Đế Quốc Chiến Thần

Chương 245:




Bản thân đã đắc tội lớn với Chu Hàn, đôi phương không những không so đo, ngược lại còn giữ thể diện cho như vậy!
Cái mà ông cụ Vương nói là “tha thứ”, Chu Hàn cảm thấy có chút nực cười.
Xét cho cùng, Chu Hàn đã không trách gì ông cụ Vương, giờ còn nói gì là tha thứ?
Hơn nữa, Chu Hán đã rất tôn trọng ông cụ Vương rồi.
Bây giờ xem ra chẳng còn quan trong nữa. Ông cụ Vương đã khiến Chu Hàn thật sự thất vọng.
Thấy Chu Hàn chẳng thèm đếm xỉa đến mình, ông cụ Vương đột nhiên có chút lo lắng:
“Chu nguyên soái, không biết lão phu đã làm gì đặc tội với ngài rồi?” ông cụ Vương to vẻ khẩn thiết: “Những chuyện trước đây, lão phu đã……”
Không để cho ông cụ Vương nói xong, cánh cửa phòng bệnh phía sau Chu Hàn đột nhiên mở ra.
Ngay sau đó Tiết Minh Dương bước ra ngoài đầy háo hức. Cậu nhìn Chu Hàn mỉm cười rạng rỡ: “Chu nguyên soái, giải độc rất thuận lợi, độc tố trong người tiểu Trân đã được tôi dùng thần pháp đẩy ra ngoài rồi.”
Chu Hàn nghe xong gật đầu, rồi nhanh chóng quay người bước vào phòng bệnh.
Nhưng khi đi qua Tiết Minh Dương, liếc mắt nhìn cái trán đẫm mồ hôi của cậu thì lấy ra từ trong túi một tờ khăn giấy đưa cho cậu.
Tiết Minh Dương nhận lấy khăn giấy trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng, liên tục nói: “Cảm ơn Chu nguyên soái.”
Lúc này, ông cụ Vương đứng bên cạnh sững người ra, ông ta nghe rõ mồn một từ miệng của Tiết Minh Dương nói, dùng kim pháp thay người giải độc.
ông cụ Vương tỏ vẻ kinh ngạc đưa mắt nhìn bác sĩ Lý đứng ở bên cạnh, ánh mắt ấy như muốn hỏi anh ta rằng đó có phải là sự thật không.
Bác sỹ Lý nhún vai khó hiểu, rồi mới giải thích: “ông Vương, tuổi tác không thể nói lên điều gì cả.”
ông cụ Vương nghe xong gật đầu, rồi từ từ cúi đầu xuống, dường như ông ta nhận thấy được bản thân sống ngần ấy năm qua đều là vô nghĩa vậy, thật là khủng khiếp quá!
Giang sơn người tài nhiều vô kể, sao có thể khinh thường phái thiếu niên?
Chỉ là hôm nay đã lỡ đắc tội với Chu Nguyên Soái, dù ông ta có xin lỗi, e răng cũng không giải quyết được chuyện gì: “Chúng ta đi thôi.”
Ông cụ Vương cuối cùng cũng quay qua nói với bác sỹ Lê một tiếng, ý muốn đối phương đưa mình về phòng bệnh.
Bác sỹ Lê thở dài một tiếng, rồi làm theo,nhưng mà ông cụ Vương sẽ không vì thế mà từ bỏ.
Ông ta đã hạ quyết tâm từ lâu, một khi có cơ hội sẽ nắm bắt để kết giao với Chu Hàn!
Nhưng mà với cục diện như ngày hôm nay, nếu ông ta cứ bám lấy Chu Hàn chỉ càng khiến anh thấy khó chịu hơn.
Cho nên, ông cụ Vương quyết định lấy lùi làm tiến, quan sát tình hình tuỳ cơ ứng biến.
Sau khi về đến phòng bệnh, ông cụ Vương lấy điện thoại ra gửi một mệnh lệnh đi: “Tra!”
“Chu Hàn Chu nguyên soái gần đây có chỗ nào cần giúp đỡ không.”
“Hoặc là gặp phải chuyện gì phiền phức không!” sau khi dặn dò xong cả ba việc trên, ông ta liền tắt điện thoại.
“Cụ Vương, ông cũng coi trọng Chu Nguyên soái như thế sao?” bác sĩ Lê đứng một bên tỏ vẻ dò hỏi mà nói.
ông cụ Vương nghe xong gật đầu đáp: “Đương nhiên.”
Hai từ ấy thốt ra, kèm theo sự kiên định. Từ đôi mắt của ông cụ Vương phán chiếu một nguồn sáng!
Cùng lúc ông cụ Vương hạ lệnh cuối tuần sau đi điều tra Chu Hàn thì không lâu trước đó, những hộ vệ thân cận mà Chu Hàn đào tạo đã được cử đến nằm ở phòng bên cạnh.
“Tam ca, chúng ta cứ thế mà đánh đi, cục tức này em thật sự không nuốt nổi nữa!” tên cận vệ nghiến răng mà nói, nét mặt cậu ta gần như biến dạng, xem ra rất tức giận.
“Ngũ đệ, sao anh có thể nuốt nổi cục tức này đây?” một tên khác được gọi là tam ca thở dài nhìn về tên mặt hình chữ đại vẻ bất lực: “Thất bại thì là thất bại.”
“Nhưng chung ta thua thật thảm hại!”
“Đúng vậy! Trong khi chúng ta đang vây quanh Chu nguyên soái trước mặt Lão Vương còn bị anh ta đánh bại, em không phục!”
“Tôi cũng không phục!” mấy người khác cũng tỏ vẻ không cam lòng, bọn họ cùng đồng thanh.
Tên mặt hình chữ đại thấy mọi người hăng hái, nhân lúc ấy nói: “Tam ca, hay là chúng ta để Nhị ca ra mặt?”
Theo lời tên mặt hình chữ đại vừa nói, nét mặt của mấy người có chút thay đổi. “ Ngũ đệ, đệ điên rồi sao?”
Việc Vũ Mãnh đóng thành trước đây đã khiến cho Đài Sơn một phen hỗn hoạn. Hơn nữa Vương lão đường đường là cũng là một lão tướng nay ngụ ở Đài Sơn nhất định sẽ không ngồi yên cho việc này xảy ra.
Cũng chính vì thế, ông cụ Vương mới phải cử hạ thủ đắc lực theo dõi mọi hàng tung của Vũ Mãnh. Nếu Vũ Mãnh còn làm ra chuyện gì lớn đảo lộn cả thành thì ông cụ Vương sẽ không còn ngồi đấy không quản nữa!
“Tam ca đừng nói nữa.” tên mặt hình chữ đại sắc mặt dữ tợn nói: “Chúng ta phải khiến họ Chu trả giá!”
“Anh đừng quên ánh mắt của ông Vương lúc chúng ta bị đánh bại.”
“Chỉ sợ sau ngày hôm nay, chúng ta sẽ bị đuổi.” Sau khi nói xong, tên mặt hình chữ đại liền cúi đầu xuống, mọi người cũng vì thế mà trở nên thất vọng.
Bọn họ trước đây luôn tự hào vì có thể bảo vệ được ông cụ Vương, bây giờ vừa thất bại, lòng tự hào cũng vì thế biến mất, chỉ còn lại sự xấu hổ!
“Nếu để Nhị ca ra mặt, chỉ sợ sẽ kinh động đến ông Vương.” Tam ca vẻ do dự rõ ràng là không muốn mạo hiểm.
“Kinh động thì kinh động. Nếu Nhị ca có thể thay đổi cục diện, không chừng ông cụ Vương sẽ vì thế mà vui mừng, sẽ giữ lại chúng ta!” tên mặt hình chữ đại dõng dạc nói, tay nắm chặt.
Nhưng Tam ca vẫn đang do dự, trên trán gân xanh nổi lên, rõ là đang tức giận: “Tam ca, cứ để Nhị ca đến giúp đi!”
“Đúng vậy, cục tức này chỉ có thể để Nhị ca ra tay thôi!”
“Tam ca, lẽ nào anh có thể nhịn được cục tức này sao?” Một đám tinh nhuệ không ngừng hò hét.
Tam ca bèn phải phục tùng, hơn nữa bản thân anh ta cũng thấy khó chịu. cuối cùng anh ta quyết định: “Tôi sẽ liên hệ với Nhị ca.”
Rrời đã tối rồi, trăng đen, gió cũng thổi mạnh hơn, một luồng đáng ngại lập tức bao trùm lấy bệnh viện, chợp mắt đã một tiếng trôi qua, lúc này tiểu Trân cũng đã tĩnh lại.
“A” tiểu Trân hét lên như một phản xạ: “Đường Minh Minh, anh là một tên khốn nạn, đừng động vào tôi!”
Hai cánh tay cô ta không ngừng vùng vẫy, dường như muốn nắm lấy không khí.
“Tiểu Trân!” Chu Hàn ở bên cạnh nhìn thấy tiểu Trân hoảng sợ như vậy, cứ liên tục ản ủi: “Cô không sao rồi, đây là bệnh viện.”
Tiểu trân vừa nghe thấy giọng của Chu Hàn, sau khi bình tĩnh mở mắt mới phát hiện bản thân đã an toàn.
“Chu nguyên soái…..” Tiểu trân nghẹn ngào, bỗng nước mắt rơi xuống như mưa.
Chu Hàn có thể cảm nhận được tiểu Trân lúc ấy thật sự rất tủi thân.
Trong lòng đột nhiên nổi lên sự căm phẫn với Đường Minh Minh: “Họ Chu đây nhất định sẽ báo thù cho cô.”
Chu Hàn dõng dạc nói rồi đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
“Chu nguyên soái” Tiểu Trân lại nói tiếp, giọng cô yêu ớt vẻ khẩn cầu:”Đừng đi được không? Tôi sợ.”
Chu Hàn lưỡng lự, cuối cùng gật đầu, quay người ngồi xuống bên giường bệnh.
Sau đó, anh ta lấy điện thoại từ trong túi ra gọi cho Đường Trường Não.
Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, truyền đến một giọng nói rất ê chề của Đường Trường Não: “Chu nguyên soái, tôi đã đưa con trai về rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.