Đế Quốc Chiến Thần

Chương 229:




Rất nhanh, anh đã trông thấy được bóng dáng của Bạch Nhật Tẫn.
Vậy mà thằng nhóc ấy lại nhàn nhã cùng người khác uống trà, nói chuyện phiếm ở vườn hoa, Chu Hàn nhìn thấy cảnh này trong lòng ngay lập tức không vui.
Rõ ràng lúc trước Chu Hàn đã yêu cầu Bạch Nhật Tẫn phải tập trung tinh lực vào việc luyện ra được sinh lợi đan càng nhanh càng tốt.
Chỉ là bây giờ Bạch Nhật Tẫn không những không biết nắm chặt lấy thời gian, ngược lại còn ngồi ở vườn hoa nói chuyện phiếm với người khác, khiến cho Chu Hàn cảm thấy vô cùng bực bội, anh có chút nghi ngờ Bạch Nhật Tẫn cố ý làm thế.
Tuy nhiên, khi Chu Hàn thấy rõ người đang uống trà với Bạch Nhật Tẫn là ai, lông mày lập tức nhăn lại.
Người đó là Bạch Hoàn Tài, lúc trước Chu Hàn từng hứa hẹn rằng sẽ giúp đỡ anh ta, trở thành gia chủ của Bạch gia.
Nhưng sau đấy Chu Hàn bị đủ thứ chuyện làm phiền, nhất thời không có để ý tới.
“Chu nguyên soái?” Bạch Hoàn Tài nhìn thoáng qua phát hiện Chu Hàn đã đi tới, mà Bạch Nhật Tẫn nghe thấy vẫn ngồi uống trà, dáng vẻ vô cùng thảnh thơi.
Nhìn Bạch Nhật Tẫn như thế, ai không biết lại nghĩ rằng cậu ta không phát hiện Chu Hàn ở bên này.
Nói cách khác, cậu ta biết rõ Chu Hàn đã đến, nhưng không thèm để ý đến.
Thái độ đó khiến sắc mặt của Chu Hàn càng âm trầm hơn.
Phải biết rằng, là Chu Hàn kéo Bạch Nhật Tẫn đến làm việc, hơn nữa cũng sẽ không để cậu ta làm không công.
Nhưng bây giờ, Bạch Nhật Tẫn lại có vẻ cà lơ phất phơ giống một tên ngốc vậy.
“Bạch Nhật Tẫn.” Chu Hàn bước nhanh lên phía trước, cũng không buồn để ý đến Bạch Hoàn Tài.
Thanh Long vẫn đi theo sau người anh, hai người rất nhanh đã đứng trước mặt của Bạch Nhật Tẫn.
“Ái chà, Chu nguyên soái, ngài đã tới rồi à?” Bạch Nhật Tẫn vừa nhìn thấy Chu Hàn đã đến, lập tức bày ra vẻ mặt kinh ngạc nói.
Biểu cảm này của cậu ta, làm như bản thân mới nhìn thấy Chu Hàn vậy.
Mà Bạch Hoàn Tài ở một bên nhìn Chu Hàn bằng vẻ mặt nịnh nọt, như thể Chu Hàn là một chiếc bánh ngọt thơm phức vậy.
“Cậu luyện chế sinh lợi đan tới đâu rồi?” Chu Hàn vừa mới tới đã trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.
Bạch Nhật Tẫn nghe vậy thì nở nụ cười tươi rồi nói: “Còn phải mất mấy ngày nữa mới xong được.”
“Cậu còn muốn kéo dài thêm mấy ngày ư?” Biểu cảm của Chu Hàn trở nên lạnh lẽo hơn, anh rõ ràng đã tức giận rồi.
Nhưng Bạch Nhật Tẫn lại làm như không biết điều đó, cậu ta tủm tỉm cười nói: “Tám tháng mười ngày nữa chắc có thể xong.”
Nhìn thấy thái độ này của Bạch Nhật Tẫn, Chu Hàn càng thêm giận dữ.
“Cậu nói cái gì?” Thanh Long bây giờ đã vô cùng thiếu kiên nhẫn.
Anh ta nhanh chân đi lên trước một bước, khí thế trên người tỏa ra, gắt gao áp chế Bạch Nhật Tẫn.
Bạc Nhật Tẫn nhìn thấy một người vạm vỡ đang lao tới chỗ mình, sắc mặt lập tức thay đổi, có vẻ như là bị dọa cho hoảng sợ.
“Vừa nãy tôi nói, phải mất mấy ngày nữa mới có thể làm được.” Bạch Nhật Tẫn căng thẳng nói.
Kết quả, khi cậu ta vừa mới nói xong, Thanh Long giơ tay tát thẳng vào mặt (cậu ta) một cái.
Một tiếng “bốp” vang lên, Bạch Nhật Tẫn bất ngờ ăn một cái tát và ngã người ra sau.
Cái tát này đánh không nhẹ, khiến cho nửa khuôn mặt của cậu ta đều sưng phồng lên.
“Thanh Long!” Chu Hàn quát lớn: “Đừng động thủ.”
Thanh Long nhìn thấy Chu Hàn tức giận, đành phải gật đầu nói: “Vâng!”
Sau đấy, anh ta lùi về phía sau người Chu Hàn.
“Sao mấy người dám đánh em trai của tôi?” Đột nhiên, một giọng nói thanh lãnh của phụ nữ vang lên.
Chu Hàn nghe được theo bản năng quay đầu nhìn sang, chỉ thấy người đó không phải ai khác, là Bạch Khinh Ca!
Lông mày Chu Hàn lập tức cau lại, không nghĩ tới người phụ nữ đó cũng có mặt ở đây.
Bạch Khinh Ca không những cực kì tham tiền, mà tính tình cũng ngang ngược vô lý không kém.
Chu Hàn vô cùng chán ghét nói chuyện với người phụ nữ này, anh thậm chí hận không thể nhìn thấy Bạch Khinh Ca vòng quanh đi mới hảo.
“Tôi đánh em trai cô đấy, có chuyện gì sao?” Thanh Long lúc này nhịn không được nói: “Em trai cô dám vô lễ với nguyên soái, đánh cậu ta như thế vẫn là nhẹ chán!”
Thanh Long gằn từng câu từng chữ, toàn thân đều nóng máu mà nói.
Bạch Khinh Ca lúc này đã bước ra, cô ta đứng trước mặt Thanh Long, cả người đều đứng thẳng lưng lên, nói: “Mấy người hay lắm, đánh em trai tôi mà mấy người còn nói đạo lý!”
“Tôi nói cho mấy người biết, hôm nay mấy người nhất định phải cho tôi một lời giải thích hợp lý!”
Nói được một nửa, cô ta cười lạnh, thay đổi giọng điệu: “Nếu không nói, chỉ sợ hai người không thể bước một chân ra khỏi cửa nhà Bạch gia được đâu. ”
Bạch Khinh Ca vừa nói xong, đồng thời cô ta giơ bàn tay mảnh khảnh lên vẫy vẫy.
Ngay lập tức, một đám con cháu của Bạch thị nhanh chóng hướng bên này dựa sát.
Nhất hô bá ứng, phô trương rất lớn.
Nhưng mà ngay sau đó, sắc mặt Bạch Khinh Ca nháy mắt trở nên khó coi.
Lý do rất đơn giản, khi đám con cháu của Bạch thị nhìn thấy đối tượng cần nhắm đến là Chu Hàn, cả bọn đều cụp đuôi rút đuôi, nhanh đến mức khiến mọi người phải ngơ ngác.
Bạch Khinh Ca nghẹn họng trợn mắt nhìn cảnh đấy, ánh mắt Chu Hàn lại chợt lóe, đột nhiên đem sự chú ý của bản thân lên người cô ta.
Hình như lúc trước Bạch Như Ngọc sở hữu được Liệt Hỏa Đan chính là do Bạch Khinh Ca giúp đỡ mới lấy được.
Đối với người phụ nữ thờ tiền như mạng sống này, chỉ cần có tiền là có thể lợi dụng được.
Cho nên, Chu Hàn nhất định phải tận dụng điểm này thật tốt.
Chỉ cần tiền là có thể giải quyết được mọi chuyện, không cần phải động thủ.
“Thanh Long, đứng ở đây chờ tôi.” Chu Hàn lập tức dặn dò Thanh Long một câu.
Sở dĩ không cho anh ta đi cùng, là vì thằng nhóc này quá bốc đồng, không chừng lát nữa có thể khiến cho Bạch Khinh Ca sợ hãi mà ảnh hưởng tới cuộc giao dịch.
Kể từ lúc Thanh Long bị mất tu vi, cả người anh ta trở nên vô cùng nóng tính, đây là điều mà Chu Hàn không muốn nhìn đến.
“Nguyên soái……” Thanh Long hơi mở miệng, muốn nói điều gì đấy, nhưng cuối cùng cũng không nói ra.
Anh ta nuốt xuống những lời định nói, cũng chỉ đáp lại: “Vâng!”
Mà Chu Hàn ngoắc ngoắc ngón tay về phía Bạch Khinh Ca nói: “Cô lại đây một chút, có một vụ làm ăn muốn nhờ cô giúp.”
Bạch Khinh Ca nghe thế, hai mắt lập tức sáng lên.
Cô ta vội vàng hỏi: “Vụ làm ăn gì thế?”
Đối với câu hỏi của Bạch Khinh Ca, Chu Hàn cũng không vội suy nghĩ, anh bước nhanh sang một bên khác để nói chuyện.
Bạch Khinh Ca trong lòng đầy vui sướng mà đi theo sau, ở trong mắt cô ta, Chu Hàn bây giờ không khác gì một con heo vàng biết đẻ ra tiền.
Vụ giao dịch Liệt Hỏa Đan lần trước, Bạch Khinh Ca cảm thấy số tiền mình đòi được quá ít, khó chịu đến mức mấy đêm rồi ngủ không ngon.
Bây giờ, trong lòng Bạch Khinh Ca âm thầm quyết định, một chút nữa phải chém Chu Hàn một cái giá ác hơn!
Mỗi đêm cô ta đều mất ngủ, cô ta đang hối hận vì sao lúc trước không đòi Chu Hàn nhiều hơn vài trăm triệu.
Rốt cuộc, dáng vẻ giàu sang phú quý của Chu Hàn đã khiến Bạch Khinh Ca coi anh là một tên ngốc như heo nhưng lại là một con heo lắm tiền.
Rát nhanh, hai người đã tới một chỗ khá hẻo lánh, Bạch Khinh Ca lên tiếng đầu tiên phá vỡ không khí trầm mặc.
Cô ta kích động hỏi: “Chu nguyên soái, lần này ngài muốn bàn việc làm ăn như thế nào?”
Chu Hàn nhìn thấy dáng vẻ tham lam này của Bạch Khinh Ca, đã hiểu được chủ ý của cô ta là gì.
“38 tỷ, nhiêu đây có đủ để cô làm việc cho tôi không?” Trước tiên Chu Hàn nói ra một cái giá tốt, để tránh chút nữa Bạch Khinh Ca lại muốn đòi thêm nhiều tiền hơn.
Mà Bạch Khinh Ca vừa nghe thấy số tiền 38 tỷ, cả gương mặt đều tái nhợt lại!
Cô ta kích động nắm lấy tay của Chu Hàn, dáng vẻ đấy giống như coi Chu Hàn không khác gì cha ruột của mình.
“38 tỷ, thành giao!” Bạch Khinh Ca gân cổ lên nói: “Nói đi! Muốn tôi giúp ngài làm chuyện gì? Lên núi xuống biển, vượt lửa lội sông, tôi sẽ không từ chối!”
Nghe Bạch Khinh Ca nói xong, Chu Hàn lắc đầu cười khổ nói: “Không có nghiêm trọng tới mức đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.