Đế Quốc Chiến Thần

Chương 217:




Giờ phút này ông Cao bị dọa sợ đến hai chân mềm nhũn, cũng không có sức bác bỏ.
Ông ta cúi đầu do dự một chút, sắc mặt lúc sáng lúc tối.
Đang lúc ông ta muốn nói chuyện với Chu Hàn, nghĩ biện pháp lật bàn, đột nhiên điện thoại di động lại vang lên.
“Ông nhận đi.” Vẻ mặt của Chu Hàn bình tĩnh, gần như là dùng giọng ra lệnh.
Giờ phút này ông Cao đã trở thành tù nhân, sao ông ta dám phản đối, không chút do dự nào nhận điện thoại.
Sau khi nhận điện thoại, bên kia truyền đến giọng nói của Tề Thắng Thiên: “Ông Cao, xin lỗi, tặng ông một món quà nặng.”
Nói xong, đột nhiên điện thoại đã bị cúp.
Đang lúc ông Cao nghi ngờ đưa điện thoại đến trước mặt nhìn một cái, lập tức vẻ mặt của ông ta thay đổi.
“Nhìn cái gì?” Bạch Hổ lạnh giọng mắng:”Mang qua đây.”
Nói xong, anh ta cướp điện thoại trong tay ông Cao, bắt đầu đánh giá.
Nhưng sau khi nhìn kỹ, đột nhiên trên mặt Bạch Hổ nở một nụ cười ý vị thâm trường.
Ngay sau đó, anh ta nói với Chu Hàn: “Nguyên soái, Tề Thắng Thiên san bằng tập đoàn Cao thị rồi.”
Chu Hàn nghe vậy vẻ mặt hơi thay đổi một chút, trong mắt anh lộ ra một vẻ phức tạp.
Mà giờ phút này ông Cao lại cúi đầu không nói lời nào, nhưng trong lòng ông ta lại có một ngọn lửa đang cháy hừng hực.
Ông Cao tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhận thua, ông ta đã tính toán tốt rồi, đã thiết kế xong cạm bẫy để cho Chu Hàn nhảy vào.
“Trả điện thoại di động lại cho ông ta đi.” Chu Hàn cũng không vui vẻ vì tin tức mà Bạch Hổ nói, chỉ lạnh nhạt nói một câu.
Bạch Hổ nghe vậy lập tức gật đầu, lúc này liền làm theo.
Sau khi ông Cao nhận điện thoại di động, trên mặt thoáng qua một vẻ tàn nhẫn.
“Ông Cao, cần tôi lặp lại lời lúc nãy hay không?” Chu Hàn hờ hững hỏi ông Cao một câu.
Ý của anh rất đơn giản, đó chính là để cho ông Cao thả người.
Trong lòng ông Cao hiểu rõ, chuyện đến nước này, ông ta cũng không có lựa chọn khác.
Bất đắc dĩ, lúc này ông Cao chỉ có thể gật đầu: “Chu Nguyên soái, ngài yên tâm, người của ngài bây giờ tôi sẽ thả ra.”
Chu Hàn nghe vậy gật đầu một cái: “Chỉ cần có thể đảm bảo đám người Tony Bond an toàn trở về bên cạnh tôi, hôm nay tôi sẽ suy nghĩ tha cho ông một mạng.”
Sắc mặt Chu Hàn vô cùng bình tĩnh, anh dừng một chút, lại nói tiếp: “Nếu như sau này ông lại gây chuyện nữa, cũng đừng trách Chu mỗ không nể mặt.”
Thật ra, sở dĩ Chu Hàn lựa chọn tha cho ông Cao cũng không phải bởi vì nhân từ.
Ông Cao độc ác như vậy, đơn giản là phải loại trừ.
Mà sở dĩ Chu Hàn bỏ qua cho ông ta là muốn để cho ông Cao và Tề Thắng Thiên chó cắn chó một phen.
Chu Hàn đã sớm biết Tề Thắng Thiên hai lòng.
Hôm nay Tề Họa Mi đi theo Tony Panghsang, Tony Bond và Tony Panghsang đều bị bắt.
Vậy thì đã nói rõ, Tề Họa Mi cũng ở trong tay ông Cao.
Trong lòng Chu Hàn hơi giật mình, trong nháy mắt anh ý thức được tại sao Tề Thắng Thiên lại phải ra tay với ông Cao.
Xem ra Tề Thắng Thiên làm tất cả cũng là vì Tề Họa Mi.
Nếu như không phải bởi vì Tề Họa Mi, Tê Thắng Thiên sẽ không làm mọi chuyện phát triển đến nước này.
Giờ phút này ông Cao vừa nghe Chu Hàn sẽ suy nghĩ muốn tha cho ông ta một mạng, lập tức sắc mặt trở nên khổ sở.
“Chu Nguyên soái, tôi cũng muốn thả bọn họ, nhưng…” Nói được một nửa, đột nhiên ông Cao trở nên ấp úng, giống như có gì khó nói vậy.
Chu Hàn nghe vậy lập tức sắc mặt trầm xuống, anh nhìn chằm chằm vào ông Cao.
Cùng lúc đó, anh đã ý thức được chuyện đã trở nên khó giải quyết.
Nếu như đoán không sai, sợ rằng chuyện này đã vượt qua phạm vi khống chế của ông Cao.
Chuyện này đồng nghĩa với việc, đám Tony Bond lúc này gặp phải không tí nguy hiểm.
“Nhưng cái gì?” Giọng của Chu Hàn trở nên trầm xuống, lạnh lùng chấn vấn một tiếng.
Tô Hàm phối hợp nâng súng nhắm ngay vào ông Cao.
Ông Cao thấy vậy lập tức gương mặt già nua toát ra mồ hôi lạnh.
Vào giờ phút này, ông ta hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải.
Dù sao, mặc kệ nói hay không nói, ông ta chỉ có một con đường chết, Chu Hàn sẽ không bỏ qua cho ông.
Đang lúc trong lòng ông Cao phức tạp không chịu nổi, đột nhiên Chu Hàn lên tiếng: “Nếu như không muốn chết, vậy nói thật đi.”
Nói xong, khí thế trên người Chu Hàn đột nhiên tăng mạnh.
Ông Cao sợ đến mức run lên, giờ phút này ông ta hoàn toàn bị khí thế của Chu Hàn chấn nhiếp.
Bất đắc dĩ, cuối cùng ông Cao than thở một tiếng: “Chuyện cho đến bây giờ, thôi được, thôi được.”
“Bốn người bạn của ngài là bị Như Liệt đoàn bắt đi.”
Ông Cao lắc đầu một cái, thản nhiên lên tiếng.
Chu Hàn nghe vậy giật mình trong lòng, trong đầu nghĩ quả nhiên như vậy, Anh cũng đã sớm đoán được chuyện sẽ phát triển thành như vậy.
Ông Cao thật giảo hoạt, chiêu mượn hoa hiến phật này không thể không khen là rất giỏi.
Ném đám người Tony Bond cho Như Liệt đoàn, mượn cây đao Như Liệt đoàn này ra tay với anh.
Nghĩ đến đây, bỗng Chu Hàn cười lạnh một tiếng: “Ông Cao, thủ đoạn này của ông thật sự rất cao, Chu mỗ không thể không bội phục.”
Giờ phút này, ông Cao còn thời gian đâu mà quan tâm nhiều như vậy, ông ta đã tuyệt vọng.
Dù sao Chu Hàn đã nắm được tử huyệt của ông ta.
“Được rồi, lần sau không được phá lệ.” Cuối cùng Chu Hàn vung tay lên một cái, định trước tiên cho ông Cao một con đường sống.
Vừa nói xong câu này, anh hơi ngiêng đầu về phía Bạch Hổ.
Bạch Hổ lập tức hiểu ý, lúc này làm theo, trước tiên thả ông Cao ra.
Mà sau khi ông Cao có được tự do, đang muốn rời đi.
Nhưng Chu Hàn lại lên tiếng: “Chờ một chút.”
Ông Cao nghe vậy thì ngẩn ngơ cả người, hai chân lại không nghe điều khiển mà run rẩy mãnh liệt.
Rất rõ ràng, ông ta đang sợ.
“Ông Cao, căn cứ Như Liệt đoàn ở chỗ nào?” Chu Hàn lạnh nhạt lên tiếng, chẳng qua trong mắt lộ ra một vẻ thâm thúy.
Cả người ông Cao giật mình một cái, lúc này cũng đập nồi dìm thuyền nói: “Căn cứ Như Liệt đoàn ở bến tàu cửa Nam.”
Nghe được lời này, Chu Hàn khẽ híp mắt lại.
Anh không thể nào nghĩ đến căn cứ Như Liệt đoàn lại ở bến tàu, chuyện này rõ ràng là vì anh mà đến.
Tiếp theo, anh lại lên tiếng chấn vấn: “Như Liệt đoàn vào Đài Sơn bao lâu rồi?”
“Thời gian không đến một tuần.” Gần như ông Cao trả lời không chút suy nghĩ, nhanh chóng trả lời.
Nghe xong câu trả lời của ông Cao, sắc mặt của Chu Hàn âm trầm xuống.
Như Liệt đoàn rõ ràng muốn gây chuyện.
“Ông Cao, cho ông một cơ hội, có muốn hay không?” Chu Hàn thình lình nói một câu như vậy.
Ông Cao vừa nghe Chu Hàn muốn cho mình một cơ hội, lập tức khuôn mặt tối sầm.
Thật ra ông ta cũng không muốn có quan hệ gì đó với Chu Hàn, mà còn hận không thể đưa Chu Hàn vào chỗ chết.
Chẳng qua hôm nay Chu Hàn chủ động mở miệng, bảo muốn cho ông ta một cơ hội.
Như vậy ông Cao không khỏi muốn nắm lấy.
Trong lòng ông ta vô cùng rõ ràng, nếu như không cần cơ hội này.
Ở một bên Bạch Hổ đang nhìn chằm chằm ông ta sẽ ra tay với ông ta bất cứ lúc nào. Cho nên ông Cao hoàn toàn không có lựa chọn nào khác.
“Cơ hội gì?” Lúc này ông Cao hỏi ngược lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.