Đế Quốc Chiến Thần

Chương 211:




Thấy tên sát thủ này biết điều như vậy, biết bản thân mình sắp chết cũng không hề van xin.
Con người trước khi chết, lời nói của họ cũng thường thật lòng.
Đối với cái tên sát thủ này, Chu Hàn vẫn đánh giá cao.
Chỉ là từ trước đến nay anh và sát thủ luôn là thiên địch.
Nếu không phải như vậy, e rằng vẫn sẽ đem thu vào dưới trướng.
“Không thành vấn đề, Chu mỗ có thể đồng ý với anh.” Chu Hàn lên tiếng nói với sát thủ: “Yên tâm, sẽ không đau đâu, dao của Chu mỗ rất nhanh.”
Dường như ngay lúc câu nói vừa dứt, dao găm của Chu Hàn đã được thu trở về.
Sát thủ và Bạch Hổ hoàn toàn không nhìn thấy rõ Chu Hàn ra tay như thế nào, mà trên yết hầu của sát thủ đã xuất hiện một tia máu mỏng manh.
Bạch Hổ bước lên phía trước thăm dò hơi thở của sát thủ, sau khi xác định không còn hơi thở, lúc này tới tiến vào trong bóng tối, tiếp tục bảo vệ Chu Hàn an toàn.
Sau khi giải quyết xong tên sát thủ, Chu Hàn trở về phòng kêu phục vụ.
Rất nhanh, người phục vụ lúc trước lại đến phòng của Chu Hàn.
Chu Hàn kêu người phục vụ đến đây đương nhiên không phải là kêu anh ta dọn dẹp hiện trường, mà kêu anh ta xử lý thi thể.
Mặc dù xử lý thi thể cùng với dọn dẹp hiện trường không có gì khác nhau, nhưng mà dọn dẹp hiện trường thì người nào cũng đều có thể làm được.
Mà xử lý thi thể thì chỉ có người của mình mới biết xử lý thi thể.
Ngay lúc người phục vụ bước vào, Chu Hàn đã phát hiện trong lòng bàn tay của đối phương cất giấu châm độc.
Chỉ có thể nói kĩ thuật giấu châm của người phục vụ này không ổn, hoàn toàn không có che giấu tốt, còn phản chiếu đến đôi mắt của Chu Hàn.
Chu Hàn liếc mắt đã phát hiện, nhưng cũng không vội vàng ra tay.
Bởi vì anh có thể đoán được, sát thủ lần này đến có thể không chỉ một hai người.
Suy cho cùng Đài Sơn là địa bàn của Tề Thắng Thiên, bọn ông Cao còn là Tứ Đại Lão Thiên Vương.
Hơn nữa, ông Cao biết rất rõ thực lực của Chu Hàn.
Cũng chính vì như vậy Chu Hàn mới ý thức được lão hồ ly như ông Cao sẽ không đơn giản như thế, phái một hai con kiến đến bóp chết mình.
Cho nên lúc này Chu Hàn cần phải bóp chết tử huyệt của tên sát thủ này.
Trước tiên phải thăm dò căn cứ của Như Liệt đoàn ở Đài Sơn, sau đó phái Bạch Hổ qua đó giết.
Chỉ có như vậy mới có thể cứu vớt những người khác thoát khỏi thảm họa.
Quả nhiên Chu Hàn không có đoán sai, e rằng mấy người Tony Panghsang đã bị bắt rồi.
Hai anh em Tony Bond, Tiết Minh Dương, ba người này không phải là đối thủ của tên sát thủ.
Cho nên, nếu như lão Cao phái sát thủ đi đối phó Chu Hàn, đồng thời lại đi bắt bọn người Tony Bond.
Vậy thì phần thắng của lão Cao sẽ rất lớn.
“Chết đi.” Ngay lúc trong lòng Chu Hàn đang tạm thời cân nhắc lợi và hại thì tên sát thủ giả mạo phục vụ đột nhiên ném một bó châm độc về phía Chu Hàn.
Lúc này Chu Hàn cuối cùng cũng hiểu được, đối phương vì sao không thể giấu tốt mũi nhọn của châm độc.
Hóa ra cái tên này giấu một bó châm độc, chứ không phải là một cây châm độc.
Nhưng mặc kệ đối phương giấu bao nhiêu cây châm độc, Chu Hàn đều không để ý.
“Chút tài mọn.” Chu Hàn lạnh lùng hừ một tiếng, trở tay nắm lấy khăn trải giường.
Một tiếng “soạt” vang lên, trong nháy mắt một cái khăn trải giường đã bị Chu Hàn kéo ra.
Sau đó liền che trời lấp đất mà đi, không chỉ bao phủ lấy một bó châm độc có lực xuyên thấu cực mạnh của đối phương, mà còn bao phủ lấy tên sát thủ.
Chu Hàn vừa nãy dùng sức lực vừa vặn, cho nên mặc kệ lực xuyên thấu châm độc của đối phương phóng ra mạnh đến mức nào, cũng đều bị cái khăn trải giường của Chu Hàn hóa giải.
Mà tên sát thủ đóng giả làm người phục vụ vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, cả người đã bị khăn trải giường trắng bóng bao lại.
“Xoạc” một tiếng, tên sát thủ liều mạng giãy dụa, lập tức chui đầu vào mộ cái lỗ rách, lộ khuôn mặt ra.
Chu Hàn cười lạnh một tiếng, thân hình chợt lóe, đánh ra mấy chưởng liên tiếp, trong nháy mắt đã đánh tên sát thủ mất đi năng lực hành động.
“Chu Nguyên soái.” Khóe miệng của tên sát thủ tràn ra máu, âm dương quái khí nói: “Ngài quả nhiên danh bất hư truyền.”
Mặc cho anh ta ca ngợi, Chu Hàn hoàn toàn không để tâm đến, sắc mặt anh bình tĩnh nói: “Nói đi, lần này các người đến tổng cộng có bao nhiêu người?”
Không đợi đối phương trả lời, Chu Hàn tiếp tục lên tiếng nói: “Nói chuyện chú ý một chút, tuyệt đối đừng lừa tôi, nếu không thì…”
Chu Hàn nói đến một nửa, đột nhiên giơ tay đánh một cái.
“Phanh.” Chỉ nghe một trận âm thanh xé gió vang lên, bức tường cách Chu Hàn hai mét lập tức hiện ra hình ảnh con nhện da bị nứt nẻ mở ra.
Tên sát thủ kia thấy vậy sợ đến mức lập tức hít một ngụm khí lạnh.
“Chu Nguyên soái, không thể không thừa nhận ngài rất mạnh.” Sát thủ lại ca ngợi một tiếng.
Chu Hàn lập tức cau mày, mặt đầy nghi hoặc nói: “Trước khi làm sát thủ thì anh có làm việc ở Sở cảnh sát sao?”
Anh cười cười, hơi ngừng lại một chút, lại nói: “Sao biết nịnh nọt như vậy?”
Chu Hàn vừa dứt lời, tên sát thủ lập tức lên tiếng giải thích, nói: “Chu Nguyên soái, ngài hiểu lầm rồi, làm sao có thể như vậy.”
“Trước khi tôi làm sát thủ thì tôi chính là một người dân thường.”
“Sau này, cả nhà bị giết nên tôi hận.”
“Thực ra tôi rất đáng thương, Chu Nguyên soái, tôi nói cho ngài một bí mật.”
Sát thủ chớp chớp mắt với Chu Hàn, ra hiệu anh nhích lại gần một chút.
Chu Hàn không có suy nghĩ nhiều, lập tức nhích lên phía trước.
Anh trái lại muốn nghe xem tên sát thủ này rốt cuộc có cái bí mật gì.
“Tôi…” Tên sát thủ nói đến một nửa, đột nhiên phun ra một ngụm châm độc hướng về phía Chu Hàn.
Mắt thấy châm độc thuận chiều bay vào trong tai của Chu Hàn. Nếu như châm độc bay vào bên trong, chỉ sợ sẽ từ đầu tai bên kia của Chu Hàn mà ra tới.
Ngay lúc sát thủ cho rằng bản thân đã thực hiện được trót lọt thì một bàn tay lại đột nhiên bắt được châm độc.
Sát thủ lập tức ngơ ngẩn cả người, vẻ mặt gã ta tràn đầy khó tin nhìn một màn trước mặt.
“Làm sao có thể?” Vẻ mặt gã ta tràn đầy khó tin, gắt gao nhìn chằm chằm cái tay ở một bên vươn ra tới.
Chính là cái tay này vừa dập tắt hy vọng của anh ta, đồng thời cũng cứu Chu Hàn một mạng.
“Bạch Hổ, tiễn anh ta lên đường đi.” Chu Hàn lên tiếng ra hiệu nói với Bạch Hổ ở phía sau sát thủ.
“Vâng.” Bạch Hổ lập tức cung kính trả lời một tiếng, anh ta không do dự chút nào, đâm cây châm độc vào trong tai của tên sát thủ.
Hai mắt của tên sát thủ lập tức đầy máu, chết ngay tại chỗ, chết đến không thể chết lại lần nữa.
Ngay lúc Chu Hàn chế ngự được tên sát thủ, đồng thời Bạch Hổ cũng đã xuất hiện ở phía sau anh ta.
Chỉ l, Bạch Hổ đã đem hơi thở thu lại, không để đối phương phát hiện mà thôi.
Cho nên Chu Hàn yên tâm mà nhích đến gần, nghe cái thứ gọi là bí mật trong miệng tên sát thủ, đương nhiên là bởi vì Bạch Hổ ở phía sau anh.
Đương nhiên, đổi một cái góc độ khác mà nói, Chu Hàn rất tín nhiệm Bạch Hổ.
“Xử lý dây mơ rễ má đi.” Chu Hàn thở dài: “Xem ra căn cứ của Như Liệt đoàn ở Đài Sơn không hỏi ra rồi, tôi đi cứu đám người Tony Bond.”
Chu Hàn nói rồi đồng thời bước ra ngoài, cũng không quay đầu lại phân phó nói: “Anh bảo vệ tốt Tô Hàm cho tôi.”
“Nguyên soái yên tâm, tôi đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.” Bạch Hổ nhìn theo bóng dáng của Chu Hàn thật thà cười.
Vẻ thật thà này của anh ta, chỉ có ở trước mặt Chu Hàn mới biểu hiện ra.
Nếu như ở trước mặt người khác, Bạch Hổ chính là một cỗ máy giết người.
Mà lúc này Tô Hàm ở dưới giường đã rơi vào hôn mê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.