Đế Quốc Chiến Thần

Chương 206:




Ông Cao nghe thấy thế thì nở một nụ cười gian tà, lên tiếng: “Chu Nguyên soái, cậu đừng có mà ngậm máu phun người, tôi không phải là người giết Trần Thiên Lợi.”
Mặt ông ta thoáng hiện lên vẻ hung tợn, đồng thời chuyển đề tài: “Là do người của Sở cảnh sát giết, không hề liên quan gì tới tôi.”
Sau khi lời nói của ông Cao vừa kết thúc, Chu Hàn nhanh chóng giơ tay lên tát ông ta một cái.
Một tiếng “bốp” vang lên, một bên mặt của ông Cao nhanh chóng trở nên sưng tấy.
“Ông Cao, ông cũng thật có uy đấy.” Trong lời nói của Chu Hàn có hàm ý, anh nhanh chóng lên tiếng hỏi ngược lại: “Uy phong lúc trước của ông đâu mau thể hiện ra đi.”
Ông Cao bị Chu Hàn tát bất ngờ nên không kịp đề phòng, ông ta không ngờ Chu Hàn lại có thể phách lối như thế, nói chuyện không hợp liền động tay động chân “đánh lén” ông ta.
Ông Cao nghĩ thầm trong đầu nếu cho ông ta thêm cơ hội để chuẩn bị là chắc chắn Chu Hàn sẽ không thể đánh trúng ông ta.
Trong lòng nghĩ như thế nhưng đồng thời ông Cao cũng bắt đầu đề phòng Chu Hàn lại ra tay lần nữa.
“Chu Nguyên soái, cậu đừng có ăn hiếp người quá đáng.” Nét mặt già nua của ông Cao thoáng thay đổi, rõ ràng là ông ta đang vô cùng tức giận.
Thế nhưng Chu Hàn cũng không hề để ý tới, giơ tay lên tát ông ta một cái.
Mặc dù ông Cao đã đoán trước được Chu Hàn có thể ra tay thêm lần nào nữa, hơn nữa khi ông ta nói câu vừa rồi cũng là cố ý muốn chọc giận Chu Hàn.
Bên cạnh đó, ông Cao cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Thế nhưng, cho dù là như thế thì cái tát của Chu Hàn vẫn rời trúng mặt ông ta.
Cuối cùng một cái tát thật mạnh lại rơi xuống khuôn mặt già nua của ông Cao, khiến gân xanh trên người ông ta cũng bắt đầu nổi lên.
“Được lắm, xem như là cậu mạnh mẽ.” Ông Cao ôm mặt lùi về sau hai bước, ra vẻ chuẩn bị đi tới Sở cảnh sát.
Ông ta muốn gọi người của Sở cảnh sát đến áp chế Chu Hàn, ra tay thật mạnh mẽ với Chu Hàn.
Chu Hàn vừa thấy ông Cao xoay người bước vào Sở cảnh sát thì cũng nhìn thấu tất cả những suy nghĩ trong lòng ông ta.
Anh cũng không chút do dự, nhanh chóng đứa mấy người Tô Hàm bước vào Sở cảnh sát.
“Ông Cao, sao ông lại quay trở lại?” Khi thấy ông Cao lại xuất hiện trong Sở cảnh sát, một tên Cẩm Y Vệ nhanh chóng chạy tới đón tiếp, vẻ mặt kinh ngạc lên tiếng hỏi.
Ông Cao nghiêm mặt lên tiếng: “Hừ, sao tôi lại trở lại à?”
Ông ta thở dốc, nhanh chóng đi vào câu chuyện: “Tôi bị người khác đánh nên mới quay về. Cậu nhìn cái khuôn mặt già nua này của tôi mà xem, đó là do bị người khác vô duyên vô cớ đánh mà tạo thành đấy.”
Vừa nói, ông Cao hung hăng nhìn chằm chằm về phía tên Cẩm Y Vệ kia, lên tiếng chất vấn: “Chuyện này các người có để ý hay không?”
Tên Cẩm Y Vệ kia nghe thấy thế thì lập tức gật đầu: “Để ý chứ. Đương nhiên là phải để ý rồi.”
“Mới ban ngay ban mặt mà dám vô duyên vô cớ đánh ông Cao đây, tôi muốn xem xem ai lại dám to gan làm ra những chuyện như thế.”
Tên Cẩm Y Vệ này rõ ràng là đang muốn lấy lòng ông Cao, thế nhưng lại không biết người ra tay đánh ông Cao lại chính là Chu Hàn.
Sau khi anh đưa nhóm người Tô Hàm tiến vào Sở cảnh sát, ánh mắt lạnh lẽo của anh trầm xuống nhìn về phía tên Cẩm Y Vệ kia.
Lúc này, anh lên tiếng: “Tôi đánh đấy.”
Tên Cẩm Y Vệ kia lập tức nhìn về phía Chu Hàn, vừa định lên tiếng khiển tránh thì nhận ra Chu Hàn.
“Chu… Chu… Chu… Chu Nguyên soái.” Anh ta sợ hãi tới mức nói năng không mạch lạc nữa. Dưới tình thế cấp bách như thế thì đột nhiên cảm thấy á khẩu, không nói được tiếng nào.
“Sao thế? Không nên đánh ông Cao này sao?” Chu Hàn lên tiếng hỏi ngược lại, trên người anh tỏa ra sát khí đằng đằng.
Tên Cẩm Y Vệ kia bị dọa sợ tới mức miệng khô lưỡi đắng, tròng mắt anh ta đảo một vòng, nhanh trí lên tiếng: “Rất tốt. Chu Nguyên soái, ngài làm vậy là rất đúng, cái lão già kia đáng bị đánh như thế.”
Chu Hàn nghe thấy thế thì mới hài lòng gật đầu: “Xem ra anh vẫn chưa hồ đồ.”
“Sao có thể chứ.” Cẩm Y Vệ cười một tiếng, lên tiếng chào hỏi Chu Hàn: “Chu Nguyên soái, mời ngài vào bên trong.”
Thế nhưng Chu Hàn lại khoát khoát tay, lắc đầu lên tiếng: “Không cần, trước mắt nên giải quyết chuyện của ông Cao này đi.”
Anh nói xong câu đó thì vẻ mặt nhanh chóng trầm xuống.
Tên Cẩm Y Vệ kia bị lời nói của anh dọa sợ, vội vàng lên tiếng hỏi lại: “Chu Nguyên soái, không biết lão già kia đã phạm phải tội gì?”
Lúc này ông Cao đứng bên cạnh sững sờ. Ông ta tức giận giậm chân thế nhưng lại không thể thổ lộ ra tâm tư trong lòng.
Dù sao thì ông ta cũng đã thấy rõ tên Cẩm Y Vệ kia đối xử với Chu Hàn vô cũng cung kính.
Trong lòng ông Cao hiểu rõ, mắt ông ta vẫn chưa tới mức mờ không thấy rõ, vì thế chắc chắn là ông ta không nhìn lầm.
Kết cục ngày hôm nay đã rõ ràng ngay trước mắt ông ta, ông ta rơi vào thế bất lợi.
“Có phải Trần Thiên Lợi bị ông Cao đây giết không?” Chu Hàn bất ngờ hỏi một câu, khiến ông Cao cảm thấy cả người mình đang mọc gai ở lưng.
Câu hỏi của Chu Hàn vừa được phát ra không chỉ khiến ông Cao bị dọa sợ mà còn khiến trong lòng những người đang có mặt ở đây cảm thấy kinh hãi.
Sắc mặt tên Cẩm Y Vệ kia thoáng thay đổi, thế nhưng anh ta cũng hiểu ý của Chu Hàn.
Anh ta không chút do dự gật đầu, lên tiếng: “Đúng thế. Trần Thiên Lợi đã bị ông Cao đây giết chết.”
“Cậu đừng có mà ngậm máu phun người.” Ông Cao nghe thấy thế thì lập tức quay sang chỉ thẳng vào người tên Cẩm Y Vệ kia.
“Ông Cao, mong ông giữ thái độ cho chuẩn mực.” Tên Cẩm Y Vệ đột nhiên lạnh lùng nhìn ông Cao, ánh mắt lộ ra sát khí đằng đằng.
Ông Cao theo bản năng rụt cổ lại, thấy tên Cẩm Y Vệ kia nổi giận thì cũng không dám tiếp tục kêu la ồn ào nữa.
“Chu Nguyên soái, vậy theo ý của ngài thì có cần phải bắt ông Cao này lại để ông ta chịu án tử hình hay không?” Cẩm Y Vệ hoàn toàn thuận theo ý của Chu Hàn.
Thế nhưng Chu Hàn lại lắc đầu một cái, khi đầu anh chuyển động thì nhanh chóng khiến những người có mặt ở đây cảm thấy bối rối.
Tô Hàm cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Tiết Minh Dương cũng trợn tròn mắt.
Thanh Tú Tú lại dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn chằm chằm về phía Chu Hàn, không hiểu anh đang muốn làm gì.
Rõ ràng là dáng vẻ của Chu Hàn lúc này là đang muốn ông Cao phải chịu tội, nhưng khi tên Cẩm Y Vệ hỏi ý kiến anh về việc tử hình ông Cao thì Chu Hàn lại lắc đầu, anh có ý gì chứ?
Trong lúc tất cả mọi người đang mơ hồi không hiểu gì thì giọng nói dửng dưng của Chu Hàn lại vang lên: “Trần Thiên Lợi vốn là một tên tội phạm tử hình, ông Cao làm như thế là trừ hại cho dân.”
“Hẳn là Sở cảnh sát nên thưởng cho ông Cao đây hậu hĩnh một chút.”
Trong lời nói của Chu Hàn có hàm ý, nhất là anh đặc biệt nhấn mạnh chữ “thưởng”.
Anh vừa nói xong lời này thì cuối cùng những người có mặt ở đây đều hiểu ra ý của Chu Hàn.
Hóa ra đây là thủ đoạn giết người mềm dẻo của Chu Hàn. Giết người mà không thấy máu.
Tên Cẩm Y Vệ nhanh chóng hiểu được ý của Chu Hàn, lúc này anh ta vội vàng gật đầu nói: “Chu Nguyên soái, ngài cứ yêm tâm, Sở cảnh sát nhất định sẽ thưởng cho ông Cao đây thật hậu hĩnh.”
“Không chỉ thưởng cho một mình ông Cao thôi mà sẽ thưởng cho cả nhà của ông ta nữa.”
“Những người có công đều nên được thưởng thật hậu hĩnh.”
Thấy Cẩm Y Vệ đã hiểu ý của mình, Chu Hàn nhanh chóng quay sang nhìn ông Cao với ánh mắt sâu xa, cũng không định sẽ tiếp tục ở lại đây.
Dẫu sao thì số mệnh của ông Cao đây cũng đã hết, ông ta cũng không thể vực dậy nổi.
Giờ phút này, vẻ mặt ông Cao trắng bệch như tờ giấy, cả người nhanh chóng lui về sau mấy bước, hai chân bắt đầu trở nên mềm nhũn.
Khi nhìn thấy dáng vẻ này của ông Cao, đương nhiên là tên Cẩm Y Vệ kia cảm thấy vô cùng thích thú.
Dù sao thì anh ta cũng biết rõ ông Cao này đã đắc tội với Chu Hàn.
Sau khi nhóm người Chu Hàn rời khỏi đó, ông Cao nhanh chóng bị bắt nhốt, Cẩm Y Vệ bắt đầu “trọng thưởng” cho ông Cao.
Nửa tiếng sau, tại nhà họ Tề, một vài chiếc xe có gắn cờ biểu tượng của nhà họ Tề nhanh chóng dừng lại bên ngoài, nhóm người Chu Hàn nhanh chóng bước xuống xe.
Khi mới bước vào phòng khác, Chu Hàn nhìn một cái đã nhanh chóng phát hiện Tony Bond, Tony Panghsang và Tề Họa Minh đang anh anh tôi tôi.
Anh cũng không thèm để ý đến, chỉ xem như không có chuyện gì xảy ra mà nhanh chóng bước vào trong.
Đồng thời nhìn về phía một người làm trong nhà họ Tề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.