Đế Quốc Chiến Thần

Chương 198:




Ông Cao kiêu ngạo nói, giống như toàn bộ Đài Sơn này là do ông ta quyết định vậy.
Nhưng trên thực tế, dù cho tứ lão có như thế nào thì vẫn thấp hơn một bậc so với Tề Thắng Thiên.
“Ông Cao, phần thể diện này là tôi cho ông, ông đừng như thế.”
Tề Thắng Thiên thấy ông Cao không biết tiến biết lùi thì cũng nổi giận.
Nhíu mày lại, bên trong ánh mắt lóe lên tia sáng.
Ông tức giận quát lớn: “Cho ông thể diện là coi trọng ông, nếu không ông cũng chỉ là một lão già đầu vô dụng.”
Tề Thắng Thiên thẳng thừng nói, cũng vì ông Cao mạo phạm đến Chu Hàn trước mà thôi.
Hơn nữa, không chỉ mạo phạm một mình Chu Hàn, lão còn náo loạn hết lên làm phiền ông ta.
Nếu như ông Cao chỉ kêu gào, đụng chạm đến một mình Tề Thắng Thiên thì dựa vào giao tình lâu năm mà Tề Thắng Thiên còn để lại cho ông ta một chút mặt mũi, để cho ông ta khoe khoang một chút.
Nhưng ông ta lại không có mắt, đi làm phiền Chu Hàn.
Chu Hàn là người để cho ông ta hô to gọi nhỏ sao? Đây không phải là ông ta đi tìm chết thì là gì?
“Tề lão đại, ông không cần lên mặt như thế.”
Ông Cao không vui nói: “Ông có nghĩ tới, Tề gia có được quyền thế như ngày hôm nay, thuận buồm xuôi gió như vậy còn không phải là nhờ có chúng tôi nâng đỡ hay sao?”
“Nói thật với ông câu này, vị trí mà Tề lão đại ông đang ngồi còn phải phụ thuộc vào ý của bốn lão già bọn tôi.”
“Chúng tôi gật đầu cho ông ngồi ông tất nhiên sẽ không gặp vấn đề gì, nếu như không thì ông nghĩ sao?”
Ông Cao vô cùng kiêu ngạo mà nói, mang theo vẻ mặt hất hàm sai khiến người khác.
Ông ta vừa nói xong thì một người đàn ông trung niên đứng phía sau, vẻ mặt đắc ý nói: “Đài Sơn không loạn, bốn lão định đoạt.”
Tề Thắng Thiên nghe vậy thì giận đến mức bật cười.
“Chu Nguyên soái, thực xin lỗi cậu, việc này để tôi ra mặt giải quyết.” Tề Thắng Thiên vẻ mặt chân thành.
“Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ cho cậu một đáp án vừa lòng nhất.”
Dứt lời, ông ta nhìn về phía ông Cao, điềm nhiên nói: “Hay cho câu Đài Sơn không loạn, bốn lão định đoạt.”
“Nhưng ông Cao cũng đừng quên, hiện tại ông đang ở địa bàn của Tề gia tôi.”
“Nơi mà lão già ông đang đứng là đất của Đài Sơn.”
Tề Thắng Thiên vẻ mặt nghiêm túc: “Mặc kệ là Tề gia hay Đài Sơn đều do Tề Thắng Thiên này quyết định, còn phải chờ bốn lão già các người đến chỉ trỏ sao?”
Dứt lời, Tề Thắng Thiên vung tay lên.
Một hồi âm thanh xao động vang lên, mười mấy thủ vệ của Tề gia nhảy ra từ trong bóng tối.
Bọn họ đều được trang bị súng, nhắm ngay vào người ông Cao.
“Giết hết cho tôi.” Tề Thắng Thiên ra lệnh.
Nhưng ở một bên, Tô Hàm kéo kéo góc áo Chu Hàn.
Chu Hàn lập tức nhận ra Tô Hàm không muốn nhìn thấy tình trạng máu me này, cũng không muốn nhìn thấy đám ngườ ông Cao bị giết chết.
Vào lúc Chu Hàn định lên tiếng ngăn cản thì ông Cao lại mở miệng.
Ông ta tỏ vẻ không có gì sợ hãi, nói với Tề Thắng Thiên: “Tề lão đại, hôm nay ông thử đụng đến bọn tôi thử xem.”
Dứt lời, ông Cao đảo mắt qua mười mấy tên thủ vệ. Những tên đó lại quay mũi súng chĩa về phía Tề Thắng Thiên.
“Chuyện này là như thế nào?” Tề Thắng Thiên ngây ngốc, ông ta không thể ngờ thủ vệ của mình lại phản bội.
“Không có chuyện gì.” ông Cao đắc ý, hừ lạnh một tiếng.
“Tề lão đại, chỉ là do ông không biết thu phục nhân tâm thôi.”
“Nếu như không biết thì cũng không sao, hiện tại ông đây có thể hướng dẫn ông.”
Dứt lời, ông Cao nâng tay lên, búng tay một cái.
Mười mấy tên thủ vệ thu súng lại.
Bọn họ lấy ra từng miếng vải đỏ, cột vào cánh tay trái.
Sự việc này làm cho Tề Thắng Thiên có chút khiếp sợ
Phải biết là trình độ phối hợp của thủ vệ đã vượt xa so với trình độ huấn luyện của Tề gia.
Hay là…
Tề Thắng Thiên bỗng nghĩ tới trường hợp không tốt lắm.
Đúng lúc này, ông Cao cười vang.
Ông ta ngẩng đầu nói: “Tề lão đại, thủ vệ của ông gần như đã bị bốn người chúng tôi thu mua hết rồi.”
“Không kể đến nhóm người này, ngay cả người ở khu đại biệt thự Tề gia đều là của bốn lão già này.”
Dứt lời, ông Cao quay đầu nhìn người đàn ông trung niên phía sau ra hiệu.
Đối phương lập tức hiểu ý, lấy di động ra, gửi đi một tin nhắn.
Một lát sau, mấy chục nhóm người từ biệt thự Tề thị đều tới đây, bao vây toàn bộ chỗ này.
“Ông Cao.” Bọn họ trăm miệng một lời, cung kính chào.
Sắc mặt Tề Thắng Thiên ngày càng tệ, không biết từ khi nào ông Cao bắt đầu thu mua người của mình.
Tề Họa Mi cũng há hốc mồm, cô nghìn lần không nghĩ đến ông Cao cường thế đến như vậy, có thể khống chế nhiều người ở Tề thị như thế.
“Chu Nguyên soái, nghe nói cậu rất mạnh?” ông Cao không để ý ánh mắt của mọi người mà tiếp tục nói.
Ông ta cười tủm tỉm nhìn Chu Hàn, trong ánh mắt lộ ra sự hài hước và châm chọc.
Kiểu này là do ông ta muốn nhắm vào Chu Hàn.
Nhưng Chu Hàn vẫn là dáng vẻ nước chảy mây trôi, bình thản như cũ, làm cho người ta khó mà biết được anh đang nghĩ gì.
“Hôm nay còn phải nhờ Chu Nguyên soái cho lão đây chút mặt mũi, cùng lão phân cao thấp đi.”
Ông Cao tươi cười, vung tay lên.
Ngay sau đó, một bóng người từ đám người phía sau ông ta đi tới.
Người này không phải ai khác, chính là ông Trần.
“Các người muốn làm phản?”
Tề Thắng Thiên thấy thế tức đến suýt hộc máu.
“Tề lão đại, ông nói sai rồi.”
Ông Cao thảnh thơi rung đùi đắc ý nói: “Sao lại gọi là làm phản được? Muốn cho ông chút thể diện nên mới gọi ôngTề lão đại.”
Ông ta nói được một nửa, lại chuyển chủ đề, ăn miếng trả miếng: “Không cho ông mặt mũi, ông cũng chỉ là Tề lão cẩu mà thôi.”
Ông ta vừa dứt lời, Tề Thắng Thiên không thể nhịn được nữa.
“Tôi giết chết ông.” Tề Thắng thiên nổi giận gầm lên, vọt về phía ông Cao.
Mà ông Trần vừa xuất hiện thấy thế, không nói hai lời tiến lên tiếp chiêu.
“Bạch Hổ.”
Chu Hàn trầm giọng phân phó: “Bảo vệ Tề lão.”
“Rõ.” Từ chỗ tối truyền đến âm thanh cung kính.
Ngay sau đó, Bạch Hổ xuất hiện trước mặt mọi người, trong nháy mắt vọt tới trước mặt của ông Trần.
Thế cục biến đổi, chuyển thành Tề lão và Bạch Hổ cùng đánh ông Trần, hai đánh một.
“Cậy nhiều bắt nạt ít sao?”
Ông Cao châm chọc mỉa mai: “Chu Nguyên soái, các người thật oai phong đấy.”
“Hay đây là cách mà cậu cùng Tề lão cẩu làm việc.”
Ông Cao đổi hoàn toàn xưng hô của Tề Thắng Thiên, gọi ông ta là Tề lão cẩu.
Cái này đủ để chứng minh thái độ của ông Cao thay đổi rồi.
“Cao lão cẩu, đừng có mà đắc ý.”
Tề Thắng Thiên nổi giận gầm lên. “Hôm nay có Chu Nguyên soái ở đây, ông đừng mong làm càn.”
Ông ta vừa quát lớn vừa cùng Bạch Hổ tấn công ông Trần.
Nhưng sự việc diễn ra tiếp theo lại làm mọi người há hốc mồm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.