Đế Quốc Chiến Thần

Chương 145:




Những lời kia của Chu Hàn không khác nào phủ nhận Tề Thắng Thiên, phủ nhận sự nỗ lực của ông ta.
Anh nói rõ ràng, ông ta hoàn toàn không cố gắng hết sức.
Nếu quả thật đã cố gắng hết sức, Tổ Cẩm Dương đã sớm mất mạng.
“Chu Nguyên soái, lão đây biết tội.” Tề Thắng Thiên khiêm nhường cúi đầu.
“Tôi sẽ phái người đi lấy đầu của Tổ Cẩm Dương, chuyện này ông không cần nhúng tay vào nữa.” Lúc này Chu Hàn khoát tay một cái, tỏ ý Tề Thắng Thiên có thể lui ra.
Tề Thắng Thiên há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng lại thôi.
Thấy bộ dạng này của Tề Thắng Thiên, lúc này Chu Hàn lên tiếng: ‘”Có gì thì cứ nói thẳng là được.”
Thấy Chu Hàn đồng ý, lúc này Tề Thắng Thiên mới nói: “Chu Nguyên soái, ba ngày sau là sinh nhật của tôi. ngài có rảnh không?”
Không đợi Chu Hàn trả lời, Tề Thắng Thiên đã vội nói thêm: “Nếu ngài có thời gian, hy vọng ngài có thể nể mặt già này đến tham dự.”
Nghe xong Tề Thắng Thiên nói, Chu Hàn gật đầu một cái.
Mặt mũi thì vẫn phải cho, mặc dù mỗi lần làm việc Tề Thắng Thiên đều không cố gắng hoàn thành.
Nhưng nói thế nào đi nữa Tề Thắng Thiên cũng là người đứng đầu của Hưởng Dự Thập Phương.
“Được.” Chu Hàn gật đầu một cái.
Tề Thắng Thiên nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, trong nháy mắt lo lắng trên mặt đã được quét sạch.
Lúc này ông ta cảm ơn Chu Hàn: “Chu Nguyên soái, cảm ơn ngài đã nể mặt, sáng sớm ngày mốt tôi sẽ phái người đến đưa thiệp cho ngài.”
Chu Hàn khoát tay, tỏ ý Tề Thắng Thiên lui ra.
Ông ta khách sáo nói mấy câu, sau đó dẫn người của mình rời đi.
“Nguyên soái, bây giờ chúng ta đến Cảng Thành sao?”Bạch Hổ tiến lại gần hỏi một câu.
Chu Hàn lắc đầu một cái, ba ngày sau chính là sinh nhật của Tề Thắng Thiên, bây giờ đi thì không thích hợp lắm.
“Cứ ở lại ba ngày đã, chờ sinh nhật của Tề Thắng Thiên xong rồi về Cảng Thành cũng không muộn.” Chu Hàn do dự một chút, cuối cùng lên tiếng.
Bạch Hổ nghe vậy thì gật đầu, lúc này tất cả mọi người lại cất hành lý vào.
Đợi mọi người ổn định lại, đột nhiên Tô Hàm nói với Chu Hàn: “Chu Hàn, em muốn về Hòe Châu một chuyến.”
Chu Hàn nghe được lời này, lập tức ý thức được, vợ đây là nhớ nhà rồi.
“Được, vậy anh sẽ cùng em về thăm cha vợ mẹ vợ một chút.” Anh gật đầu đồng ý.
Nhưng trước khi rời đi, Chu Hàn phải dặn dò nhóm người Bạch Hổ một số chuyện.
“Như vậy hôm nay sẽ lên đường, trước trời tối là có thể đến.” Chu Hàn lên tiếng nhắc nhở Tô Hàm một câu: “Em đi nghỉ ngơi một chút đi, anh có chuyện cần nói với Bạch Hổ.”
Tô Hàm do dự một chút, đi vào phòng nghỉ trong nội bộ Võ Minh.
Cùng lúc đó, Hoắc Khai Hà đi đến trước mặt Chu Hàn, ông ta do dự nói: “Chu Nguyên soái, ngài không tính hôm nay trở về Cảng Thành sao?”
Chu Hàn lắc đầu một cái.
Hoắc Khai Hà thử thăm dò một tiếng: “Vậy tôi dẫn Tử Kim về trước.”
“Đi đi, dẫn theo cả Hoắc lão về đi.” Chu Hàn suy nghĩ một chút, lại dặn dò: “Sau khi ông trở về Cảng Thành thì để cho Tiết Minh Dương đến đây một chuyến.”
Hoắc Khai Hà nghe vậy thì gật đầu một cái, tỏ ý nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Lúc ông ta đang muốn dẫn người đi, đột nhiên ý thức được chuyện gì đó.
Lúc này liền lên tiếng: “Chu Nguyên soái, nếu như để Tiết Minh Dương đến, vậy chi nhánh Tô thị nên làm sao? Không ai đến áp trận cả.”
“Phái ra một tinh anh trong lĩnh vực kinh doanh của Hoắc thị các người đến điều hành là được.” Chu Hàn lạnh nhạt nói.
Rõ ràng dáng vẻ này của Khoắc Khai Hà có chút không nắm được ý chính, lại hỏi ra một câu nữa: “Như vậy liệu có phù hợp không?”
Chu Hàn khoát tay, tỏ ý bảo Hoắc Khai Hà cứ làm theo là được.
Vào giờ phút này, Chu Hàn hoàn toàn không có tâm tư để nói nhảm.
Anh còn rất nhiều chuyện phải xử lý, hôm nay có quá nhiều chuyện hỗn loạn xảy ra, phải giải quyết từng cái mới được.
Mà chuyện làm anh lo lắng nhất chính là người núp trong bóng tối, không lộ mặt cùng với Thủy Lão Tứ ở tháp nước kia.
Cũng chính vì tên kia nên Thanh Long mới biến thành bộ dạng này.
Chu Hàn định trước khi Thanh Long tỉnh lại phải bắt được tên kia, cũng coi như cho Thanh Long một câu trả lời.
Nhưng đã phái Bạch Hổ đi ra ngoài rồi, bây giờ chỉ còn chờ tin tức thôi.
Tiếp theo Chu Hàn lại dặn dò Hội trưởng thứ nhất vài việc, lúc này mới dẫn Tô Hàm rời đi.
Tám giờ tối, sân bay Hòe Châu.
“Chu đại ca, chị Chu, nghe nói hai người về đây tôi liền đến sân bay đón hai người.” Sau khi Tô Hàm và Chu Hàn đi ra khỏi sân bay, Hoàng Minh và Chu Xung lập tức chạy đến đón.
Xem ra hai người nghe tin đã lập tức tới đón. Phía sau bọn họ có hai đoàn xe, xem chừng dẫn theo không ít vệ sĩ.
“Có lòng.” Chu Hàn gật đầu nhẹ, lúc này dẫn Tô Hàm lên xe, cũng không có ý nói chuyện với hai người.
“Xuống.” Hoàng Minh vội vàng kéo cấp dưới đang ở vị trí lái xe xuống, mình thì ngồi lên.
Anh ta rất vinh hạnh có thể làm tài xế cho Chu Hàn, dù sao cơ hội như vậy cũng không nhiều.
Lúc Hoàng Minh kéo tài xế xuống, Chu Xung cũng vội vàng lên xe.
Hai người cố ý ngồi cùng xe với Chu Hàn.
“Chu đại ca, chị Chu, hai người ngồi vững.” Hoàng Minh không buông tha một cơ hội lấy lòng nào, sau khi nhắc nhở một câu, lúc này mới đạp chân ga.
Chu Xung vội vàng tìm cảm giác tồn tại: “Chu Nguyên soái, con nuôi kia của tôi không tìm phiền phức cho ngài chứ.”
Một lời hai nghĩa.
Mặc dù ngoài miệng Chu Xung hỏi Tiết Minh Dương có tạo ra phiền phức gì hay không, nhưng trên thực tế chỉ là hỏi thăm thôi.
Chu Hàn không nói, chỉ lắc đầu.
Chu Xung nhìn ra được, rõ ràng Chu Hàn đang có tâm sự nặng nề.
Thấy vậy, lập tức ông ta cũng không dám nói nhảm nữa.
Nửa giờ sau, xe ngừng lại trước biệt thự của Chu Hàn.
Phía sau còn có hai đoàn xe, bên trong là vệ sĩ của Chu Xung và Hoàng Minh.
“Các người về trước đi, ngày mai lại gặp.” Vừa nhấc chân muốn đi vào biệt thự thì Chu Hàn phát hiện hai người Chu Xung đi theo phía sau.
Anh cũng không quay đầu lại chỉ dặn dò một câu, giờ phút này Chu Hàn chỉ muốn cùng với Tô Hàm về nhà tụ họp một chút, cũng không muốn nói hay tranh luận về chuyện gì.
Hai người nghe vậy lập tức không dám lộ ra bất mãn gì, sau khi gật đầu hai người song song rời đi.
Hai người Chu Hàn mới đi vào biệt thự, Hách Lôi đã tiến lên đón.
Mới vừa rồi thanh âm ồn ào của động cơ xe và tiếng thắng xe đã làm quấy rầy đến bà, kết quả mới vừa ra cửa đã thấy hai người Chu Hàn trở về.
Phút chốc Hách Lôi vừa mừng vừa sợ.
Bà cười nói với hai người Chu hàn: “Tại sao về lại không báo một tiếng?”
“Mẹ, chúng con vội vàng trở về, nhớ mẹ cho nên về.” Ở một bên Tô Hàm lên tiếng giải thích.
“Thì ra là vậy.” Hách Lôi cười ngượng ngùng một tiếng, lúc này mới quay đầu kêu lên một tiếng về phía phòng ngủ: “Lão Tô, ông nhìn xem ai về này.”
Tô Khánh Đông lập tức từ phòng ngủ chạy ra, trong tay ông còn cầm một tập tài liệu nữa.
Tô Hàm thấy vậy vội vàng ngọt ngào kêu lên một tiếng: “Cha.”
“Con gái ngon của cha, con rể tốt, sao các con về mà không nói tiếng nào vậy.” Phản ứng của Tô Khánh Đông cũng giống với phản ứng của Hách Lôi.
Hách Lôi vôi vàng kéo hai người ngồi xuống, bảo là sẽ nấu một bàn đồ ăn ngon.
Chu Hàn thấy vậy thì lên tiếng: “Mẹ vợ, không cần phải bận rộn như vậy, con gọi một cuộc điện thoại để cho khách sạn Hoàng Hạc Lâu đưa đến là được.”
Hách Lôi nghe vậy thì gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.