Đế Quốc Chiến Thần

Chương 140:




Hai người tiến đến là một nam một nữ, thấy Chu Hàn đột nhiên “từ trên trời rơi xuống”, gương mặt hai người lập tức lộ ra vẻ cảnh giác.
“Anh là ai?” Trong đó người nam mặc áo hoa lên tiếng hỏi Chu Hàn.
“Dám xông vào nhà họ Từ, có phải chán sống rồi không? Muốn chết à? Muốn tôi tiễn một đoạn đường không?” Cô gái ăn mặc gọn gàng bên cạnh vừa mở miệng đã hùng hổ dọa người, cứ như là muốn dùng nước bọt để phun chết Chu Hàn vậy.
Nhưng Chu Hàn cũng không để ý đến sự xấc láo của hai người, anh bước vài bước đã đi đến trước mặt của hai người.
“Núi sau nằm ở đâu?” Đôi môi mỏng của Chu Hàn khẽ mở, lạnh nhạt hỏi một câu.
Hai người kia nghe vậy bốn mắt nhìn nhau, có vẻ là không hiểu ý của Chu Hàn là gì.
“Núi sau là cấm địa của Từ thị, anh hỏi núi sau làm gì?” Tên nam mặc đồ hoa lần thứ hai lên tiếng trào phúng: “Chỉ dựa vào anh thôi mà cũng muốn vào à?”
Tuy hai người tận mắt nhìn thấy Chu Hàn nhảy từ trên trực thăng xuống, nhưng bọn họ cũng không xem Chu Hàn là gì.
Trong mắt hai người, cả Cảng Thành này ngoài nhà họ Hoắc thì nhà họ Từ bọn họ xếp hạng nhất hạng hai đó.
Trực thăng này kia, nhà họ Từ của bọn họ cũng có.
Chỉ là hai người này lại không thấy rõ trên chiếc trực thăng đó có chữ “Hoắc”.
“Một vấn đề, muốn tôi lập lại lần hai?” Chu Hàn lạnh nhạt nói một tiếng, sát khí đầy người.
Tên nam mặc áo hoa thấy thế quái dị cười một tiếng: “Kiêu ngạo cái gì? Tính uy hiếp ai?”
Dứt lời, gã nói tiếp: “”Đừng quên ở đây là địa bàn của nhà họ Từ, chỉ một mình anh như vậy mã cũng dám đến đây ngang ngược?”
“Còn rần rần ngồi trực thăng đến, sao không kéo đại bác đến luôn đi?”
“Đừng tưởng rằng mình…”
Tên nam mặc đồ hoa chưa kịp nói xong câu cuối cùng, đột nhiên cảm thấy huyệt thái dương tê rần.
Chưa kịp phản ứng lại, cả người gã đã mất đi tri giác, chết ngay tại chỗ.
Chu Hàn thu ngón tay lại, cũng không hề chớp mắt lấy một cái.
Thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn đến cô gái bên cạnh, lạnh lùng nói: “Giống như một con rệp, chỉ cần một ngón tay họ Chu này cũng có thể chọc chết.”
Một lời hai nghĩa.
Lời này không chỉ để ám chỉ tên nam áo hoa kia chết như thế nào, mà còn đang đe dọa cô gái kia.
Lúc này cô gái sợ đến mức hét lên một tiếng.
Chu Hàn sốt ruột đi cứu người, đưa tay lên giáng một cái tát, đánh ngã đối phương xuống đất.
“Còn kêu lên tiếng nào thì nối gót tên kia luôn.” Chu Hàn đưa tay ra chỉ thi thể của tên nam kia.
Cô gái nghe vậy sợ đến mức run rẩy, lúc này kiêu ngạo ban đầu của cô ta chẳng còn nữa.
Trước mặt Chu Hàn, cô ta hoàn toàn chẳng khác gì tù nhân.
“Tôi nói cho anh núi sau ở đâu, xin anh đừng giết tôi.” Cô gái cầu xin Chu Hàn.
Chu Hàn gật đầu, không nói gì.
Cô gái đang định chỉ đường cho Chu Hàn, Chu Hàn lại lên tiếng: “Dẫn đường đi.”
Dứt lời, anh lại nói: “Nếu có người hỏi, nói là anh họ.”
Cô gái nghe thế trầm mặc một lát, cuối cùng đành phải cắn răng chấp nhận.
Rất nhanh, cô gái thành công dẫn Chu Hàn đến núi sau.
Chu Hàn vừa đảo mắt nhìn đã thấy hai người đứng canh giữ ở núi sau.
“Từ phu nhân, đến núi sau làm gì thế?” Trong đó một người nói với cô gái: “Tên đó là ai vậy?”
Lúc nói, ánh mắt người nọ dừng trên người Chu Hàn.
“Là…” Cô gái do dự mở miệng: “Là anh họ tôi.”
Chu Hàn không rảnh nhìn hai người canh giữ nó nhảm với cô gái này, lúc này anh lập tức xông vào.
Hai người canh gác không chút do dự, liền ra tay với Chu Hàn.
“Muốn chết.” Chu Hàn hừ một tiếng, vung cả hai tay ra.
Hai tiếng “rắc rắc” vang lên, đầu hai người bị đánh xoay, gãy gỗ chết tại chỗ.
Chu Hàn bước vào núi sau, khó khăn một lúc cuối cùng cũng tìm được một căn phòng tối tăm.
Anh đạp một cước đẩy mở cánh cửa, còn chưa kịp bước vào đã nghe tiếng động ồn áo phía sau.
Xem ra là người của nhà họ Từ kéo đến rồi.
Chu Hàn cũng không quay đầu lại mà bước vào, bất kể thế nào hôm nay anh nhất định phải cứu được Huyền Vũ và Chu Tước ra.
Chỉ là căn phòng quá âm u, không có gì chiếu sáng.
Anh cau mày, đánh giá bên trong căn phòng tối tăm này, rất nhanh anh phát hiện hai bóng người.
Nhưng anh lại không thấy rõ.
Tuy trước đó Chu Hàn trúng phải tên bị thương nặng, tuy là bị thương nặng nhưng khả năng cảm ứng của anh cũng không yếu đi.
Lúc này Chu Hàn rõ ràng cảm giác được hai người trong căn phòng này không phải là Chu Tước và Huyền Vũ.
Nguyên nhân rất đơn giản, hơi thở không giống.
Anh bước nhanh về phía hai bóng người kia, hai bóng người có hơi cử động.
Chu Hàn lập tức nhướng mày, anh ngửi được hơi thở nguy hiểm.
“Rào.” Đột nhiên, âm thanh của một con thú dữ vang lên.
Tim Chu Hàn đập kịch liệt, ý nghĩ đầu tiên của anh là mình đã trúng kế rồi.
Chỉ sợ rằng trong căn phòng này giam giữ hai con thú dữ.
Mà hai con thú dữ này xem ra là chuẩn bị cho mình rồi.
Kế hoạch độc ác thật.
“Rào.” Đúng lúc này Chu Hàn ý thức được nguy hiểm, tiếng gầm gừ của hai con sói hoang vang lên, Chu Hàn rút dao găm ra.
Hai bóng dáng ấy lấy tốc độ sét đánh lao về phía Chu Hàn, hoàn toàn như là ôm quyết tâm phải giết cho bằng được trong một nhát.
Mà lúc này, bên ngoài cửa, người của nhà họ Từ đã kéo tới, Chu Hàn có thể nghe thấy tiếng của bọn họ gào to: “Mau, đóng cửa lại. Đừng để tên đó thoát ra.”
“Ha ha.” Chu Hàn nghe thế cười lạnh một tiếng, nâng tay vung dao gâm lên.
“Soạt” một tiếng, một mùi máu tươi nồng nặc, hai con sói hoang biến thành hai cái xác.
Chu Hàn xoay người vọt ra bên ngoài, nhưng lúc này một người nhà họ Từ lại hô lên: “Mau đốt lửa đi, đừng để tên đó thoát ra ngoài.”
Bọn họ vừa dứt lời, từng đợt tiếng súng vang lên.
Chu Hàn rất ung dung, anh xoay người trốn vào trong căn phòng, một tay nhấc xác của con soi hoang lên rồi ném ra ngoài.
Đồng thời lại cầm cái xác còn lại để làm khiêng chống đạn.
Tốc độ của Chu Hàn rất nhanh, nháy mắt đã lao ra khỏi căn phòng tối tăm ấy, còn đánh bay cả ba người.
“Muốn chết.” Chu Hàn vung nắm đấm gián lên mặt một người rồi cướp lấy vũ khí, lúc này ngón tay bóp cò liên tục.
Từng đợt tiếng súng vang lên, Chu Hàn vừa ngừng lại đã có thêm vài cái xác.
Bất kể là loại súng nào, chỉ cần Chu Hàn chạm tay vào thì nó sẽ trở nên thân thuộc đối với anh.
Thoải mái diệt gọn đám người nhà họ Từ kia xong, Chu Hàn đi lục soát toàn bộ căn nhà của nhà họ Từ.
Có thể dọa lui thì dọa lui, không dọa lui được thì giết chết.
Cuối cùng chủ nhân nhà họ Từ tự mình ra mặt.
“Chu nguyên soái, nghe danh đã lâu.” Vẻ mặt chủ nhân nhà họ Từ khiêm tốn, ông ta nói: “Bọn tôi chỉ là muốn đùa với Chu nguyên soái một chút thôi, không nghĩ Chu nguyên soái lại giết sạch như vậy.”
“Chu nguyên soái, lão đây xin anh giơ cao đánh khẽ, cho bọn tôi đường lui.”
“Thuộc hạ của cậu bây giờ đang ở Như Liệt đoàn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.