Đế Quốc Chiến Thần

Chương 119: Nguyên soái có lệnh




Lần nữa gió nổi nước lên, để chơi một chút với bọn người Chu Hàn.
Nghĩ đến đây, trong ánh mắt của Tổ Hiên Dương hiện lên sự đắc ý.
Chu Hàn trông thấy được điều đó, nhưng anh không nói gì cả.
Bầu không khí đột nhiên trở nên an tĩnh và căng thẳng.
Kỳ Tiếu Thiên lên tiếng phá vỡ bầu sự ngại ngùng: “Chu Nguyên soái, tôi thấy việc này sẽ trở nên nghiêm trọng, có cần tôi gọi vài vệ sĩ tinh nhuệ đến không?”
Lúc nói chuyện, trên gương mặt của Kỳ Tiếu Thiên luôn nở nụ cười đặc trưng, chỉ là nụ cười của gã quá cố tình, rõ ràng là đang muốn nịnh nọt Chu Hàn.
Cho nên việc này khiến Chu Hàn có chút phản cảm.
“Không cần.” Chu Hàn ngay lập tức vẫy tay từ chối, anh nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của Kỳ Tiếu Thiên, hơn nữa vừa nhìn đã biết được đối phương muốn gì.
Mang theo vệ sĩ đến để bênh sao?
Trong lòng Chu Hàn cười lạnh, không thể không liếc nhìn Kỳ Tiếu Thiên thêm một lần.
Nhưng đối phương vẫn bộ dạng cười hơ hơ đó trông như không có gì xảy ra vậy.

Gã không biết rằng, những tâm tư của gã căn bản không giấu được mắt của Chu Hàn.

Chưa được mười phút kể từ khi Tổ Hiên Dương gọi điện thoại,, Tổ Cẩm Dương liền dẫn theo tinh anh của Tổ thị chạy đến.
Đám người đó sát khí dữ dội, vừa nhìn là biết những người này đều đã từng giết người.
Với lại bước chân rất đều nhau, khiến người khác nhìn là biết được huấn luyện kĩ càng.
Đám người này không đơn giản.
“Phong tỏa gian phòng này.” Cặp mắt của Tổ Cẩm Dương đỏ ngầu lên, nói với thuộc hạ của mình.
Đám người đó ngay lập tức tản ra, bao vây Chu Hàn và những người khác.
“Tổ Cẩm Dương, ông muốn làm gì?” Hoàng Minh thấy vậy liền lên tiếng không phục.
Tổ Hiên Dương vừa thấy ba mình đến, ngay lập tức cũng gan dạ hẳn lên.
Gã ta mỉa mai Hoàng Minh: “Ngồi yên đi, hay muốn bị người của ba tôi giết?”
Trên mặt Tổ Hiên Dương lần nữa hiện lên nụ cười giễu cợt, đồng thời đưa tín hiệu bằng mắt cho đám người của Tổ Cẩm Dương.
Ngay lập tức có hai người bước ra, rất nhanh đi về phía của Hoàng Minh.
Chu Hàn không nói gì, nhưng Hoàng Minh lại đưa mắt cầu cứu anh.
Kỳ Tiếu Thiên thấy vậy lập tức đứng dậy, cản trước mặt hai người, gã nhìn Tổ Cẩm Dương lắc đầu vài cái rồi cười nói: “Chủ tịch Tổ, chúng ta nên hòa đồng với nhau tốt hơn chứ, các món ăn cũng đã lên hết rồi, hay là ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với nhau.”
Nói rồi Kỳ Tiếu Thiên chớp mắt, quan sát biểu cảm của Tổ Cẩm Dương, thấy sắc mặt đối phương âm trầm, gã nói tiếp: “Có mâu thuẫn thì nên giải quyết, chứ đừng nên để sâu thêm chứ.”
Đáp lại lời khuyên hòa giải của Kỳ Thiếu Thiên, Tổ Cẩm Dương cười lạnh: “Chó Kỳ, anh đang phản lại tôi sao?”

Kỳ Tiếu Thiên nghe vậy ngay lập tức quơ tay: “Không phải vậy đâu, tôi chỉ là người trung gian, không muốn thấy hai bên các ông đều bị thiệt hại.”
Tổ Cẩm Dương không quan tâm đến Kỳ Tiếu Thiên nữa, quát một tiếng: “Cút khỏi đây, đừng làm vướng chân tôi, nếu khôn, tôi xử luôn anh.”
Kỳ Tiếu Thiên thấy Tổ Cẩm Dương nổi giận, chỉ có thể lui về một bên.
Tuy gã là vệ sĩ cao cấp, nhưng trước mặt những nhân vật có máu mặt lớn như Tổ Cẩm Dươn, thì anh ta chẳng là cái thá gì cả.
Kỳ Tiếu Thiên vừa lui đi, người của Tổ Cẩm Dương ngay lập tức động thủ với Hoàng Minh.
“Bảo vệ Hoàng Minh.” Chu Hàn không hề nhấc mắt lên, chỉ nhẹ nhàng thốt ra một câu.
Anh vừa dứt lời, ngay lập tức một bóng người chạy ra từ bóng tối.
Bóng người đó chỉ có một cánh tay, nhưng cánh tay duy nhất đó ngay lập tức vật ngã hai người đang định động thủ với Hoàng Minh.
“Nguyên soái có lệnh, không ai được phép chạm vào Hoàng Minh.” Thanh Long trầm giọng thốt lên một câu, ánh nhìn của anh ta mang theo một khí thế ép người, phảng phất như có thể xuyên qua người khác vậy.
“Ha ha, Nguyên soái chó gì ở đây?” Tổ Cẩm Dương phản bác lại: “Còn có lệnh nữa chứ, lệnh cái mẹ gì.”
Ngay lúc ông ta dứt lời, thân ảnh của Thanh Long chớp nhoáng một cái, một tay của anh ta liền bóp chặt cổ của đối phương, nhấc cả người ông ta lên.
“Làm gì vậy?” Tổ Hiên Dương và đám tinh anh của Tổ thị lên tiếng cùng lúc, ánh nhìn của toàn bộ mọi người tập trung lên người của Thanh Long.
“Dám bất kính với Nguyên soái, đáng tội chết.” Thanh Long quát lớn, trông như muốn bóp gãy cổ của Tổ Cẩm Dương.
“Khoan đã.” Chu Hàn lên tiếng đúng lúc: “Tha cho ông ta lần này.”
“Tuân lệnh.” Thấy Chu Hàn nói vậy Thanh Long mới ném Tổ Cẩm Dương xuống đất, trong mũi còn phát ra tiếng hừ lạnh.
Tổ Cẩm Dương té xuống sàn nhà, vùng vẫy muốn bò dậy, thuộc hạ bên cạnh lập tức đến dìu ông ta.
Tổ Cẩm Dương lại hất tay thuộc hạ mình ra, đồng thời tay còn lại chỉ vào Thanh Long, quát lớn: “Diệt nó.”
Đám tinh anh ngay lập tức làm theo, nhao nháo xông đến Thanh Long.
“Ha ha, một đám tôm tép.” Thanh Long chế nhạo một câu, rồi đá bay một người, sau đó một tay nắm chặt tay người đó quét nửa vòng.
Theo đó là các tiếng kêu vang lên, người của Tổ Cẩm Dương ngay lập tức ngã hết một nửa.
Thanh Long không hề có ý định nghỉ ngơi, đẩy bay người mà anh ta đang nắm trong tay.
Người đó liền tông bay bốn năm người, còn Thanh Long thì liên hoàn đá, đá bay đi mấy người nữa.
Những người bị đá bay đi đụng vào không ít người, không đến một phút, người của Tổ Cẩm Dương đã gục ngã hơn một nửa.
Những người còn lại thì không dám xông lên, ai nấy đều cảnh giác nhìn chằm chằm Thanh Long.
Tổ Cẩm Dương tức giận, quát thuộc hạ của mình: “Mấy người làm gì vậy? Nuôi tụi bây để làm gì. Ai nấy đều phế không chịu được.”
Thấy vậy, Kỳ Tiếu Thiên mặt dày giải hòa: “Chủ tịch Tổ, hay là ngồi xuống rồi hãy nói, không nhất thiết vừa gặp là chém giết nhau.”
Lúc nói chuyện với Tổ Cẩm Dương, Kỳ Tiếu Thiên còn liếc mắt đưa tín hiệu.
Lúc này Tổ Cẩm Dương chỉ có thể miễn cưỡng kiềm chế cơn giận, trần giọng gật đầu nói: “Được.”
“Không cần nữa.” Chu Hàn đột nhiên đứng dậy nói với Tổ Cẩm Dương: “Không cần phải nói gì nữa.”
Nói rồi, anh với mọi người chuẩn bị rời khỏi.
Hôm nay Chu Hàn chỉ là đến xem thái độ của Tổ Cẩm Dương mà thôi.
Bây giờ đã có thể thấy rất rõ thái độ của Tổ Cẩm Dương rồi, ông ta là muốn cứng đầu đến chết.
Nếu đã vậy thì dù có nói gì với nhau đi chăng nữa cũng vô nghĩa mà thôi.
Dưới sự lãnh đạo của Chu Hàn, những người Chu Xung lập tức đứng dậy đi theo, chuẩn bị rời khỏi.
“Chu nguyên soái, nể mặt tôi đi.” Tổ Cẩm Dương lên tiếng van xin: “Tuy mặt mũi của Tổ mỗ không lớn, nhưng ở chỗ cậu chắc vẫn có thừa.”
“Đến mặt ông còn không cần nữa mà, còn nói mặt mũi gì ở đây?” Hoàng Minh lên tiếng chế nhạo.
“Thằng nhãi ranh.” Tổ Cẩm Dương nghe vậy vô cùng phẫn nộ, liếc Hoàng Minh một cái.
Hoàng Minh lại không để ý đến, trợn mắt, ánh mắt đó như đang nói với Tổ Cẩm Dương rằng: “Có ngon thì đánh tôi đi.”
Hoàng Minh bây giờ có Chu Hàn bảo vệ, vốn dĩ đã kiêu căng, bây giờ càng làm hơn.
Anh ta chỉ cúi đầu với Chu Hàn mà thôi, ngoài ra thì không nhường ai nửa bước.
“Ba, con bị phế rồi.” Tổ Hiên Dương thấy khí thế ba mình chìm xuống, ngay lập tức chỉ vào xương bả vai của mình.
Gã ta thử nhúc nhích, kết quả là đau đến mức phát ra tiếng heo kêu lúc bị giết.
Tổ Cẩm Dương có thể nhận ra được bộ dạng này của con trai không phải diễn.
Mà ông ta cũng nhận ra được rất rõ, ban nãy Chu Hàn ngồi bên cạnh con trai mình.
Cặp mắt của Tổ Cẩm Dương như muốn phun lửa ra, ông ta nhìn chằm chằm Chu Hàn, lạnh lùng hỏi: “Cậu làm đúng không?”
Chu Hàn không hề quan tâm đến ông ta, dẫn người rời đi.
“Ba, trả thù cho con.” Tổ Hiên Dương thấy vậy, hét lên: “Cản bọn nó lại.”
Nhưng Tổ Cẩm Dương thì bất lực cúi đầu xuống, ông ta biết rằng thuộc hạ của mình không thể nào địch lại Chu Hàn.
Cho dù có để mấy người này lên cản, e là cũng không làm được gì.
Tổ Cẩm Dương không còn để ý đến con trai mình, chỉ là nhìn bóng lưng của Chu Hàn thốt ra một câu: “Chu nguyên soái, thời gian còn dài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.