Đế Quốc Chiến Thần

Chương 107: Ra mặt




Người đàn ông đeo kính đen thành thật bẩm báo mọi việc, nhưng trên mặt lại lộ ra một vẻ khẩn trương.
Rõ ràng là người này đang chột dạ. Làm việc không tốt, đương nhiên là sẽ lo lắng.
“Tại sao vẫn chưa tìm được tung tích của con trai tôi?” Người đàn ông trung niên tức giận: “Diệu Diệu bị thương rồi? Con bé đã lấy được Thanh Minh Vũ Kiều Đồ  chưa? Đây chính là nhiệm vụ mà gia tộc đã giao cho nó.”
Khi nói đến mấy chữ Thanh Minh Vũ Kiều Đồ này, mí mắt của người đàn ông không ngừng co giật.
Ông ta cực kỳ muốn có được thanh bảo kiếm đó, nghe nói trong tấm bản đồ Thanh Minh Vũ Kiều Đồ đó cất chứa một thanh bảo kiếm vô cùng lợi hại, có thể nói là báu vật vô giá, là thanh kiếm độc nhất vô nhị trên thế gian này.
Kiếm khí của thanh bảo kiếm này không những có thể gây thương tích cho người khác mà còn có thể nuôi dưỡng cơ thể, trấn trạch và mang đến tài lộc.
Ngoài việc có thể khiến người sở hữu sống lâu hơn, nó còn có thể thay đổi vận khí của cả gia tộc, một khi thịnh vượng thì sẽ kéo dài hàng chục thế hệ.
“Cô chủ có lẽ là bị sát thủ làm bị thương khi đang tranh đoạt bức Thanh Minh Vũ Kiều Đồ, bức tranh này…” Nói được nửa chừng, người đàn ông đeo kính đen vô thức dừng lại một chút, không dám nói tiếp.
Người đàn ông trung niên lập tức linh tính được có chuyện chẳng lành, ông ta không kìm được tức giận hỏi: “Thanh Minh Vũ Kiều Đồ thế nào rồi? Nói mau.”
Thấy người đàn ông trung niên sốt sắng như vậy, người đàn ông đeo kính đen cũng không dám lằng nhằng nữa, vội vàng nói: “Cô chủ đã tặng bức Thanh Minh Vũ Kiều Đồ cho Chu Hàn rồi.”
“Cái gì?” Người đàn ông trung niên vừa thấy câu này nghe lời này lập tức nổi trận lôi đình, ông ta cao giọng nói: “Lại là thằng nhãi Chu Hàn đó. Hào Đoạt phỏng chừng cũng bị nó bắt nhốt lại rồi.”
“Truyền lệnh của tôi xuống, tất cả các thành viên trên dưới nhà họ Hào quyết không đội trời chung với Chu Hàn.” Người đàn ông trung niên đập bàn một cái, đằng đằng sát khí đứng bật dậy.
“Rõ.” Người đàn ông đeo kính râm sợ hãi đáp lại một câu rồi lập tức làm theo.
Trong khi người đàn ông đeo kính đen truyền đạt lại ý tứ của người đàn ông trung niên, Bạch Hổ đã hứng chịu hàng chục đợt tấn công.
Đối phương bên kia không có phạm vi nhất định, vẫn luôn núp trong chỗ tối liên tục nã súng vào người Bạch Hổ, vì vậy anh ta rất khó bắt được chúng.
Hơn nữa những kẻ đó còn xuất hiện thành từng nhóm, bốn phương tám hướng khắp nơi đều có mặt, điều này càng khiến cho Bạch Hổ khó thoát thân hơn.
“Nguyên soái, tôi bị vây rồi.” Bạch Hổ trốn trong bụi cỏ nấp vào sau một tảng đá, sau đó vội vàng gửi một tin nhắn cho Chu Hàn, tiện thể gửi định vị chỗ mình qua.
Chu Hàn lúc này đang ở trong biệt thự của nhà họ Hoắc bỗng nhận được tin nhắn, sợ Bạch Hổ xảy ra chuyện.
Anh không chút do dự, lập tức đứng lên.
“Bà xã, em ở lại đây đợi anh nhé, anh đi một lát rồi sẽ về ngay.” Chu Hàn trấn an Tô Hàm một tiếng, ánh mắt trầm lắng nhìn thẳng vào người phụ nữ của mình.
Tô Hàm thấu hiểu gật gật đầu, chỉ nói một câu: “Anh phải cẩn thận nhé.”
Chu Hàn “ừ” một tiếng, sau đó căn dặn năm đại chiến thần: “Thanh Long, Huyền Vũ, Chu Tước, ở lại biệt thự bảo vệ an toàn cho mọi người.”
“Dạ Phong, Vân Nhi, đi theo tôi.”
Nói xong Chu Hàn liếc mắt nhìn vào trong góc tối, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì.
Đối với Vô Kiểm thì anh không cần căn dặn. Bởi vì Vô Kiểm chính là quân bài chưa lật của anh, không thể tùy tiện lấy ra sử dụng.
“Rõ.” Ngũ đại chiến thần lập tức cung kính đáp lại.
“Chu Nguyên soái, tôi cũng đi.” Hoắc Khai Hà lập tức đi về phía Chu Hàn, khuôn mặt già nua tràn đầy kích động.
Thấy hành động này của ông ta, Hoắc Nghệ Tinh cũng đi lên theo, dáng vẻ giống như sẽ cùng tiến cùng lùi với Hoắc Khai Hà.
“Không cần, các người ở lại đây đi.” Chu Hàn lãnh nhạt nói, giọng điệu lộ ra vẻ không được phép nghi ngờ.
Vừa nói xong, anh không quay đầu lại lập tức dẫn người rời đi.
Nửa tiếng sau Chu Hàn đã đến nơi Bạch Hổ bị bao vây.
Ánh mắt anh nhìn lướt qua xung quanh một vòng, nhận ra rằng chỗ này là vùng ngoại ô, đồng cỏ rộng mênh mông và có nhiều tảng đá lớn, khá dễ ẩn nấp.
Chỉ là Bạch Hổ sao lại có thể dễ dàng bị vây trong tình huống dễ thủ khó công như thế này?
Ngay lúc Chu Hàn còn đang nghi hoặc thì đột nhiên một loạt tiếng súng đinh tai nhức óc bỗng vang lên.
Chu Hàn lập tức cau mày, ánh mắt lóe lên, sau đó nhanh chóng hạ lệnh: “Dạ Phong, khống chế ở trên cao, Vân Nhi, phóng độc, chú ý đừng làm Bạch Hổ bị thương.”
Sau khi dặn dò xong, Chu Hàn lập tức hòa mình vào trong bóng tối.
Anh cảm nhận được rất rõ, trong bóng tối có vô số hơi thở của các cường giả.
Giờ phút này Chu Hàn cũng coi như hiểu được tại sao Bạch Hổ lại dễ dàng bị vây lại như vậy.
Sau khi nắm bắt được vị trí của mấy chục cường giả, thân hình của Chu Hàn lóe lên, lập tức lao thẳng về phía bọn họ.
Tốc độ của anh nhanh như sét đánh, trong nháy mắt đã vụt qua, vừa giơ tay lên là bóp chết một người.
Chu Hàn không chút lưu tình dồn dập lao tới, trong phút chốc, mấy chục cường giả đã bị anh giải quyết.
Khi Chu Hàn đối phó với những cường giả đó, Vân Nhi cũng đồng thời hạ độc những người đang vây xung quanh Bạch Hổ.
Dạ Phong phụ trách trên cao cũng đã giải quyết hết những tay súng bắn tỉa, tất cả mọi thứ đều vừa lúc, sự phối hợp của cả ba vô cùng ăn ý.
“Bạch Hổ, không sao rồi.” Chu Hàn nhìn về phía Bạch Hổ đang nấp sau tảng đá nói một câu.
“Nguyên soái.” Bạch Hổ nghe tiếng lập tức lao ra từ phía sau tảng đá, vội vã xông tới trước mặt Chu Hàn.
“Lần này tôi sẽ tự mình ra mặt, chúng ta cùng nhau đi tìm bảo bối.” Ánh mắt Chu Hàn lóe lên một tia lạnh lẽo, sau đó ra hiệu cho Bạch Hổ: “Dẫn đường đi.”
“Rõ.” Bạch Hổ cung kính đáp lại, lập tức đi phía trước dẫn đầu, Chu Hàn mang theo Dạ Phong và Vân Nhi đuổi sát theo sau.
Một nhóm bốn người tốc độ rất nhanh, trước khi hoàng hôn buông xuống đã tới được Hoành Thành.
Khi Chu Hàn cùng những người khác đi đến Hoành Thành, bà Hào ở trang viên đang vô cùng tức giận.
“Diệu Diệu, con xem con đã làm ra chuyện tốt gì rồi này.” Bà ta giơ tay chỉ vào Hào Diệu Thiến, tức giận tới nỗi ngón tay đều phát run.
“Con cấu kết với tên Chu Hàn kia từ lúc nào? Lại còn tặng bức Thanh Minh Vũ Kiều Đồ kia cho nó nữa? Có phải là con thèm đàn ông đến điên rồi không?” Lời mắng của Hào phu nhân không chừa chút đường lui nào cho con gái mình, lời nói vô cùng khiến người khác tổn thương.
Nhưng Hào Diệu Thiến từ đầu đến cuối vẫn luôn duy trì khuôn mặt mỉm cười, cô ta lên tiếng trấn an mẹ mình: “Mẹ, mẹ đừng tức giận, cẩn thận lại ảnh hưởng đến cơ thể.”
Bà Hào thấy dáng vẻ cười đùa cợt nhả không chút hối cải của con gái mình          thì lập tức càng tức giận hơn.
Bà ta hận không thể cho Hào Diệu Thiến hai cái bạt tai, nhưng lại không nỡ đánh cô ta.
Hào Diệu Thiến không cho bà ta cơ hội tiếp tục nổi bão, cô ta thản nhiên nói: “Thanh Minh Vũ Kiều Đồ nằm trong tay ai không hề quan trọng, mà thanh bảo kiếm nằm trong tay ai cũng không hề quan trọng.”
Nói được nửa chừng, Hào Diệu Thiến lại chuyển đề tài: “Đồ mà nhà họ Hào chúng ta muốn có bao giờ rơi vào tay kẻ khác chưa?”
Sau khi nói xong, trên khuôn mặt cô ta lộ ra một nụ cười xảo quyệt.
Bà Hào nghe con gái giải thích xong, sắc mặt vốn dĩ đang âm u lập tức trở nên xán lạn, thậm chí còn vui vẻ ra mặt.
“Diệu Diệu, có phải con đang tạo ra cơ hội để đối phó với tên Chu Hàn đó đúng không?” Bà ta hừ nhẹ một tiếng: “Nghe nói cái tên Chu Hàn còn là Nguyên soái gì đó, cho dù thân phận của nó có cao thế nào, chỉ cần chúng ta chiếm lý thì cho dù động vào nó cũng không sợ bị truy cứu trách nhiệm.”
“Hơn nữa, bức tranh Thanh Minh Vũ Kiều Đồ này và thanh bảo kiếm kia vốn dĩ là đồ của nhà họ Hào chúng ta, chỉ cần vẫn đang ở địa bàn nhà họ Hào, chỉ cần là đồ ở Hoành Thành thì đều thuộc về nhà chúng ta.”
Lời này của bà Hào vô cùng chính nghĩa đúng đắn, phát huy đặc điểm không biết xấu hổ đến cực hạn.
“Mẹ, mẹ mới nói đúng một nửa.” Hào Diệu Thiến tiếp tục mở miệng giải thích: “Mẹ đừng quên, không chỉ có nhà họ Hào chúng ta đang để mắt tới Thanh Minh Vũ Kiều Đồ mà còn có những thế lực khác.”
“Theo như tin tức từ những người con cài vào nhà họ Hoắc, lần này Chu Hàn đích thân ra mặt truy tìm kho báu.”
“Cho dù cuối cùng bọn họ có tìm được thanh bảo kiếm hay không thì đối với chúng ta mà nói chỉ có lợi mà không có hại.”
“Nếu anh ta thành công tìm được bảo bối thì chúng ta sẽ cướp. Không tìm được thì cũng có thể kéo tất cả các thế lực mơ ước thanh bảo kiếm kia ra thay chúng ta dò mìn.”
Nhưng trên thực tế, Hào Diệu Thiến nói như vậy hoàn toàn là để an ủi mẹ mình.
Khi đối mặt với thực lực của Chu Hàn, cô ta cảm thấy một áp lực chưa từng có trước đây, cô ta biết rất rõ đó chính là sức mạnh hủy diệt của sáu đại chiến thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.