Đế Quốc Chiến Thần

Chương 103: Khủng hoảng Bất Dạ Viên




Ngay sau đó, một viên đạn mang theo sát ý nồng đậm bay về phía Chu Hàn.
Những người xung quanh lập tức bị cảnh này thu hút, bọn họ đều giương mắt nhìn chằm chằm vào Tô Hàm và Chu Hàn.
“Súng đồ chơi bắn ra đạn thật.”
“Không ổn rồi, nơi này không thể chơi nữa, mấy trò cosplay này không cẩn thận sẽ gây ra án mạng mất.”
“Mau chạy đi, đừng ở lâu nữa.”
Đám đông lập tức trở nên hoảng loạn, không ít người bắt đầu chạy ra bên ngoài.
Chỉ là việc kinh doanh ở đây rất hot, người đến chơi thực sự quá nhiều, vì vậy trong chốc lát khó có thể chen ra được.
Nếu như không giải quyết ổn thỏa, sợ là sẽ xảy ra sự kiện giẫm đạp mất.
“Đây là đạn thật.” Tô Hàm chậm chạp phản ứng lại, cô vô thức ném khẩu súng đồ chơi trong tay xuống đất, cả người không ngừng run rẩy.
Lúc này Tô Hàm đang đứng ở trên thuyền địch, trong lòng cũng kinh hãi đến tột cùng.
Cho dù là ai thì cũng sẽ không ngờ tới, một khẩu súng đồ chơi như này vậy mà lại có thể bắn ra đạn thật.
Cảnh tượng này không chỉ khiến Tô Hàm sững sờ mà còn khiến Chu Hàn cảm thấy giật mình hoảng hốt.
Chu Hàn cũng không ngờ bên kia lại chơi lớn như vậy, trực tiếp tráo súng thật thay cho súng đồ chơi.
“Chu Hàn, chạy mau.” Tô Hàm hét lên một tiếng với Chu Hàn, sợ anh bị bắn trúng.
Mà Chu Hàn chỉ cần hơi xoay người là đã dễ dàng tránh được.
Nhưng khi anh vừa né được viên đạn này thì một viên đạn khác bỗng từ phía sau bay tới. Hai viên đạn gần như được bắn ra cùng một lúc.
Chu Hàn không hề do dự chút nào, xoay cổ tay một cái bắt lấy viên đạn.
Anh nắm chặt viên đạn trong tay, nhưng một màn tiếp theo lại khiến anh sững sờ.
Viên đạn ngay lập tức tan chảy như một viên thuốc con nhộng và mắc kẹt trong bàn tay anh ta.
Sau đó, một mùi vị thịt bị ăn mòn chầm chậm lan ra.
Trúng kế rồi.
Tim Chu Hàn nảy lên một cái, lập tức lấy ra một lọ nước thuốc nhỏ từ trong người, động tác mở ra vô cùng nhanh nhẹn.
Cùng lúc đó, một vài kẻ mặc bộ trang phục chú hề lợi dụng sự hỗn loạn của đám đông hoặc vô tình hoặc cố ý tiếp cận Chu Hàn và Tô Hàm, tốc dộ của bọn họ rất nhanh, bước chân đều đặn, vừa nhìn liền biết đã trải qua huấn luyện bài bản.
Chỉ là lúc này hai chân của Tô Hàm đang không ngừng run rẩy, cảnh tượng vừa rồi khiến cô vô cùng sợ hãi.
Suýt chút nữa thì Tô Hàm đã tự tay giết chết người đàn ông mà mình yêu nhất.
Giờ phút này, cô thậm chí còn không dám tin tưởng những gì đang xảy ra trước mắt, cả người hoảng sợ đến mức sắp ngã nhào xuống đất.
Còn Chu Hàn đang bận rửa sạch chất độc trên tay, giây lát không để ý đến tình hình xung quanh.
Vài tên mặc trang phục chú hề gần như đồng thời đi đến bên cạnh Chu Hàn và Tô Hàm.
Động tác của bọn chúng vô cùng ăn ý, Tô Hàm bị một tên bịt miệng bằng thuốc mê.
Còn mấy tên bên cạnh Chu Hàn xông lên đâm vài nhát về phía anh, gần như toàn bộ nhát dao đều nhắm vào chỗ hiểm.
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, trên mặt Chu Hàn bỗng lóe lên một nụ cười giảo hoạt, anh lập tức nhìn về phía góc tối rồi hô lên: “Thanh Long, cứu người.”
Ngay sau đó, anh trở tay đấm vào mặt một tên hề, mũi chân liên tục đạp vài cái khiến cho mấy tên xung quanh lần lượt ngã nhào xuống đất.
Mà dao trên tay những tên hề ấy cũng bị buông lỏng rồi rơi xuống mặt đất.
Một tiếng “rắc” khiến mọi người ớn lạnh vang lên, mấy tên hề nằm trên mặt đất trong nháy mắt bị giẫm nát cổ.
Chu Hàn xoay người lao về phía một chiếc khinh khí cầu đang bay lên trời, bước chân của anh rất nhanh, nháy mắt đã chạy đến gần.
Khinh khí cầu lúc này đã bay được nửa đường, Chu Hàn dùng sức giẫm lên tòa nhà bên cạnh rồi mượn lực nhảy vọt lên trong nháy mắt.
Lúc này đang có một người đứng trên khinh khí cầu, trên mặt anh ta đeo một chiếc mặt nạ hình đầu lâu nhìn vô cùng quái dị.
Bởi vì khóe miệng của đầu lâu kia đang nhếch lên, thoạt nhìn giống như đang cười.
“Sao anh phát hiện ra bọn tôi?” Khuôn mặt ẩn sau chiếc mặt nạ dày cất tiếng hỏi, giọng điệu có chút không thể tin nổi.
Mặc dù mặt nạ đang cười, nhưng không biết là gương mặt phía sau mặt nạ đang có biểu cảm gì.
Có thể là kinh ngạc, hoảng hốt, hoặc cũng có thể là một biểu cảm vô cùng phức tạp.
Nói chung là khuôn mặt phía sau mặt nạ kia chắc chắn không cười.
“Cũng chẳng có gì khó cả.” Chu Hàn lãnh đạm nói một câu: “Khả năng phản trinh sát và phản theo dõi của tôi các người không tưởng tượng nổi đâu.”
Chu Hàn vừa nói xong lập tức giơ tay lên, tàn nhẫn vung tay vào mặt đối phương.
Một tiếng “bốp” vang lên, mặt nạ của người kia lập tức bị hất tung, lộ ra khuôn mặt vô cùng đáng sợ.
Khuôn mặt này vô cùng xấu xí, trên mặt toàn là vết bỏng, xem ra người này có lẽ đã trải qua một trận hỏa hoạn, hơn nữa vẫn còn sống.
Nhưng mà cả khuôn mặt đã bị hủy hoại.
“Không tồi, đúng chuẩn vai ác.” Chu Hàn nhìn chằm chằm vào mặt đối phương.
Chỉ cần nhìn vết thương này là biết đám cháy lớn như thế nào. Có thể thoát ra được đám cháy lớn như vậy, hơn nữa còn dũng cảm sống tiếp với gương mặt đã bị tàn phá thế kia.
Không thể không nói rằng người này rất can đảm.
Ngay lúc trong lòng Chu Hàn đang đánh giá người này, anh đột nhiên phát hiện ra có thêm rất nhiều bóng người xuất hiện ở sau lưng anh ta.
Mà những bóng người ấy đều mặc những trang phục giống nhau.
Nhóm người đó lập tức đi tới trước mặt Chu Hàn, sau đó dạt ra hai bên, trong tay cầm theo vũ khí nóng, lần lượt nhắm vào Chu Hàn.
“Anh rất mạnh.” Người đeo mặt nạ nghiêm túc nói với Chu Hàn, chỉ cần nghe giọng điệu là có thể biết được, tên này không phải đang nói đùa.
“Tại sao anh biết rõ là sẽ bị bám theo mà vẫn muốn đưa người phụ nữ của mình ra ngoài?” Người đàn ông đeo mặt nạ tiếp tục hỏi Chu Hàn.
Khóe miệng Chu Hàn khẽ nhếch lên, nói ra những suy nghĩ trong lòng mình: “Thay vì lo lắng các người trả thù khiến cho cả đêm ngủ không ngon thì chẳng bằng trực tiếp dụ rắn ra khỏi hang, một lưới tóm gọn.”
Người đàn ông đeo mặt nạ nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi.
Mặc dù khuôn mặt này đã bị bỏng gần chín mươi phần trăm, nhưng Chu Hàn có thể cảm nhận được vẻ mặt của đối phương lúc này đang rất kinh ngạc.
“Chu Nguyên soái, tôi phục.” Người đeo mặt nạ cười lạnh, sau đó nói sang chuyện khác: “Chỉ là tuy tôi phục manh, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ tha cho anh.”
“Nói trước cho anh một câu, cho dù sức mạnh của anh có nghịch thiên đến đâu thì cũng không thể nào phá vỡ được thế cục này.”
“Anh cũng đừng quá đắc ý, bởi vì người phụ nữ của anh …”
Người đeo mặt nạ còn chưa kịp nói hết câu, giọng nói của Thanh Long đã vang lên: “Nguyên soái, phu nhân đã an toàn rồi.”
Thanh Long vừa nói xong, người đàn ông đeo mặt nạ bỗng rùng mình một cái.
Anh ta vô thức nhìn về phía đài cao cách đó không xa, kết quả là không thấy bóng dáng của Tô Hàm.
Theo thỏa thuận trước đó, một khi người phụ nữ của Chu Hàn bị bắt thì sẽ bị ném lên đài cao rồi treo lên để uy hiếp Chu Hàn.
Kết quả là… bây giờ không thấy người đâu nữa.
“Đây là thủ đoạn của các người sao?” Chu Hàn cười hờ hững, khẽ lắc đầu: “Thực sự quá kém.”
Người đàn ông đeo mặt nạ tức giận đến mức suýt hộc máu, nhưng anh ta vẫn cố sức giữ bình tĩnh nói: “Đừng coi thường người khác, bây giờ anh phải đối mặt với bọn tôi, với một đống vũ khí nóng như thế này thì anh có thể ngông cuồng được nữa không?”
Chu Hàn cười dịu dàng, nhưng trong nụ cười lại mang theo một tia sát ý.
Anh lạnh lùng nói một câu: “Làm người phải tự mình hiểu lấy mình, phải biết vị trí của mình ở đâu.”
Nói xong, Chu Hàn lại nói sang chuyện khác: “Anh có thể thoát khỏi một đám cháy lớn kia, nhưng chưa chắc đã thoát được đám cháy của tôi đâu.”
“Anh động tới tôi thì chẳng khác gì rước họa vào thân cả, bây giờ cái họa này đang muốn thiêu chết anh đấy.”
Mặc dù câu nói này của Chu Hàn rất bình thản nhưng từng câu từng chữ lại như châu ngọc, giống như không phải đang mỉa mai người đeo mặt nạ.
Người đàn ông mặt nạ không thèm để ý, nở một nụ cười vô cùng quái dị, anh ta buồn bã nói: “Hóa ra bản lĩnh khoác lác của Chu Nguyên soái lại mạnh đến vậy.”
Đối mặt với lời trào phúng này, Chu Hàn cũng ngoảnh mặt làm ngơ.
Dù sao thì kết cục của anh ta đã được Chu Hàn thu xếp sẵn rồi.
Anh giơ tay lên làm động tác bắn súng nhắm thẳng vào đầu tên đeo mặt nạ.
Môi mỏng khẽ thốt lên: “Pằng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.