- Không có ý tứ này? Thần lão gia tử cười giận: - Trong Thiên Sương Lâu, ngươi cũng có đó, lại coi thường không thèm chú ý đến hỗn trướng Trường Tôn gia trêu chọc người trong nhà Bổn vương, cái này gọi là không có ý tứ kia sao? Vậy ngươi nói cho Bổn vương, như thế nào thì ngươi mới coi là có ý tứ đây? Có phải là người bị các ngươi giết rồi, thì Bổn vương mới có thể tìm ngươi để hỏi một câu như vậy sao, hừ? - Lão Vương. . . . - Ngươi câm mồm cho Bổn vương! Thần lão gia tử giận dữ nhìn Trường Tôn Mạt, lớn tiếng quát: - Bổn vương không nghĩ tới, Trường Tôn gia ngươi thật to gan. Lại chó cậy thế chủ nên ngay cả người của Trấn Quốc Vương phủ ta, mà cũng dám làm nhục trước mắt bao người. Chẳng lẽ Trường Tôn Mạt ngươi thực sự cho là Bổn vương đã già, không còn cầm được cây Bá Vương thương của Bổn vương sao? - Hoàng thúc. . . . - Bệ hạ! Thần lão gia tử lửa giận ngập trời, ôm quyền nói: - Lão phu tự biết, cuộc đời này đã đến chỗ này, trong ngoài đã có quá nhiều kẻ địch. Càng hiểu rõ ràng hơn, đến một ngày kia, khi lão phu buông tay đi sang phương tây , thì những kẻ địch này đều sẽ không bỏ qua cho người nhà của lão phu. - Nhưng không nghĩ tới, vào lúc lão phu vẫn còn sống, đã có mấy người không thể chờ đợi được. Hảo, rất tốt! Đã như vậy, vậy cũng đừng trách lão phu ra tay ác độc vô tình. Đừng nói sau này lại có thêm người có gan nhằm vào bất cứ một người nào của Thần gia chúng ta để hạ thủ, thì lão phu ắt sẽ được đại sát tứ phương. Mà riêng một chuyện này, nếu như không để cho lão phu một lời giải thích hợp lý! Thần lão gia tử xoay người liếc nhìn một vòng, ý định giết người trong ánh mắt không che dấu chút nào lóe ra. Sau đó, hào hùng quát: - Như vậy, liền ngay hôm nay, Bổn vương sẽ không để ý cho các ngươi thấy tận mắt một lần một phần thủ đoạn của Bổn vương năm đó đi theo Thánh Chủ Gia tranh đấu giành thiên hạ! Toàn điện kinh ngạc, mà lại còn im lặng như lúc thời gian ngừng trôi! Từ sau khi Thánh Chủ Gia qua đời, mọi người ở đây, bao gồm hoàng đế bệ hạ trong đó, cũng không hề nhìn thấy Thần lão gia tử nổi giận đùng đùng như thế. Nhất là hoàng đế cao cao tại thượng, trong lòng ngài biết Thần lão gia tử có chỗ kiêng nể. Đối với việc chính mình dồn ép từng bước thì đều lựa chọn ẩn nhẫn, thế cho nên khiến cho ngài đều không ghi nhớ nổi, vào lúc chính mình còn nhỏ tuổi, Đại Hoa hoàng triều còn chưa đích thực thành lập, uy phong đại sát tứ phương của Thần lão gia tử khi đối mặt kẻ địch hùng mạnh tứ phương . Mọi người càng thêm kỳ quái. Nhiều năm qua, Thần lão gia tử ẩn cư trong nhà không màng đến việc đời, chẳng sợ cả uy lẫn quyền của Trấn Quốc Vương phủ bị hoàng đế bệ hạ hết một đến hai, sau hai lại ba ... ngài dùng hết các loại phương pháp để cắt giảm mà lão cũng không từng phản đối. Vậy vì sao hôm nay, lão lại nổi khùng như vậy? Phải biết rằng, đối tượng làm Thần lão gia tử nổi giận đùng đùng chính là Nhị hoàng tử, là người được hoàng đế bệ hạ sủng ái nhất, cũng là trong lòng tương ứng với người kế thừa đời sau . . . . Hành động như vậy, không nghi ngờ là đang nói cho mọi người rằng người làm lão bất mãn, kỳ thật chính là hoàng đế bệ hạ trên long tọa. Thần Dạ rốt cuộc vô sự, mà mưu toan ngày đó đơn giản cũng chỉ là nghĩ muốn khiến cho Thần gia một lần lúng túng khó chịu. Tiến thêm một bước mà nói, coi như Thần Dạ không hóa giải được thì đám người Nhị hoàng tử cũng sẽ không quá phận, lại càng sẽ không làm Thần Dạ bị thương. Tựa như Thần lão gia tử nói, một ngày trên đời của lão, nếu như không có lý do đặc biệt lớn và nắm chắc, thì hoàng thất quả quyết sẽ không động đến một sợi tóc gáy người của Thần gia. Bởi vì không người nào có khả năng chịu đựng nổi lửa giận ngập trời này của Thần lão gia tử . Nhưng, Thần lão gia tử hôm nay nổi giận đùng đùng, bất chấp hoàng quyền, không nể hoàng đế, trước mắt bao người mà nổi giận đùng đùng đối với hoàng đế ! Sau lưng cái này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mọi người tuyệt đối không tin, chỉ bởi vì Thần Dạ bị một chút tủi thân nhỏ nhoi , hoặc do một tiểu nha hoàn của Thần gia bị ức hiếp đã khiến cho Thần lão gia tử làm như vậy. Nhưng cho dù nguyên nhân trong đó là cái gì. Vào lúc Thần lão gia tử râu cọp dựng thẳng, văn võ trên dưới cả triều cùng với hoàng đế bệ hạ kia, mọi người mặc dù trong lòng rất là không phục, thì cũng không có người dám nói một chữ "không "! - Hoàng thúc! Hoàng đế tận lực cười một tiếng, thành tâm thành ý nói: - Trẫm xin thay Huyền Kỳ nói xin lỗi với thúc, trẫm càng cam đoan với người, từ nay về sau tuyệt đối sẽ không lại phát sinh chuyện như thế. Nếu không, không làm phiền hoàng thúc ngươi đích thân đến, trẫm sẽ lập tức trói người đưa đến vương phủ để nhận lỗi với thúc. Không nói như vậy, không đủ để bình ổn cơn tức giận trong lòng Thần lão gia tử. Tất nhiên hoàng đế cũng biết, lão phát hỏa như vậy, căn bản là dựa vào suy diễn! - Lão Vương Gia, Tiểu vương biết sai rồi. Ở đây xin cam đoan với ngài, tuyệt đối không có lần tiếp theo . Ngay cả hoàng đế đều nói như vậy , Nhị hoàng tử dẫu sao đi chăng nữa cũng không cách nào đứng lên thách thức. Huống chi, hắn dù chưa chứng kiến uy phong của Thần lão gia tử, nhưng chỉ cần bị lão nhìn chằm chằm, liền có một cỗ áp lực vô tận vô biên từ trong không gian tuôn trào dữ dội mà đến. Thực lực thế này khiến cho Nhị hoàng tử biết, Thần lão gia tử tất nhiên không dám giết hắn ở trên điện Kim Loan. Nhưng cấp cho hắn một chút khó chịu cực đoan, cũng là chuyện có khả năng dễ dàng làm được. Nghe vậy, Thần lão gia tử rốt cục lên tiếng cười cười. Nhưng lúc ánh mắt của lão chuyển hướng sang Trường Tôn Mạt thì tất cả mọi người biết, lửa giận cố ý mà đến trong lòng lão, kỳ thật vẫn còn. Quả nhiên, liếc mắt nhìn Trường Tôn Mạt này, Thần lão gia tử quát lạnh: - Nhị hoàng tử là đương kim hoàng tử, thân phận tôn quý. Ngài đã nhận sai. Bổn vương thân là trưởng bối, vốn là trò đùa giữa đám tiểu hài tử , thì coi như xong. Nhưng hai hỗn đản kia của Trường Tôn gia ngươi . . . . - Lão Vương Gia, chẳng qua là tiểu hài tử không hiểu chuyện, ngài đại nhân có đại lượng, hãy bỏ qua hai thằng nhóc kia đi. Sau khi trở về, lão phu nhất định sẽ quản giáo bọn chúng thật tốt. Nói giỡn, Thần lão thất phu nổi giận đùng đùng đối với Nhị hoàng tử , hoàng đế bệ hạ vì con của mình đều không thể không nén giận nói xin lỗi. Trường Tôn Mạt mặc dù trong lòng tức tối không được, cũng chỉ có thể ăn nói khép nép. Nếu không, lão thật sự tin tưởng, Thần lão thất phu này thực sự sẽ tới Trường Tôn gia lão mà đại khai sát giới. - Tiểu hài tử không hiểu chuyện? Thần lão gia tử cười quái dị hỏi: - Xin hỏi Trường Tôn đại nhân, Trường Tôn Uy kia lớn tới đâu , Trường Tôn Phi đã bao tuổi rồi? Bọn họ vẫn còn là tiểu hài tử, chiếu theo lời ngươi nói như thế, Bổn vương bây giờ vẫn còn là tráng niên sao? - Đừng nói lời vô dụng, Trường Tôn lão nhi, nếu mà ngươi không có một công đạo cho Bổn vương, Bổn vương liền lập tức tấu thỉnh bệ hạ, hặc tội ngươi không dạy nổi cháu, phạm tội để mặc cho cháu làm xằng làm bậy. Nếu ngay cả người trong nhà của ngươi đều không quản giáo tốt, ngươi có tư cách gì phò tá bệ hạ thống trị hoàng triều? Cứ theo cái nhìn của Bổn vương , chức vị Tể Tướng này của ngươi, có khả năng giao ra đây . Hoàng đế mặt liền biến sắc, sắc mặt Trường Tôn Mạt cũng biến đổi. Những người khác tất nhiên không cần nhiều lời . Cho tới bây giờ ai cũng đều thật không ngờ, Thần lão gia tử vốn quen mang binh đánh giặc lại cũng có lúc càn quấy như thế, được lý liền hành động không buông tha người . Trên long tọa, hoàng đế từ từ nhắm hai mắt lại. . . . Trường Tôn Mạt ghìm xuống phẫn nộ trong lòng, miễn cưỡng lộ ra một khuôn mặt tươi cười mà nói: - Không biết lão phu phải làm như thế nào, mới có thể đủ khiến cho lửa giận trong lòng lão Vương Gia tiêu trừ được . - Rất đơn giản, từ đây về sau, nhìn thấy người Thần gia chúng ta thì cứ đường vòng mà đi. Ngoại trừ bệ hạ triệu kiến, nếu không, không được xuất hiện ở trong phạm vi tầm mắt của người Thần gia chúng ta. Thần lão gia tử cười hắc hắc, rồi nói. - Lão Vương Gia! Trong lòng Trường Tôn Mạt thực hận a. Nếu mà đáp ứng điều này, không nghi ngờ là nói cho mọi người trong đế đô, Trường Tôn gia nhà lão sau này sẽ thấp hơn Thần gia một bậc sao? Nhìn ra suy nghĩ trong lòng Trường Tôn Mạt , Thần lão gia tử thản nhiên cười nói: - Đương nhiên, ngươi cũng có thể không đồng ý. Nhưng mà nếu xảy ra dạng đó, thì nói không chừng, Bổn vương sẽ thân chinh đi nhìn qua một lượt thật kĩ Trường Tôn gia ngươi. Nói thật, từ khi định đô tới nay, Bổn vương vẫn còn chưa bao giờ đi qua Trường Tôn gia ngươi! - Lão Vương Gia! Trường Tôn Mạt dáng điệu run run, sau khi môi nhúc nhích thật lâu thì cuối cùng bất đắc dĩ lên tiếng: - Lão Vương Gia yên tâm, sau khi Trường Tôn Mạt trở về, chắc chắn sẽ báo cho người trong phủ . Lão Vương Gia, như vậy có khả năng sao? - Bổn vương nói không thể, Trường Tôn lão nhi, ngươi lại sẽ làm như thế nào? Thần lão gia tử khinh thường cười một tiếng, chợt quay lại nói dành cho hoàng đế: - Bệ hạ, vào lúc lão phu đến đây, đã có nghe thấy những lời đối với việc đã phát sanh hôm nay. Đồng thời, cũng hỏi qua một số người, đối với điều này cũng coi như hiểu rõ chuyện. Ở chỗ này, lão phu liền có một kết luận đối với điều này, còn như chính xác hay không, xin bệ hạ định đoạt ! - Mời Hoàng thúc giảng giải! Trong lòng Hoàng đế khẽ thở dài. Đến bây giờ, nếu như ngài vẫn còn không rõ ràng lắm mục đích thực sự của Thần lão gia tử lần này đến đây là cái gì, thì ngài cũng không có tư cách được Thánh Chủ Gia tuyển làm người nối nghiệp. Việc đã đến nước này, đã rơi xuống hạ phong, cũng không quan trọng mà cứ để cho nói tới cùng. Thần lão gia tử cười nói: - Bệ hạ, các vị ở đây , nói vậy các ngươi đối chuyện trước đây cũng có chỗ hiểu được. Cho dù trong lòng các ngươi có nghĩ như thế nào , nhưng lão phu xem ra, chuyện này chẳng qua chỉ là một hồi trò khôi hài, hơn nữa là giữa đám tiểu hài tử không hiểu chuyện mà thôi. Lời này vừa nói ra, mọi người hai mặt nhìn nhau, có hơi cười khổ cũng không được! Trường Tôn Mạt người ta nói hai đứa cháu mình là tiểu hài tử không hiểu chuyện, lão nhân gia ngài không chỉ có giận dữ không thôi, vẫn còn làm cho người Trường Tôn gia từ đó nhìn thấy người của Thần gia nhà lão thì phải đi đường vòng. Lúc này mới qua được bao lâu thời gian a, mà lão nhân gia ngài liền đổi giọng tiểu hài tử, thừa nhận đó là trò khôi hài của tiểu hài tử, trở mặt thế này, cũng không nên trở quá nhanh như vậy chứ? Nhưng như thế, mới có thể làm mọi người, ngoài ra còn cả mấy đứa tiểu bối được biết đến khí phách của Thần lão gia tử. - Hoàng thúc? Trong lòng Hoàng đế tức giận. Hoàng thúc, lão nhân gia ngài mặc dù hôm nay chiếm hết thượng phong, nhưng cuối cùng cũng phải có một điểm kết thúc cho tốt. Điểm này, trong lòng trẫm rất rõ ràng, nhưng không làm sao được nên cũng chỉ có thể thành toàn cho ngài. Nhưng mà, xin ngài dùng một cái cớ nào đó cho tốt có được hay không? Ngài là cố ý làm cho trẫm khó chịu, sau đó lấy cái đó để nói cho chúng thần, Trấn Quốc Vương ngài vẫn còn uy phong, đồng thời cũng là để cảnh cáo trẫm sao? Hoàng đế có hơi biến hóa, nhưng có thể nào dấu diếm được Thần lão gia tử. Có điều, lão gia tử cũng chỉ không thể làm bộ cười một tiếng, mà nói: - Bệ hạ, các vị, nghe xong lão phu nói lời cuối cùng, mọi người cũng không cảm giác thấy lão phu là đang càn quấy . - Trong thời gian không đến một buổi sáng, nhiều người bị tập kích, ngay cả Nhị hoàng tử cũng ở trong đó. Cùng với việc làm ăn của vài vị đại nhân bị người ta làm náo loạn một hồi. Nhìn như là có người dự mưu tốt. Nhưng trái lại suy nghĩ một chút, nếu như không có tiền căn, tại sao lại có hậu quả hôm nay ? Thần lão gia tử cười nhạt nói tiếp: - Bất cứ chuyện gì cũng có tính hai mặt. Tất nhiên chúng ta cũng có thể bắt được hung thủ thật sự, trả lại cho đám người Nhị hoàng tử một cái công đạo. Nhưng còn công đạo cho bọn hắn? Bệ hạ, lão phu thật sự không biết phải trả lại họi như thế nào. Vẫn xin bệ hạ cùng các vị dạy lão phu một lời! - Kỳ thật việc hôm nay, vừa lúc cho chúng ta một giáo huấn rất tốt. Nó nói cho chúng ta biết, thân là người có địa vị cao, ngàn vạn lần không nên ỷ vào quyền thế có được mà đi lấn hiếp người. Nếu không, tự có người sẽ tìm đến gây phiền toái. Tại thế gian này, chúng ta đều vẫn còn không làm được vô địch thiên hạ. Mà mặc dù có thể vô địch thiên hạ , một khi khiến cho nhiều người tức giận, nếu muốn xong việc thì cũng không hề dễ dàng như vậy. - Bệ hạ, các vị, không biết lão phu nói, liệu có đạo lý? Nhìn ra mọi người xa xa, Thần lão gia tử cười hỏi! Đã bãi triều, nhưng trên điện Kim Loan vẫn có rất nhiều đại thần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hoàng đế bệ hạ, hai chân hình như bị buộc vào quả tạ ngàn cân làm cho không sao di động nổi . . . . Thần lão gia tử vào triều, lấy khí phách phi phàm của mình. Hơn nữa do đã chiếm được lí ngay từ đầu mà bức bách mọi người ở đây, bao gồm cả hoàng đế bệ hạ ở bên trong phải bất đắc dĩ nhượng bộ. Nhị hoàng tử cùng những người bị thương này, dưới tình cảnh như thế liền coi như bị đánh vô ích. Mọi thứ khác đều là việc nhỏ. Nhị hoàng tử bị đánh, nhiều nhất cũng chỉ là tu vi không bằng người. Trong đế đô Hoàng Thành ngọa hổ tàng long, oai phong của hoàng thất cũng chưa chắc có khả năng làm kinh động sợ hãi được mọi người. Hành động lần này của Thần lão gia tử không nghi ngờ là đang thị uy nhằm vào hoàng đế bệ hạ . . . . Đây mới là đại sự khó lường! - Đều trở về đi thôi!