Đế Quân

Chương 543: Hải Vực Phong Thành (2)




Nghe vậy, Thần Dạ cười nhạt:
- Có gì ngoài sinh tử đâuchứ, ta từ trước đến nay làm việc đều không cân nhắc quá nhiều, theo lời Phong đại ca, ta chỉ xem nhân tâm, nếu nhân tâm không cổ, có làm nhiều chuyện hơn nữa cũng chỉ là ngớ ngẩn.
Phong Kình không khỏi cùng bọn người Dương Thành liếc nhau một cái, bốn người đều lộ ra vẻ vui vẻ nhàn nhạt.
Câu hỏi vừa rồi, Phong Kình cũng không phải nói bừa, quả thật là có ân cứu mạng, nhưng cũng còn chưa tới lúc sống chết trước mắt
Không đến bên bờ sinh tử, ai cũng không biết quá trình sẽ phát triển như thế nào, bọn người Phong Kình đều cực kì tự tin với mình, mặc dù thực lực phát huy ra chỉ có bảy thành, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng gì đến sự tự tin của bọn người Chung Khiếu.
Cho nên, dù cho Thần Dạ có công lao, cũng không đến mức khiến bọn người Phong Kình khó quên được, nhưng, thủ đoạn phá vỡ kết giới của hắn đủ khiến mọi người phải nhớ kĩ thật lâu
Nếu không, lòng biết ơn cũng chưa hẳn đã mãnh liệt như vậy.
Lời Phong Kình nói là lời nói thật, nhưng cũng là để thăm dò, chỉ cần cảm xúc Thần Dạ biểu hiện ra thoáng có chút hối hận, như vậy, lời nói thật của hắn cũng sẽ thành thật, chỗ tốt cho Thần Dạ nhất định cũng sẽ không quá long trọng.
Nhưng hiển nhiên, biểu hiện của Thần Dạ khiến bọn hắn rất hài lòng, thực tế lời nói ra càng khiến bọn hắn kinh ngạc.
Nhân tâm... , trong thế giới võ đạo vi tôn, lợi ích chí thượng này, nhân tâm, kỳ thật đã sớm không đáng giá rồi.
Khó được, người thiếu niên này lại nhắc đến!
Có lẽ, có người sẽ hoài nghi những gì Thần Dạ nói đều là giả vờ, nhưng bọn người Phong Kình cũng không phải là loại vừa ra đời, nếu ngay cả chút nhãn lực như thế cũng không có thì cũng không thể nào có được thân phận và địa vị như ngày nay được.
Nhưng người chú trọng nhân tâm, không thể nghi ngờ là người đáng để kết giao, dù cho người này theo bọn hắn thấy thì ttu vị yếu đến đáng thương.
- Thần Dạ huynh đệ!
Phong Kình ôm quyền nói:
- Lần này tư cách tiến vào Chúng Thần Chi Mộ, vô luận như thế nào, chúng ta đều sẽ giúp ngươi đoạt đến một cái.
- Vậy xin cảm ơn nhiều!
Phương diện này, Thần Dạ cũng không có chối từ, tiến vào Chúng Thần Chi Mộ đối với hắn mà nói, thật sự quá trọng yếu, bất luận trợ giúp gì hắn cũng sẽ không cự tuyệt.
Phong Kình khoát tay áo, nói:
- Thần Dạ huynh đệ, ngươi ở Hải Vực Phong Thành không có chỗ ở phải không, không bằng đi cùng chúng ta đi, chung quy cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau. Trù tính của bọn người Chung Khiếu bị ngươi phá hủy, ngươi ở Hải Vực Phong Thành tất nhiên sẽ không an toàn.
- Không có gì đáng ngại, ta còn có bằng hữu đã đến Hải Vực Phong Thành trước, phải tìm được nàng đã!
Thần Dạ cười nói.
Chung Khiếu kia tuy một phương kiêu hùng, chủ nhân tam đại thế lực còn lại cũng phi phàm, nhưng cảm giác đáng sợ mà những người này mang lại cho hắn so ra vẫn kém nữ tử kia, đây mới là điều phải cẩn thận.
Thấy Thần Dạ không đáp ứng, Dương Thành nói:
- Phong lão đệ, không bằng ngươi theo Thần Dạ huynh đệ đi, ba người chúng ta thì để ý đến bọn Chung Khiếu, phòng bị bọn hắn dở trò mờ ám, có được không?
- Tốt, cứ như vậy, Thần Dạ huynh đệ, mời!
Dưới bốn người Phong Kình vây quanh, Thần Dạ rất nhanh rời khỏi phạm vi sơn mạch, một đường đi qua, rất nhanh, Hải Vực Phong Thành đã xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Giờ khắc này, dù Thần Dạ cũng đã gặp một ít các mặt của xã hội, nhưng quái vật khổng lồ trước mắt vẫn khiến hắn đặc biệt hoảng sợ.
Đứng ở trước Hải Vực Phong Thành, thổi tới đấy, đã không phải là gió núi, mà là gió biển, một chút vị mặn xen lẫn trong đó khiến một người chưa bao giờ thấy biển như Thần Dạ có cảm giác rất mới.
Mà Hải Vực Phong Thành kia...
Đó nào phải là một tòa thành trì, rõ ràng là một hoảng triều cỡ nhỏ a
Từờng thành đứng sừng sững lấy giống như một đầu Cự Long vậy, căn bản không cách nào nhìn thấy điểm cuối... Thần Dạ ngược lại thật không ngờ, quy mô Hải Vực Phong Thành lại hùng vỹ như thế!
- Thần Dạ huynh đệ, không nghĩ tới a? Năm đó khi ta tới, cũng giống như ngươi vậy, nói đến diện tích, thành trì này chỉ sợ có thể coi như một phương quốc gia rồi!
Thanh âm Phong Kình có chút sâm lãnh, dù sao, vào trước đó không lâu, hắn thiếu chút nữa đã chết trong tay mấy chủ nhân của tòa thành trì này.
- Là không nghĩ tới ah!
Thần Dạ cảm thán, ánh mắt dời xa, đột nhiên, ánh mắt ngưng tụ, ở trong tầm mắt, có một người im im lặng lặng đứng đấy!
Chỗ cửa thành, một người con gái thanh tú động lòng người đứng đó, chính là nữ tử trẻ tuổi luôn đi theo bên người Chung Khiếu lúc trong sơn mạch.
Nữ tử này hiện giờ dĩ nhiên đã đổi trang phục, tóc xanh buộc lên, tử ngọc vi quan, một bộ áo khoác màu trắng bao phủ toàn thân, lộ ra có vài phần nhu nhược, đồng thời lại hiên ngang.
Khuôn mặt hại nước hại dân kia hiện ra rõ ràng trước mặt mọi người, khiến mọi người ở đây đều cơ hồ muốn điên cuồng, có chút người định lực không tốt thì ngay cả hô hấp cũng trầm trọng hơn nhiều.
- Nàng sao lại ở chỗ này?
Nói chuyện chính là Phong Kình, trong thanh âm có mấy phần nghi hoặc.
- Nàng vì sao không thể ở chỗ này?
Thần Dạ cười hỏi.
Thanh âm Phong Kình nghiêm nghị thêm vài phần, hiển nhiên là bởi vì biểu lộ lúc Thần Dạ nhìn về phía nàng kia lúc trong sơn mạch.
- Thần Dạ huynh đệ, ngươi có điều không biết, toàn bộ Hải Vực Phong Thành, thế lực Chung gia cũng không phải cường đại nhất, nhưng mà cũng nhờ nàng mới khiến Chung gia trở thành một thế lực đáng sợ nhất!
Phong Kình ngưng giọng nói:
- Lần này, bọn hắn dám phục kích chúng ta, có nguyên nhân nhất định là do cô gái này!
- Ah?
Thần Dạ ngược lại nổi lên hứng thú:
- Chẳng lẽ sau lưng nàng có thế lực khác ủng hộ, mà cổ thế lực này ngay cả Phong đại ca ngươi cũng kiêng kị sao?
Thần Dạ hỏi như vậy, là hắn tuyệt không tin, bản thân nữ tử này lại đáng sợ như thế.
Mặc kệ đáng sợ đến cỡ nào, tu vị nàng cũng mới chỉ ở cảnh giới Lực Huyền, bất quá... trong cảm ứng, tu vị của nữ tử mang đến cho Thần Dạ một cảm giác rất mơ hồ, nói cách khác, nàng ở trên cảnh giới Lực Huyền đã đi được rất xa rồi.
Hồn phách Thần Dạ đủ cường đại, nhưng vì tu vị bản thân giới hạn, nên có thể cảm ứng tu vị đối phương đã là rất rất giỏi rồi, nếu như nói mơ hồ, hơn nữa căn bản cũng không rõ ràng, điều này có nghĩa là nó đã vượt ra khỏi giới hạn năng lực của hắn, càng có nghĩa là đối phương cực kỳ cường đại.
Độ tuổi không khác Tử Huyên lắm, đơn thuần tu vị còn trên cả Tử Huyên, Thần Dạ không khỏi kinh ngạc, thiên phú của cô gái này lại ưu tú như thế.
Có lẽ, khiến bọn người Phong Kình kiêng kị chính là tiềm lực tu luyện của nàng a!
Phong Kình nặng nề nói:
- Thần Dạ huynh đệ, cô gái này tên là Chung Kỳ, chính là con gái Chung Khiếu, toàn bộ Hải Vực Phong Thành, cùng với người thường xuyên đến thành này đều gọi nàng là yêu nữ!
- Yêu nữ?
- Đúng, yêu nữ!
Vẻ ngưng trọng của Phong Kình lúc này cũng khiến thần sắc Thần Dạ ngưng trọng hơn rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.