Đế Quân

Chương 469: Khách không mời mà đến, giao dịch ngây thơ!




Điểm này, Thần Dạ từ trên người Long tộc đã sớm thể nghiệm qua.
Mà ở trong thế giới binh khí, tất cả đều sẽ có vẻ đặc biệt đơn giản, trừ phi linh tính bị đánh tan, nếu không, ở trước mặt thần binh, bất luận Tiên Thiên Linh Bảo nào cũng sẽ không có nửa điểm ý phản kháng.
Đương nhiên, cách nói như vậy chỉ là dưới tình huống vô chủ, nhưng mặc dù có chủ nhân thì thần binh đối với Tiên Thiên Linh Bảo vẫn có được khắc chế nhất định.
- Đợi sau khi tiến vào Bách Binh Các, ngươi tự nhiên sẽ biết rõ.
Thấy Tử Huyên còn đang hoài nghi mình, Thần Dạ cũng không biết làm sao, tròng mắt chuyển động, lập tức chuyển dời chủ đề:
- Đúng rồi Tử Huyên, Tiết Vô Nghịch kia đến cùng là sao?
Thần Dạ một mình đứng bên ngoài tiểu viện, trong mi tâm hiện lên sầu lo nhàn nhạt!
Sự nguy hiểm của Bách Binh Các tuy ở trước mặt Tử Huyên hắn tỏ ra tương đối bình tĩnh, cũng bởi vì có hai đại thần vật Thiên Đao và Cổ Đế Điện nơi thân, ngược lại cũng không cần lo lắng quá nhiều
Nhưng mà, đó dù sao cũng là một nơi không biết, ngay cả bản thân Tử Huyên cũng không biết rõ ràng, khiến Thần Dạ thủy chung không cách hoàn toàn an tâm được, mà lấy lại Lôi Kình Diệt Thế Thương cũng không phải là chuyện trọng yếu nhất
Một cây thương, ngay cả là thần binh mà vô số người thập phần khát vọng, nhưng Thần Dạ biết rõ, dùng tâm tính của Tử Huyên cũng sẽ không để ý lắm, sở dĩ nhất định phải cầm lại Lôi Kình Diệt Thế Thương, nguyên nhân thật sự ngoài không muốn lưu lại cho Khiếu Lôi Tông ra, thì Tử Huyên còn muốn một cái kết thúc chính thức nữa.
Chính là cái kết thúc này, mới khiến cho Thần Dạ cảm thấy có chút khó giải quyết!
Tình cảm gần hai mươi năm, một khi muốn triệt để chấm dứt, cái này đối với bất cứ người nào cũng là tổn thương không cách nào hình dung được.
Điểm này, sau khi Thần Dạ hỏi về Tiết Vô Nghịch Tử Huyên đã lập tức lảng tránh hắn liền khẳng định được.
Đối mặt với ngũ đại trưởng lão Khiếu Lôi Tông, những người này chẳng qua là trưởng bối sư môn, Tử Huyên có thể bình tĩnh đối đãi, nhưng những người khác thì sao? Thần Dạ không dám suy nghĩ quá nhiều. . . .
- Nửa đêm ngắm trăng, ngươi ngược lại thật có hứng thú!
Đang lúc Thần Dạ vì chuyện Tử Huyên mà không cách nào tĩnh tâm được, bỗng nhiên một thanh âm mỉa mai nhàn nhạt từ xa vọng lại.
Quay người nhìn lại, thấy là Thanh Lăng, thần sắc Thần Dạ có chút lạnh lẽo, nữ nhân này, quả nhiên cho rằng đây là Khiếu Lôi Tông nên hắn không dám động thủ với nàng sao?
- Ha ha, tiểu huynh đệ, đừng bộ dạng như muốn giết người như vậy, ta một mình tới, cũng không phải để gây chuyện đâu.
Thanh Lăng ngược lại nhẹ giọng cười nói, thực tế thanh âm kia ép thành một đường tơ chui thằng vào tai Thần Dạ, tựa hồ, nàng cũng không muốn bị những người khác phát hiện ra.
- Có chuyện nói thẳng, ta không có quá nhiều thời gian để nói nhảm với ngươi đâu!
Thần Dạ đạm mạc nói, cho dù Thanh Lăng không phải đến gây chuyện, nhưng cách làm của nàng đã sớm khơi lên sát ý trong lòng hắn, hôm nay còn không phải lúc, nếu không, giữa hai người làm gì có cơ hội nói chuyện hòa bình thế này chứ
Thanh Lăng thu lại dáng cười, trong ánh mắt, cũng để lộ ra một chút âm lãnh, hiển nhiên, đối với Thần Dạ, nàng cũng ôm sát ý đậm đặc, chỉ có điều nàng đến đây là thật sự có chuyện cho nên mới ẩn dấu sát ý này lại.
- Ta tới đây tìm ngươi, là muốn làm một giao dịch với ngươi!
Thanh Lăng đi thẳng vào vấn đề.
- Không có hứng thú!
Thần Dạ càng trực tiếp, sau khi nói xong, liền đi vào tiểu viện. Làm giao dịch với nữ tử này, cho dù nàng có cho hắn thiên đại chỗ tốt hắn cũng chẳng muốn để ý tới.
Ánh mắt Thanh Lăng càng thêm sâm lãnh, nhưng trong thần sắc vẫn cực kỳ tự tin, nàng nặng nề cười cười, nói:
- Một giao dịch về Tử Huyên sư tỷ, không biết ngươi có hứng thú không?
- Tử Huyên?
Bước chân Thần Dạ dừng một chút, không khỏi cười khổ, khó trách cô gái này lại đến đây, không thể không nói, nàng quả thật nhạy cảm, chỉ mới gặp mặt một lần đã bắt được mạch môn của mình. . . .
Mắt thấy Thần Dạ dừng lại, khóe miệng Thanh Lăng khẽ nhếch lên vẻ khinh thường nhàn nhạt, một lát sau, tiếp tục nói:
- Ta xem ra, giữa ngươi và Tử Huyên sư tỷ có tình cảm đặc thù vượt quá bình thường, thậm chí hơn cả bằng hữu. . . .
- Có chuyện nói thẳng, đừng lề mà lề mề như thế!
Thần Dạ có chút không kiên nhẫn phất phất tay, thanh âm cũng lạnh lùng hơn nhiều, cho dù tình cảm giữa hắn và Tử Huyên quả thực không giống bình thường, ngay cả chính hắn, đôi khi, cũng không cách nào phân loại chuẩn xác được, nhưng, sự thanh bạch của Tử Huyên không thể bị bất cứ kẻ nào phỉ báng được!
- Tốt!
Thanh Lăng càng thêm vui vẻ:
- Ta nói ngắn gọn, Tiết Vô Nghịch sư huynh, ta thích hắn, ta không hi vọng, trong lòng hắn có nữ tử khác tồn tại, cho nên, thỉnh ngươi một mực trói lấy tâm Tử Huyên sư tỷ, khi cần thiết phải khiến cho nàng lại một lần nữa cự tuyệt Tiết sư huynh. . . .
- Đây là ta chuyện cần làm, như vậy xin hỏi, nếu như sau khi ta làm theo ý ngươi thì sẽ có chỗ tốt gì?
Thần Dạ vui mừng cười cười, nếu là giao dịch, vậy cũng không cần phải khách khí.
- Chỗ tốt?
Thanh Lăng xùy~~ cười nói:
- Đây chẳng phải là thứ ngươi muốn sao, không còn Tiết sư huynh bữa, ngươi nên vui vẻ mới đúng chứ!
- Xem ra ngươi còn chưa đủ thành tâm, vậy thì thứ cho ta không phụng bồi rồi.
Thần Dạ nhếch miệng, còn tưởng rằng là giao dịch gì, khiến cho tâm thần hắn có chút khẩn trương. . . . Coi như là không buộc được tâm Tử Huyên thì lòng của nàng scũng không có khả năng giao cho Tiết Vô Nghịch.
Không có lợi, quỷ mới lý đến ngươi!
- Ngươi?
Thanh Lăng khó thở, thực sự nhìn ra, Thần Dạ cũng không phải là đang lấy lui làm tiến, chỉ có thể cắn cắn cặp môi đỏ mọng, hung hăng nói:
- Ngươi đến cùng muốn chỗ tốt gì?
Thần Dạ khoát khoát tay, ngạc nhiên nói:
- Giao dịch là ngươi nói, hiện giờ hỏi ta muốn chỗ tốt gì, chẳng lẽ, ngươi có thể cho ta rất nhiều chỗ tốt sao? Nếu vậy thì ngươi nói bí mật của Bách Binh Các cho ta biết là được rồi!
- Ngươi cho rằng Bách Binh Các là gì chứ, tùy tiện ai cũng có thể hiểu rõ sao?
Thanh Lăng tức giận nói, chợt tiếp tục:
- Dùng thân gia của Tử Huyên sư tỷ, chắc hắn chỗ tốt của ta ngươi cũng không có thèm, ta tiết lộ cho ngươi một tin tức.
- Tin tức gì?
- Ngươi trước tiên phải đáp ứng ta, tuyệt không thể để cho trong lòng Tử Huyên sư tỷ có Tiết Vô Nghịch.
- Cái này ngươi đại khái cứ yên tâm.
Thần Dạ cười rất gian, việc này cần gì hắn cam đoan chứ, đây là chuyện chắc chắn rồi.
- Hi vọng ngươi nói lời giữ lời, hơn nữa, cuộc nói chuyện hôm nay chỉ ta với ngươi biết là đủ. Nếu không, ta sẽ khiến cho ngươi chết vô cùng thảm.
Thanh Lăng sau khi căm hận nói một câu liền giảm thấp xuống thanh âm, ngưng giọng nói:
- Tử Huyên sư tỷ lần này muốn thu hồi Lôi Kình Diệt Thế Thương là chuyện không có khả năng! Có lẽ nàng có thể mang thương này ra khỏi Bách Binh Các, nhưng tuyệt đối không thể rời khỏi Khiếu Lôi Tông được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.