Đế Quân

Chương 420: Mười ngày sau




Nếu như thời gian còn đầy đủ mà nói, Thần Dạ cũng muốn lại một lần nữa tiến vào trong Cổ Đế điện đi xem một chút, đến tột cùng tu vi hôm nay của chính mình cách đẩy ra đại môn cung điện còn có chênh lệch bao nhiêu...
Còn nhớ rõ lần trước vào Cổ Đế điện là sau khi tiến nhập đến cảnh giới Sơ Huyền bát trọng... Mà một lần kia ở trong Cổ Đế điện va chạm với đại môn cung điện còn giống như là mượn năng lượng ở trong Long nguyên.
Lần này không biết mình có thể bằng vào tu vi chân thật của chính mình đi tới trước cung điện nguy nga hay không đây?
Mặc gia, viện tử rộng rãi, yên tĩnh không tiếng động...
Cho đến khi ba người Thần Dạ rời đi một hồi lâu mới phát ra một tiếng kêu giống như là rên rỉ.
Tử Huyên cũng không thương tổn Chung Luyện, vì vậy cái gọi là rên rỉ cũng không phải là đau đớn do thân thể mang đến, mà là đả kích khổng lồ trên tinh thần!
Đám người Thần Dạ có lẽ không quá minh bạch chỗ trân quý của Long Huyết Đàm, người ở chỗ này lại là hết sức rõ ràng, có thể nói Chung Luyện hắn, Mạc Lăng Sơn, Âm Mỵ cùng với Nghiêm Kim nếu như không ngâm qua Long Huyết Đàm liền sẽ không có thành tựu như ngày hôm nay.
Chung Luyện còn muốn lại một lần nữa tiến vào Long Huyết Đàm, khiến cho tu vi của mình có thể ở trong khoảng thời gian ngắn xông phá gông cùm xiềng xích, đạt tới cảnh giới Lực Huyền, mà nay...
Mắt thấy bộ dáng của Chung Luyện gần như là thất hồn lạc phách, trong lòng đám người Mạc Lăng Sơn ít nhiều cũng có chút không đành lòng, tuy nói cùng tồn tại trong Hiên Quang thành, giữa lẫn nhau ít nhiều có chút tranh chấp về lợi ích cùng thế lực, nhưng bất kể nói như thế nào, tranh giành Long Huyết Đàm năm năm một lần, bọn họ là đồng minh.
- Thần Dạ, Tử Huyên, các ngươi đáng chết!
Chung Luyện sát cơ nghiêm nghị, một bộ mãnh hổ bị thương.
- Chung môn chủ, bọn họ không phải là ngươi có thể trêu chọc được, cho nên phần ân oán này ngươi tốt nhất vẫn là để ở trong lòng.
Đuôi lông mày của Mạc Lăng Sơn không khỏi nhíu lên.
Hắn cũng không phải để ý trong lòng Chung Luyện tỏa ra sát ý đối vói ba người Thần Dạ, lấy tu vi của những người này nếu như Chung Luyện làm khó dễ, như vậy Đại Nguyên môn thế tất khó có thể còn sống ở Hiên Quang thành, đây đối với Mạc gia mà nói là chuyện thiên đại.
Nhưng thời cơ không đến, trước khi tranh giành Long Huyết Đàm còn chưa kết thúc, Mạc Lăng Sơn không muốn phát sinh bất kỳ ngoài ý muốn nào, một cái không tốt, đem đám người Thần Dạ đẩy tới bên phía Diêu Quang thành, vậy thì thật khóc không ra nước mắt.
- Mạc gia chủ, trong lòng lão phu thật sự không cam lòng a!
Chung Luyện bi phẫn vô cùng.
- Đó cũng chỉ có thể chịu đựng!
Mạc Lăng Sơn lạnh lùng nói.
- ......
Chung Luyện há miệng, cuối cùng là không nói gì, giận thuộc về giận, trong lòng hắn hết sức hiểu được nếu như vào lúc này làm một ít chuyện, đám người Thần Dạ đều không cần tự mình xuất thủ, đám người Mạc Lăng Sơn ở tại chỗ sẽ trước tiên ra tay đem Đại Nguyên môn nhổ tận gốc.
Trong nháy mắt cả người Chung Luyện thoạt nhìn đều già đi rất nhiều...
Giải đất bình nguyên vô biên vô hạn, một thiếu niên nhân đứng thẳng giống như bàn thạch, ở trước mặt của hắn đại khái cách mấy chục thước có một tòa đại điện khổng lồ thoạt nhìn lộ ra vẻ cũ nát vô cùng.
Nhìn cung điện cách đó không xa, người thiếu niên này cười khổ:
- Quả nhiên bằng vào tu vi chân thật, mình bây giờ còn không cách nào đụng chạm đến Cổ Đế điện!
Đây đã là ngày thứ chín rồi, ở thời điểm ngày thứ tám Thần Dạ tiến vào trong tu luyện, tu vi của hắn liền là đột phá đến cảnh giới Trung Huyền lục trọng, sau đó liền là tiến vào trong Cổ Đế điện.
Nhưng trải qua một ngày cố gắng, Thần Dạ có thể làm dược vẫn là ở bên ngoài mấy chục thước nghiêng nhìn Cổ Đế điện!
Mặc dù cách kỳ hạn năm năm mà Liễu Nghiên nói, hiện tại chỉ là một năm còn chưa tới, thoạt nhìn còn có một khoảng lớn thời gian, song Thần Dạ một chút cũng không biết rốt cuộc muốn đi tới Cổ Đế điện cần phải có tu vi như thế nào, mà đẩy ra đại môn cung điện lại cần tu vi ở cảnh giới nào.
Thậm chí... Thần Dạ đối với Cổ Đế điện còn không biết gì cả,người nào có thể đảm bảo sau đại môn cung điện, ở trong điện liền không có những phong ấn khác?
Nghĩ tới đây, Thần Dạ nặng nề thở dài, con ngươi co rút nhanh, tinh mang dữ dội tuôn ra, sát na về sau thân hình vừa động lần nữa hướng về phía trước bắn mạnh mà tới.
Mặc dù biết lần này cũng không thể bảo đảm thành công, Thần Dạ chính là muốn lại thử một lần cuối cùng, hơn nữa loại khiêu chiến cực hạn thân thể không ngừng của mình này đối với tu luyện mà nói cũng có đầy đủ chỗ tốt.
Trong lòng nghẹn một hơi khiến cho tốc độ của Thần Dạ vô cùng nhanh chóng, nếu có người ở chỗ này hẳn là sẽ phát hiện bên trên bình nguyên hình như là một đạo u linh ở phía trước.
Kèm theo Thần Dạ tựa hồ lại đột phá tốc độ cực hạn của bản thân một lần, Cổ Đế điện ở phía trước sau mấy giây đồng hồ bằng mắt thường có thể thấy được bị sinh sôi kéo lại gần một chút khoảng cách.
Không nhiều lắm, mấy thước mà thôi, nhưng đủ để cho Thần Dạ hơi mừng rỡ.
Phương không gian khổng lồ này trong Cổ Đế điện có kết giới cường đại, khiến cho cung điện gần ngay trước mắt nhưng xa tận chân trời. Thần Dạ cần dùng hết khí lực toàn thân mới có thể rút ngắn một chút khoảng cách với cung điện.
Mà rút ngắn liền ý nghĩa tốc độ của Thần Dạ so với lúc trước nhanh hơn rất nhiều.
Không sai, là rất nhiều!
Không gian trong Cổ Đế điện cùng với thế giới thực khác nhau, mỗi lần ở bên trong thu hoạch được thành tựu, ở bên ngoài đều sẽ được lớn hơn.
Thần Dạ thậm chí đều có thể tưởng tượng được nếu như lấy tu vi hiện tại của hắn, tốc độ thi triển ra có thể đột phá không gian kết giới, đích thân chạm vào đại môn cung điện mà nói, như vậy hắn ở trên thực tế thi triển ra tốc độ đồng dạng ở trong mắt người khác, ít nhất là ở trong mắt cao thủ Lực Huyền trở xuống, phần tốc độ này của mình cùng thuấn di giống nhau như đúc!
Đến hiện tại Thần Dạ đã có điều hiểu được, chỗ tốt lớn nhất của Cổ Đế điện có thể không phải là đủ loại đồ vật quý trọng mà tiền nhân còn sót lại trong cung điện, mà là...
Thân ở trong phiến không gian lần lượt khiêu chiến cực hạn!
Cho tới nay Thần Dạ đối với tốc độ của mình cũng là vô cùng hài lòng, những thứ này tất cả đều là ở trong phiến không gian này ma luyện ra được, chỉ tiếc chính mình hiện tại cũng không thể tùy thời tùy khắc tiến vào trong Cổ Đế điện.
Nếu không mà nói, trực tiếp tu luyện ở trong Cổ Đế điện, như vậy nhất định có thể làm ít công to!
Tốc độ tựa như u linh, Thần Dạ giống như một đường thẳng tiến tới, liều mạng đi tới phía trước cung điện khổng lồ kia... Theo thời gian trôi qua, cuối cùng hắn chỉ có thể nửa quỳ trên mặt đất, từng ngụm từng ngụm thở hào hển.
Nếu muốn chạm vào cung điện, hiển nhiên hắn bây giờ là không làm được.
- Xem ra, trước tiên phải để cho Thiên Đao khôi phục rồi hãy nói!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.