Đế Quân

Chương 386: Tiểu Nha trở về




- Ùng ung!
Ở phía chân trời giống như đưa tới cộng hưởng với hành động lần này của Thần Dạ, từng trận sấm rền mang theo năng lượng chấn động kinh khủng đang kịch liệt dao động.
- Tên kia, ta muốn xem thử đến tột cùng là ngươi có thể giết chết bổn thiếu gia ở chỗ này hay không.
Ánh mắt của Thần Dạ bén nhọn như đao, hai tay huy động, điện Cổ Đế đang quanh quẩn ở giữa không trung lập tức lướt vào bên trong Thiên Đạo, sau đó Thiên Đao nhanh chóng tăng vọt, chỉ trong nháy mắt đã biến thành một thanh Thiên Đao dài hơn mười trượng.
Thần Dạ nhảy lên không trung, nắm chặt lấy thanh Thiên Đao khổng lồ kia, chợt nổi giận chém xuống dưới!
Thiên Đao lướt đi, xé rách bầu trời, sau đó mãnh liệt đụng vào cơn lốc màu xanh khổng lồ kia.
- Ông ông ông!
Một lát sau trong thiên địa, một luồng năng lượng phong bạo không thể nào hình dung điên cuồng quét ngang ở trên bầu trời, từng mảnh đất, từng kiến trúc đều trực tiếp bị chấn thành phấn vụn.
Sau đó, cách xa chỗ này, những người không liên quan với chuyện nơi đây đều bị cỗ kịch liệt này bạo phát chấn động làm máu tươi phun ra, không biết sống chết.
Nhưng kỳ quái chính là, hoàng đế và Thần Dạ lại đứng gần hơn nhưng lại không hề bị ảnh hưởng bởi luồng chấn động này…
Một nửa hoàng cung sợ rằng vào giờ khắc bày đều đã biến thành phế tích.
- Này Thần Dạ, thật không thể tin được ngươi lại có thể thi triển ra công kích mạnh đến như thế.
Một tiếng kinh quát từ trong hư không lặng lẽ vang lên.
Huyền khí chấn động đáng sợ, giống như lưỡi hái tử thần đang tận tình thu gặt hết mọi thứ ở xung quanh, ở trên mặt đất cũng liên tục bị chấn động, sức mạnh và ảnh hưởng như thế đã không có lời nào để hình dung được.
Thật không ngờ một chiêu thức đó của Thần Dạ lại kinh khủng đến thế!
Ngay cả chính Thần Dạ cũng không ngờ được, lúc hắn dung hợp hai đại thần vật lại, liều lĩnh thục dục bọn hắn kích phát lại có khả năng hủy thiên diệt địa như thế.
Nhưng trong lòng của Thần Dạ hiểu rõ, thời gian sau này sợ rằng Thiên Đao và điện Cổ Đế đều phải chịu thương tổn rất lớn, Đao Linh lại lần nữa ngủ say cũng là chuyện bình thường, còn về phần điện Cổ Đế, sợ là còn thê thảm hơn thế nữa!
Chẳng qua là vào thời khắc này, hắn cũng không thể quản nhiều đến thế.
Vào lúc bọn chúng va chạm vào nhau, rõ ràng có thể thấy không gian hư vô bị xé rách để lộ ra một màu đen nhánh, từng đạo lực lượng hủy diệt từ sâu trong hư không bắt đầu không ngừng dữ dội lướt tới.
Vào giờ khắc này, chấn động cường đại tàn sát bừa bãi thiên địa, làm cho cả hoàng cung đều run rẩy mãnh liệt dưới trận chấn động này.
- Phá cho ta!
Thần Dạ phun ra máu tươi, sắc mặt của trở nên cực kỳ tái nhợt, nhưng vẫn có thể toàn lực thúc dục Thiên Đao khổng lồ.
- Ầm!
Tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa vang lên, cuối cùng cơn lốc màu xanh khổng lồ đã không chịu nổi mà bị xé rách thành hai nữa, từng đạo thanh mang lóng láng giống như mưa rơi tuôn về bốn phương tám hướng.
Ngay sau đó, Thiên Đao khổng lồ vẫn mang theo sức lực phách đạo đánh về hướng Linh tiên sinh!
- Thanh nguyên phong bích vạn sự như dịch!
Sắc mặt của Linh tiên sinh âm trầm nhin Thiên Đao đang phá không mà đến, lòng bàn chân nặng nề đạp trên mặt đất, thanh mang đang vung vãi khắp bốn phương tám hướng lại một lần nữa tụ hợp lại, trong nháy mắt liền đọng lại thành một bình chướng vô hình, ánh sáng thanh mang bắt đầu khởi động lộ ra vẻ cực kỳ cứng rắn.
Chí ít là ở tu vi cảnh giới Thông Huyền lục đoạn nên Linh tiên sinh mới có thể thi triển thành công, nếu đổi thành người khác có tu vi yếu hơn một chút, giống như Trầm Nhất Sơn thì phản ứng tuyệt đối sẽ không giống như thế.
- Ầm!
Thiên Đao nặng nề bổ vào trên bình chướng màu xanh, bộc phát ra âm thanh khiến lòng người run sợ, chợt sau khi Thiên Đao mãnh liệt đánh sâu vào, từng cái khe nhõ liền nhanh chóng lan tràn ở trên bình chướng.
Bất quá chênh lệch giữa hai người thật sự quá lớn, thời điểm bình chướng xuất hiện cái khe thì lực lượng của Thiên Đao đã bị tiêu tán, Thiên Đao dài hơn mười trượng trong nháy mắt đã hóa thành nguyên trạng, vô lực rơi xuống trong tay của Thần Dạ.
Mà giờ khắc này, thân thể của Thần Dạ phảng phất như là người say rượu, thân hình lảo đảo lắc lư thối lui về phía sau, mỗi khi lùi một bước hơi thở của hắn lại yếu hơn một phần, cứ như vậy sau hơn mười bước, cả người hắn liền giống như bị trọng thương nghiêm trọng.
Hiển nhiên, một đao kia quả thật mạnh mẽ nhưng tiêu hao cũng quá lớn, đồng thời hắn cũng không thể chịu nổi lực phẩn chấn khổng lồ vừa rồi.
Theo sự tiêu tán của công kích, hỗn loạn trong thiên địa chỉ trong thời gian ngắn đã biến mất không thấy.
Linh tiên sinh thoạt nhìn có mấy phần chật vật, chậm chạp ngẩng đầu lên, trong hai mắt tàn nhẫn tựa như độc xà nhìn về phía Thần Dạ, chậm rãi nói:
- Ngươi chỉ là cảnh giới Trung Huyền mà đã có thể biểu hiện xuất sắc như thế, thật sự là làm bổn tọa khiếp sợ.
- Bất quá chiêu thức này của ngươi hẳn là không thể xuất ra được lần thứ hai, như vậy có nghĩa là mạng nhỏ của ngươi đã do bổn tọa định đoạt rồi.
Linh tiên sinh đưa tay lên hướng về phía Thần Dạ, trong lòng bàn tay, năng lượng Huyền khí lại lần nữa bắt đầu khỏi động.
Một đao kia của Thần Dạ không thể nói là không cường đại, thế nhưng nó cũng chỉ có thể ngăn cản được một kích trí mạng của Linh tiên sinh mà thôi, từ đó có thể thấy rõ sự cường đại của cao thủ Thông Huyền!
Sắc mặt âm trầm nhìn Linh tiên sinh, một chiêu thức vừa rồi đúng là hắn đã dốc hết toàn lực để thi triển, hơn nữa là mạo hiểm việc Thiên Đao và điện Cổ Đế có thể đều bị thương nặng, thế nhưng một chiêu này cũng không thể hoàn toàn giết chết được Linh tiên sinh…
Quả nhiên
- Chủ nhân, ta đã tận lực rồi.
Trong cơ thể, Đao Linh đang rất suy yếu, thanh âm ngưng trọng chậm rãi vang lên:
- Tiếp theo chúng ta không thể giúp ngươi được nữa.
- Không sao cả, các ngươi hãy nghĩ ngơi cho thật tốt đi!
Thần Dạ hít một hơi thật sâu, cảm thụ được trong cơ thể truyền tới cảm giác vô cùng suy yếu, hắn nhàn nhạt cười. Hôm nay cho dù có phải bỏ mạng ở nơi đây, cũng phải tranh thủ thời gian để hai vị huynh dệ và nữ tử hắc y che mặt chạy trốn.
Vừa nghĩ đến đây, nặng lượng Huyền khí không còn dư lại nhiều lắm liền điên cuồng tuôn ra, bắt đầu khởi động ở trong bàn tay…
- Ngươi còn muốn giãy dụa sao? Lần này bổn tọa sẽ không hạ thủ lưu tình nữa.
- Lời giống vậy ngươi đã nói quá nhiều lần rồi.
Thần Dạ cười lạnh, trong cơ thể đang bắt đầu kích phát.
- Thật là miệng mồm lanh lợi, hôm nay bổn tọa sẽ nhổ sạch hàm răng của ngươi.
Linh tiên sinh cười một tiếng lạnh thấu xương, năng lượng Huyền khí trong lòng bàn tay hóa thành một đạo thất luyện, xuyên thủng hư không, phô thiên cái địa nhanh chóng bắn về phía người thiếu niên kia.
Cảm thụ được hơi thở tử vong, Thần Dạ nở nụ cười, chợt cũng không hề do dự, hội tụ tất cả Huyền khí lại nặng nề đánh ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.