Đế Quân

Chương 333: Trong Vân Sơn




Thần Dạ không khỏi cười khổ, nhiệm vụ này, thật sự quá trầm trọng.
- Đao Linh!
Một lát sau, Thần Dạ nhẹ giọng kêu.
Bạch quang lập loè, Thiên Đao lướt đi, lơ lửng ở trước người Thần Dạ, hắn biết rõ tâm tình phức tạp của chủ nhân lúc này, bởi vậy chỉ nổi lơ lửng như vậy, cũng không nói câu nào cả.
- Đao Linh, trí nhớ của ngươi khôi phục được bao nhiêu rồi?
Vấn đề như vậy, Thần Dạ chưa từng hỏi qua, hôm nay lại không thể không hỏi, có chút trách nhiệm, đúng như Huyền Đế nói, hắn tránh không khỏi, vậy nếu đã tránh không khỏi thì sao không tìm hiểu cho rõ ràng chứ?
Đao Linh biết rõ Thần Dạ muốn hỏi điều gì, bởi vậy sau khi trầm mặc một hồi mới chậm rãi nói:
- Chủ nhân, trí nhớ hiện giờ của ta không cách nào nói cho ngươi biết chuyện ngươi muốn, bất quá, có một chuyện ta có thể để xác định, trách nhiệm theo lời bọn hắn quả thật tồn tại!
Tính chân thật của việc này căn bản không cần Đao Linh đến xác nhận... Thần Dạ thở ra một hơi thật dài, cười khổ:
- Đao Linh, sao giờ ta lại có một loại cảm giác như lên nhầm thuyền giặc thế này?
Nghe vậy, Đao Linh vội hỏi:
- Chủ nhân trọng tình trọng nghĩa, cởi mở, tâm tính cứng cỏi, từ nhỏ đã có một bức ngông nghênh, lại thêm bất khuất, tuy rằng trách nhiệm này hiện giờ xem ra có chút không thực tế, nhưng...
- Tốt rồi, đừng vuốt mông ngựa nữa...
Thần Dạ liếc xéo Thiên Đao, buồn bực nói:
- Trước kia kia sao lại không phát hiện, thì ra ngươi vẫn còn một mặt như vậy nữa!
- Ha ha!
Đao Linh ngượng ngùng cười cười, lập tức nghiêm mặt nói:
- Chủ nhân, kỳ thật, trách nhiệm cũng tốt, áp lực cũng thế, những thứ này đều là việc ngươi phải trải qua, cho dù không phải là phiến Thiên Địa này thì bản thân ngươi, cũng cần một bước này.
- Cho nên, đối mặt phần trách nhiệm này, sâu trong lòng ta cũng không có quá nhiều bài xích.
Thần Dạ thản nhiên nói, chốc lát sau đó, ánh mắt của hắn có chút ngưng tụ, âm thanh lạnh lùng nói:
- Ngoại trừ những thứ này ra, còn nhớ rõ Huyền Đế đã từng nói qua một câu, trong tối tăm là hắn lựa chọn ta. Tuy rằng, lời này nghe có chút không thực tế, bất quá, vẫn có chỗ đáng để hoài nghi
- Đao Linh, ngươi phải trung thực nói cho ta biết, đến tột cùng là không cam lòng của ta đã tỉnh lại ngươi, sau đó dẫn ta trọng sinh, hay là tất cả việc này đã sớm có dự mưu từ trước rồi?
Một chữ cuối cùng rơi xuống, ánh mắt Thần Dạ lăng lệ như lưỡi đao, hắn chưa từng hoài nghi tới Thiên Đao và Cổ Đế Điện, nhưng gặp gỡ trong Truyền Thừa Chi Địa lại khiến Thần Dạ không thể không có suy nghĩ như vậy.
- Chủ nhân!
Đao Linh đau khổ cười cười, nói:
- Gặp gỡ cả đời của chủ nhân, tuy rằng ta tự mình tham dự trong đó, nhưng, muốn cho ngươi rõ ràng quá trình này đến cùng bắt đầu thế nào, phát sinh thế nào, nói thật, đừng nói là ta hiện giờ, dù ta có hồi phục đến đỉnh phong cũng không thể trả lời ngươi vấn đề này được.
Ánh mắt Thần Dạ đột nhiên co rút lại, một mảnh tinh mang, trong mắt như có lôi đình đang điên cuồng bắt đầu khởi động lấy.
Ngay cả Đao Linh cũng không thể trả lời, vậy thì thế nào Thần Dạ không cần nghĩ nữa, cơ hồ trong lòng đã có một đáp án tương đối rõ ràng, tuy rằng không thể chắc chắc, nhưng cũng kém không xa.
Xem ra, bí mật lớn nhất có lẽ là được giấu trong Cổ Đế Điện.
- Chủ nhân?
Đao Linh nhẹ nhàng kêu, tiếp xúc nhau lâu như vậy, hắn chưa từng thấy Thần Dạ có biểu lộ như vậy với bọn họ...
Nghe được phần tâm thần bất định trong lời Đao Linh, Thần Dạ cười cười, nói:
- Ngươi cũng không cần khẩn trương, ta hoài nghi thì hoài nghi, bất mãn thì bất mãn, nhưng đối với cái an bài này lại chưa từng có nửa điểm cự tuyệt, mơ ước lớn nhất cuộc đời này của ta chính là muốn khiến Thần gia thoát khỏi trói buộc của hoàng thất, cứu ra mẫu thân để một nhà đoàn viên, hắn đã có thể giúp ta hoàn thành giấc mộng này, vậy thì ta vì hắn nhận lấy trách nhiệm thủ hộ phiến Thiên Địa này có làm sao đâu?
Đao Linh rốt cục nhẹ nhàng thở ra, chợt hỏi:
- Chủ nhân, kế tiếp, chúng ta đi đâu đây?
Hơi trầm mặc một lát, Thần Dạ nói:
- Trước rời khỏi phiến sơn mạch này đã, lời ta nói với Sơ Vô Ly có lẽ giờ đã truyền đến tai lão gia tử, ta tin tưởng lão gia tử và đại bá nhị bá bọn họ sẽ không có dị nghị gì, nhưng ta muốn biết, mấy tên cao thủ trung với lão gia tử rốt cục có cách nghĩ gì?!
Mặc kệ trách nhiệm về sau phải gánh vác, mặc kệ đường tương lai có khó đi thế nào, lúc này chính yếu nhất chính là chuyện Thần gia.
Đó là nhà của hắn, nếu như trong nhà không yên, Thần Dạ cũng chẳng có tâm tư lên đường tìm mẹ.
Thủ hộ phương Thiên Địa này, Thần Dạ tuy không có nửa phần cự tuyệt, nhưng với hắn mà nói, thủy chung vẫn quá mức xa xôi, hắn hiện giờ mới chỉ là võ giả cảnh giới Trung Huyền, đến võ đạo đỉnh phong, Thiên Huyền cảnh giới, vẫn còn một đoạn đường dài dòng buồn chán.
Hiện giờ đi lo lắng gì đó cũng không khỏi có chút lừa mình dối người đi!
Mà ở trong lòng Thần Dạ, thiên hạ thương sinh kém xa thân nhân bằng hữu của mình, nếu như ngay cả người nhà và người thân bằng hữu cũng không thể thủ hộ, nói gì đến thủ hộ Thiên Địa?
Vi Thần gia, đây chính là mục tiêu và phương hương hắn lập ra hiện giờ, vì cái này, hắn chẳng những phải cố gắng nhiều năm, thậm chí còn trải qua hai thế
- Đi!
Thiên Đao trở lại trong cơ thể Thần Dạ, sau đó hắn không chút do dự bước chân khẽ động, hóa thành tàn ảnh, như thiểm điện bay vút về trước.
Sâu trong Vân Sơn, ở một hậu sơn cây cối thanh thúy tươi tốt, một vị thiếu nữ đang mặc thiển bích sắc ức bào, gương mặt duyên dáng yêu kiều hướng về phía biển mây vô cùng vô tận, bờ eo nàng nhỏ nhắng chưa đủ nắm chặt thắt một dải lụa tím, khiến vòng eo kia phác hoạ thêm cực kỳ mê người.
Mái tóc dài đen nhánh của nàng theo vai rủ xuống, cho đến chỗ vòng eo nhỏ nhắn kia mới dừng lại.
Thiếu nữ chắp tay đứng vững, dáng người thon dài được biển mây nhàn nhạt ở chung quanh bao lấy, tựa như một đóa Thanh Liên nở rộ trong hồng trần thế tục vậy, trong thoát tục lộ ra một cổ linh khí phong cách riêng.
Cô gái này, phảng phất như được trực tiếp thai nghén ra từ trong Thiên Địa linh khí vậy, khiến người chỉ liếc qua liền không thể kìm lòng hãm sâu vào trong.
- Công chúa!
Lúc thiếu nữ trầm tử, một đạo thân ảnh từ xa xa nhanh chóng lướt đến, sau đó ngừng lại phía sau nàng, nhìn qua bóng lưng nàng cung kính nói.
- Tuyên lão, ngươi rốt cục trở về rồi.
Thiếu nữ chậm rãi xoay người, khuôn mặt thanh nhã mà tinh xảo chỉ lộ ra một dáng cười nhẹ nhàng lại khiến cho tất cả sinh linh chung quanh đều như mất đi vẻ xanh um tươi tốt vốn cs, mà ngay phiến vân hải này cũng như tán loạn đi nhiều.
- Ha ha, công chúa: nhắn nhủ xuống, lão phu đã nghe ngóng xong rồi mới có thể trở về bẩm báo tin a!
Lão giả ngẩng đầu, lộ ra vài phần trêu tức cười nói.
Khuôn mặt thiếu nữ đỏ lên, bất quá lúc này trong đầu nàng hiện ra một thân ảnh khiến nàng vô luận thế nào cũng không quên được, biểu lộ ngượng ngùng cũng hóa thành điềm mật, hương vị ngọt ngào, nhìn qua lão giả, nhẹ giọng hỏi:
- Tuyên lão, hắn tốt chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.