Đế Quân

Chương 303: Nguyện vọng




- Khặc khặ-x-xxxxx, có ý tứ, rất có ý tứ, mới vừa rồi còn giao chiến, nhưng ngay lập tức đã biến thành bạn tốt không nỡ rời, hai người một yêu các ngươi, thật sự khiến người có chút không hiểu nổi. "
Tiếng cười quái dị từ trong cuồng phong lại lần nữa truyền đến.
- Hai người một yêu các ngươi?
Thần Dạ lại nhíu mày, người nói chuyện này, chẳng lẽ không phải người không phải yêu sao?
Sau khi cất kỹ Long Nguyên, Thần Dạ đứng lên, nhìn qua hướng tiếng cười quái dị kia truyền đến, hờ hững nói:
- Ngươi đến tột cùng là ai?
- Sao hả, ngươi còn muốn vì tên kia báo thù?
- Ta muốn thử một chút!
Thần Dạ tiến về phía trước một bước, nghiêm nét mặt nói.
- Ha ha!
Thần bí nhân cười to:
- Tiểu tử, chỉ bằng ngươi?
- Thêm cả ta nữa!
Liễu Nghiên đi đến trước, thản nhiên nói, hào quang khởi động quanh thân lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
- Ồ?
Thần bí nhân kinh ngạc cả kinh:
- Lại là Thiên Thánh chi thể, tiểu cô nương, ngươi thật không đơn giản!
Thần Dạ không khỏi nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, Thiên Thánh chi thể, đó là thể chất gì?
- Như thế, phải chăng có tư cách cùng ngươi đánh một trận?
Liễu Nghiên nhẹ khẽ cười nói.
Nghe vậy, thần bí nhân lại lần nữa cười to:
- Tiểu cô nương, đáng tiếc Thiên Thánh chi thể đối với chúng ta vô dụng thôi, nói cách khác....
Trong tiếng cười, cự chưởng màu xám trắng lại một lần nữa phá không mà đến, trùng điệp đập xuống Thần Dạ v à Liễu Nghiên.
Ầm ầm!
Một chưởng này như sấm sét hạ phàm, áp lực vô biên từ bốn phương tám hướng phi tốc tuôn ra, phần đông người Vũ bang đều có thể thấy được rõ ràng, dùng hai người Thần Dạ làm trung tâm, hư không phạm vi mấy chục thước lập tức bắt đầu sụp đổ.
- Nghiên nhi, tiểu huynh đệ!
Liễu Chân và mọi người gấp giọng hô to, mỗi người vội vàng lướt nhích người tới, muốn xông vào giúp hai người giúp một tay, nhưng phương không gian sập xuống kia phảng phất như bị hạ cấm chế, không đủ thực lực thì khó có thể xông tới.
Thần bí nhân một chưởng đã đánh chết phần đông yêu thú, ở một bên quan sát chỉ có thể nhìn thấy uy thế, nhưng không cảm giác được sự mãnh liệt.
Hôm nay tự thể nghiệm đến, vô luận là Thần Dạ hay Liễu Nghiên, rốt cục đã hiểu, hai chữ "cao thủ" được viết thế nào! ~
Cơ hồ như lưỡi hái tử thần trực tiếp cắt tới, đại địa bên dưới, bùn đất như một đầu Nê Long từ trên mặt đất bay lên, ở giữa không trung muốn nổ tung lên, hóa thành mảnh bùn trút xuống.
Không có gì ngoài nơi hai người Thần Dạ đang đứng, nhưng nơi còn lại, phàm là đại địa bị cự chưởng màu xám trắng bao phủ xuống, lập tức sau đó đã biến thành một cái hố to cực lớn.
Thực lực như thế khiến bọn người Liễu Chân phải co rụt đồng tử, một cổ hoảng sợ nồng đậm nổi lên. Một chưởng này, Thần Dạ và Liễu Nghiên, tiếp được sao?
- Quỷ Thi, lên!
Nhìn qua cự chưởng rơi xuống, một tiếng quát khẽ từ trong miệng Thần Dạ truyền ra.
Phanh!
Thần Dạ dứt lời, Quỷ Thi đầu gối có chút uốn lượn, chợt oanh một tiếng, cả người, như viên đạn bắn nhanh đi, tá trợ lấy cổ lực lượng chấn động kia bao xông tới cự chưởng màu xám trắng.
Dùng tốc độ của Quỷ Thi, cơ hồ trong nháy mắt đã tới trước cự chưởng, nó nắm chặt nắm đấm, toàn bộ lực lượng thân thể tập trung vào trên cánh tay, sau đó, không chút nào chần chờ đánh ra một quyền.
Cùng lúc đó, Liễu Nghiên cũng loé sáng mà ra, trường kiếm kiếm quang phá không, tất cả hào quang quanh thân nàng cũng như thiểm điện chui vào trong kiếm quang, nháy mắt, kiếm quang màu xanh đã hóa thành chừng mấy trượng, xuyên thủng rất nhiều, cơ hồ cùng thời khắc với Quỷ Thi đánh tới cự chưởng màu xám trắng kia!
"Oanh! "
Ba đạo lực lượng hoàn toàn bất đồng chạm vào nhau, tiếng âm bạo bén nhọn vang vọng khắp không gian, từng đạo sức gió đang sợ rung động, từ trung tâm vụ va chạm cấp tốc lan ra ngoài như sóng nước....
Lực lượng cự chưởng màu xám trắng thực sự quá cường đại, sau chớp mắt, Quỷ Thi và Liễu Nghiêng đều như chim gãy cánh, song song bay ngược xuống mặt đất, mà cự chưởng màu xám trắng tựa hồ cũng không bị tiêu hao quá nhiều, tốc độ đè xuống vẫn cực kỳ nhanh.
Thần Dạ hít vào một hơi thật dài, Thiên Đao hiển hiện, mái tóc dài của hắn, hai đồng tử, vào lúc này liền hóa thành một mảnh tuyết trắng.
Xu thế bá đạo lăng lệ ác liệt như thủy triều liên tục không ngừng bạo tuôn ra, trong đao mang sáng chói lộ ra xu thế lăng lệ ác liệt, trực tiếp khiến không gian phía trước hắn xuất hiện vặn vẹo mơ hồ.
Đao mang bạo lướt, lại một lần nữa chém về phía cự chưởng màu xám trắng!
Rầm rầm!
Một mảnh tiếng nổ mạnh lập tức vang vọng, mọi người có thể thấy được, đao mang sáng chói dưới cự chưởng xám trắng kia, lộ ra quá không chịu nổi một kích, ngắn ngủn đã biến mất vô tung vô ảnh.
Rồi sau đó, cự chưởng màu xám trắng lại lần nữa rơi xuống, thanh thế kia vậy mà kinh người trước sau như một.
Phía trước cự chưởng, Quỷ Thi lóe lên tới, nắm đấm ẩn chứa kình khí cường đại lại một lần nữa nện ra. Đây cũng là chỗ đặc biệt của Quỷ Thi, nó dù sao cũng không có sinh mệnh lực, không biết đau đớn, cái gì cũng không biết, trừ phi là thân thể hỏng mất, nếu không, lực công kích sẽ không hề suy yếu
Thân thể Quỷ Thi cũng không có gì bất ngờ xảy ra, bị lực lượng khổng lồ sinh sinh đánh vào trong lòng đất, bất quá, sau khi bị ngăn trở, tốc độ của cự chưởng màu xám trắng rốt cục giảm bớt rất nhiều, mà Thần Dạ cũng trông thấy, nó cũng không còn uy thế cường thịnh như trước nữa, đến lúc này, một chưởng này, cuối cùng đã bị mình, Quỷ Thi, còn có Liễu Nghiên cùng nhau ngăn được nữa.
- Tiểu tử, đây chỉ là một chút công lực của ta, ngươi phá nó, có gì để cao hứng chứ?
Lời nói mặc dù như thế, nhưng cũng có thể nghe ra ý khiếp sợ trong lời của hắn, theo hắn thấy thì một chưởng này bọn hắn không thể nào tiếp được mới đúng.
- Ngươi có thể hiện thân gặp mặt không?
Bỏ qua đủ loại cảm xúc của thần bí nhân, Thần Dạ lau đi vết máu nơi khóe miệng đạm mạc nói!
- Sao hả tiểu tử, ngươi thật sự muốn báo thù cho những yêu thú kia sao? Nhân vật như con sâu cái kiến như ngươi, thực nhìn không ra, còn có mấy phần tình nghĩa. Ha ha, bất quá, cái này với ta mà nói, ngươi ngược lại chính là ngu xuẩn.
Thần bí nhân hừ lạnh nói:
- Nếu không phải ta có nhiệm vụ nơi thân, hơn nữa từng có ước định, không được tùy ý đồ sát ở đây, những con sâu cái kiến các ngươi cho rằng còn có thể còn sống sao? Không biết tốt xấu!
Nói xong, cuồng phong tiêu tán, tà khí như bị hư không hấp thu vậy, biến mất vô tung vô ảnh, nhưng ngay một khắc cuối cùng, một điểm hôi mang, từ c trong không gian sắp sửa khép lại bỗng nhiên mãnh liệt bắn đến.
- Tiểu tử, trước khi rời đi, ta đưa ngươi một lễ vật, hi vọng ngươi sẽ không có việc gì. Vốn cũng không muốn như vậy đâu, nhưng thật sự ánh mắt của ngươi khiến đặc biệt khó chịu, nếu không để lại chút gì đó, ta cũng đi không an lòng ah!
Một điểm hôi mang, xuyên thấu không gian, phóng tới như điện, thể tích mặc dù nhỏ mắt thường khó có thể bắt lấy, nhưng uy lực kia lại phảng phất như cự thủ màu xám trắng lúc trước vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.