Đế Quân

Chương 275: Tươi cười rời đi (2)




Vào lúc Trường Tôn Nhiên quyết định muốn âm thầm ở trong bóng tối trợ giúp Thần gia một tay, thì lão cũng không từng đồng ý. Càn lão một mực cho là, Trường Tôn Nhiên có sự thay đổi như vậy, chỉ thuần túy bởi vì là nàng thích Thần Dạ.
Sau khi Quỷ Thi dùng một quyền đột ngột nện trúng Tôn Báo, thì nó cũng không hề dừng lại trong chốc lát. Thần Dạ theo sát sau đó, bóng hình hai người nhanh như tia chớp lại phóng theo hướng đi ra ngoài. Thế là chỉ chốc lát, công kích hung ác lại một lần nữa nhằm về phía Tôn Báo.
- Cái này mặc dù không phải lực lượng của ta, nhưng mà đủ để cho ngươi hiểu được, ngươi hôm nay chết thì cũng sẽ không phải lưu lại bất cứ tiếc nuối gì!
Tôn Báo cười cười mà nói:
- Không sai, ta chết không tiếc, nhưng ngươi, ngàn vạn lần phải hậu đãi tất cả tướng sĩ Đại Danh quân. Bọn họ là vô tội, mà bọn họ cũng có thể trợ giúp được cho Thần gia càng nhiều lực uy hiếp hơn. Thần Dạ, chớ để phụ bọn họ!
- Ngươi yên tâm, chỉ cần bọn họ trung với Thần gia, như vậy, tương lai tự có không gian cho bọn họ tự do sinh tồn.
Dứt lời, Tôn Báo cười to. Không đợi Quỷ Thi công kích tới người, hắn đã đi trước một bước, tự chính mình chặt đứt tất cả sức sống của bản thân.... Mặc dù bỏ mạng, trên gương mặt Tôn Báo vẫn còn đọng lại một nụ cười mỉm. Bởi chính hắn xem ra, kết quả như vậy, có lẽ là tốt nhất!
Nhìn thi thể của Tôn Báo ngã xuống đất, Thần Dạ tức thì thu hồi Quỷ Thi. Bàn tay vừa động, tia sáng tím biếc đầy trời lập tức biến mất không thấy tăm tích đâu nữa. Thế rồi một thân lướt ra, hắn đi tới trước mặt đông đảo tướng sĩ.
- Dưới Tôn Báo, là ai?
- Thuộc hạ Lôi Nhạ, ra mắt tiểu thiếu gia!
Một người võ giả khôi ngô bước dài đi ra rồi tức thì cung kính lên tiếng.
Những lời Tôn Báo nói như vậy, tất cả tướng sĩ đều đã nghe thấy. Tất nhiên đối với cái chết của lão thì trong lòng các tướng sĩ ít nhiều đều còn có sự đau thương khó có thể nói thành lời. Thế nhưng ở tại trước mặt Thần Dạ, bọn họ còn chưa thể đủ khắc chế được.
Sau khi liếc mắt nhìn Lôi Nhạ, Thần Dạ trầm giọng nói:
- Ta biết, trong lòng các ngươi đối với ta có oán hận rất lớn, cho rằng là ta giết Tôn Báo. Nhưng cho dù thế nào, những điều này đều đã thành là sự thật. Từ đây về sau, Đại Danh quân trên danh nghĩa cũng quy về Trấn Quốc Vương. Các ngươi đón nhận cũng được, phủ nhận cũng được.Thứ ta muốn không nhiều lắm, chỉ là trung thành. Nếu như các ngươi chần chừ, hoặc là có bất cứ mưu đồ bất chính nào....
- Tiểu thiếu gia yên tâm, bọn ta thề đi theo ngài !
Đều là quân nhân, phục tòng mệnh lệnh là thiên chức. Thần Dạ đã giết Tôn Báo, thế nhưng các tướng sĩ Đại Danh quân cũng biết, đây là đấu kết cục cuối cùng của tranh đấu. Nếu mà trận tranh đấu này, Tôn Báo thắng, như vậy, người thiếu niên trước mặt cũng sẽ không có kết cục tốt.
Đây không phải tác chiến ở sa trường, đây là âm mưu quỷ kế. Bị chết như vậy thì mặc dù oan uổng, nhưng lại cũng chỉ có thể đón nhận!
May là, người thiếu niên trước mặt không phải là người trong hoàng thất. Nếu không phải như thế thì tuyệt đối khó có thể đón nhận!
Mà nguyên nhân này, mới khiến cho trong lòng các tướng sĩ Đại Danh quân, ngay cả khi có rất nhiều bất mãn, nhưng đối với việc thuần phục Thần gia thì cũng không bài xích. Bởi vì bọn họ biết, chỉ có Thần gia, mới có thể dẫn dắt bọn họ, cuối cùng giúp bọn hắn báo thù cho Tôn Báo !
- Lôi Nhạ, trong khi hoàng triều còn chưa phái thủ lĩnh mới của Đại Danh quân tới đây, thì ngươi trước tạm quyền thay Tôn Báo, quản lý cả Đại Danh quân. Dựa theo quân quy của Trấn Quốc Vương, không được nhiễu dân, không được khi dân....
- Vâng!
Sau khi Thần Dạ lại nói một chút cùng tướng sĩ Đại Danh quân, thì hắn mới vẫy tay để cho bọn họ giải tán đi. Đối với Thần Dạ mà nói, được Đại Danh quân thuần phục liền đã đủ rồi. Còn về phần lòng người có thể đích thực đủ yên tâm đưa ra quyết định hay không, thì chỉ bằng một vài câu nói là vô phương làm được.
Tin tưởng, cùng với thời gian trôi đi, dần dần, Thần gia rốt cuộc sẽ thay thế được Tôn Báo. Bởi vì về mặt địa vị trong cảm nhận của những người thì Thần gia có địa vị cao hơn, cũng có thể đem cho bọn họ được càng nhiều hơn. Đây là thực tế, bất cứ người nào đều không thể phản bác.
- Thần Dạ, chúc mừng.
Sau khi các quân sĩ giải tán đi, Trường Tôn Nhiên chậm rãi đi tới trước người Thần Dạ rồi nói.
- Cái này thì vẫn phải cám ơn ngươi!
Thần Dạ im lặng, Trường Tôn Nhiên đến đây là đại biểu cho hoàng thất. Mà chính miệng hoàng thất đã phủ quyết Tôn Báo nên mới có thể khiến cho lần hành động này được thuận lợi và hoàn mỹ như thế.
Nếu không, chỉ bằng vào chính bản thân Thần Dạ, có lẽ cũng có thể đủ giết chết Tôn Báo, đòi lại sự trong sạch ban đầu cho Thần gia, nhưng nhất định sẽ rất khó thu phục Đại Danh quân.
Đúng là có sự đối lập, mới để cho các tướng sĩ Đại Danh quân nhìn thấy, bọn họ cho tới nay thuần phục, kỳ thật là đã sai lầm.
Đương nhiên, điều này cũng quyết định bởi nhờ vào uy danh cực cao của Trấn Quốc Vương Thần Trung, nếu không cũng rất khó làm nổi.
- Ngươi muốn rời khỏi phủ Đại Danh sao?
Sau một lúc lâu, Trường Tôn Nhiên hỏi nhỏ.
Thần Dạ gật đầu, chuyện nơi đây đều đã giải quyết xong, là lúc nên rời khỏi. Về phần mặt các địa phương khác, tin tưởng, phải là đồng bộ giải quyết. Bằng không, sau khi rời khỏi đây mà kết quả nơi này truyền đi, ắt sẽ phải khiến cho hoàng triều chấn động rất lớn.
Trường Tôn Nhiên hỏi thêm nữa:
- Vậy trận đánh tiếp theo của ngươi sẽ là ở đâu?
Thần Dạ đáp:
- Rèn luyện mà thôi, tùy tiện địa phương nào chả được.
- Nếu mà đã nói như vậy, sau này ta muốn tìm ngươi liền chỉ có thể dựa vào vận may ư?
Trường Tôn Nhiên lặng lẽ tự hỏi.
- Một mình ngươi cũng phải bảo trọng, cẩn thận một chút.
Việc giải quyết sự kiện lần này, khẳng định là nằm ngoài dự đoán của hoàng đế. Như vậy, sau khi Trường Tôn Nhiên trở lại đế đô, thế nào cũng cần phải trải qua hoàng đế chất vấn. Sở hữu một chi quân đội tinh nhuệ, ngay cả đối với hoàng đế cũng là một chuyện cực lớn.
Nghe vậy, Trường Tôn Nhiên đáp:
- Ngươi yên tâm đi, ta đây làm sao lại để cho chính mình lâm vào trong nguy cơ.
- Ta cũng tin tưởng ngươi có bản lĩnh như vậy, ha hả, ta đây liền đi trước một bước.
Nói xong, Thần Dạ tung người đi xa, không hề chần chờ.
- Không chút do dự về hướng đi. Là trong lòng của ngươi thật sự liền không có nửa phần mong nhớ đến ta sao?
Trường Tôn Nhiên âm thầm cười một tiếng, thần sắc vô cùng chán nản.
- Huyền Lăng Công Chúa, trước kia ngươi đã nói với ta, trái tim Thần Dạ sẽ không lưu nửa phần vị trí cho ta. Nhưng đối với ta là không tin. Mặc dù lúc này hắn đi kiên quyết như thế, nhưng ta cũng không tin.
Nhìn theo phương hướng Thần Dạ rời đi, Trường Tôn Nhiên tự tin nói:
- Giữa chúng ta, đã có liên lạc vô phương chặt đứt. Cho nên, cho dù ngươi ở tại chân trời góc biển, thì cuộc đời này, ngươi cũng không có khả năng quên ta. Có lẽ phần quên đi này vẫn đang có nghĩa còn nhiều hơn, nhưng mà vậy là đủ rồi. Dù sao, chúng ta vẫn còn đang ở trong Đại Hoa hoàng triều!
- Chỉ khi muốn rời khỏi nơi chốn này, thì chuyện tương lai liền nhất định có thể thay đổi.
Trong khi đang nói, ở trong lòng bàn tay Trường Tôn Nhiên có một đóa hoa tươi chậm rãi hiện lên, đúng là bông Lâm Địa Huyễn Hương ngày đó !
Rời khỏi quân doanh, Thần Dạ cứ thẳng đường hướng về phía trước mà chạy đi.
Với hắn mà nói, một hồi rèn luyện thì không có điểm cuối cố định nào. Chỉ cần hiện tại chỗ định đi không phải phương hướng quay lại chỗ trước kia là được.
Hỗn loạn ở phủ Đại Danh, cuối cùng cũng có khả năng tuyên cáo một cái kết thúc....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.