Đế Quân

Chương 261: Bị bắt (2)




Sau khi ghi nhận nữ nhân áo đen trong đầu, Thần Dạ định tiếp tục đi về hướng phủ Đại Danh.
- Phong tỏa con đường, một người cũng không cho phép rời khỏi!
Không đi được bao lâu, lối vào và lối ra của con đường đã thấy binh lính mặc giáp trụ đầy đủ, cầm trong tay trường thương sang ngời đang bước nhanh ùa đến gần lại đây. Sau khi hai đầu đường đã bị khóa chặt, số binh lính còn lại liền phân tán tỏa ra cực kì nhanh chóng. Trong thời gian ngắn ngủi không quá mười giây, khắp bốn phương tám hướng cả con đường phố dài đã bị tất cả những binh lính này vây kín.
Phản ứng rất nhanh chóng, hành động cũng rất nhịp nhàng chỉnh tề. Trong lúc thực thi cũng không có chút xíu âm thanh ầm ỹ, những đội quân này chính là quân tinh nhuệ !
Phủ Đại Danh có vị trí địa lý quan trọng, nên quân đội đóng quân ở chỗ này tự nhiên không phải là quân tạp nham. Nhưng Nhữ Nam Môn phóng một quả đạn tín hiệu, liền nhanh chóng đưa bọn họ lại đây. Quả như Thần Dạ suy nghĩ, ở trong âm mưu này, bọn họ cũng là lôi cả thế lực giang hồ đều liên quan vào.
Nếu nói như vậy, phiền toái còn có hơi lớn nữa a!
Thế lực giang hồ liên hợp cùng thế lực triều đình, đây là tội đại bất kính. Tuy nói mỗi người cũng biết, những gia tộc quyền thế này có lẽ trước đó cũng chính là thế lực giang hồ. Tuy nhiên, những điều này mà xảy ra ở trong bóng tối, thì hoàng đế cũng yên lặng mắt nhắm mắt mở.
Mà nay, chánh đại quang minh bày ra ở trước mặt, coi như hoàng đế không truy cứu, thì người khác cũng không có khả năng sẽ nhẫn nhịn không nói.
Đầu tiên là cố ý bôi đen Thần gia, sau đó nói Thần gia lợi dụng thế lực quân đội để cấu kết thế lực giang hồ. Thần gia bị người người oán trách không nói, lại vẫn còn trực tiếp mưu phản nghịch. Sau khi truyền khắp thiên hạ, Thần gia còn có thể có bao nhiêu lực ảnh hưởng?
Coi như vào đúng lúc đó, mọi người vãn còn trung thành với Thần gia, đều còn không có ý định phản bội. Thế nhưng mà trong lòng những người này đã không có ý chí tất thắng trong lòng.
Mất dân tâm, thì mất thiên hạ. Đạo lý này, đám quân nhân chinh chiến sa trường phi thường rõ ràng!
- Hắc, dám ở phủ Đại Danh mà giết người của Thần gia chúng ta, tiểu nha đầu, lá gan ngươi không nhỏ a!
Bọn lính tách ra, một bóng dáng cường tráng, hùng dũng đi ra từ giữa đội quân, trong vẻ nghiêm nghị uy phong ẩn chứa ý định giết người lạnh lẽo.
Nhìn người này, nữ nhân áo đen không khỏi lạnh giọng cười nói:
- Thần gia, chính là một gia tộc Đại Hoa hoàng triều mà thôi. Ngay cả lão Vương Gia có quyền uy vô thượng, nhưng trên có Thiên Tử, lão nhân gia ông ta không thể là một thần tử tùy tiện.
- Coi như thật sự có người của Thần gia bị giết thì cũng có quan phủ ra mặt. Từ lúc nào lại nói đến quân đội ra mặt ?
- Hắc hắc, hay cho một kẻ khéo ăn khéo nói. Ngươi vẫn còn ba hoa thiên địa, hôm nay, cũng đừng hòng rời khỏi nơi này. Bắt lấy nó !
- Hoắc!
Binh lính mang trọng giáp, rung trường thương. Từng đạo Sát Phạt khí sắc bén phô thiên cái địa tuôn trào ra dữ dội. Do đông đảo khí tức hội tụ, bên trong khắp cả bầu trời phảng phất có sấm sét cuồn cuộn đột kích giáng xuống làm mọi vật run rẩy kịch liệt.
Quả nhiên là đội quân tinh nhuệ, đáng tiếc....
Nhìn đội ngũ đang xông thẳng đến kia, bọn lính xếp thành đội như xe tăng. Nữ nhân áo đen tức thì bay ngược cả người, sau khi tránh ra cự ly nhất định thì đạp mạnh lên mặt đất, cả người phóng thẳng lên trời cao.
Nữ nhân áo đen tuy là tu vi không kém, nhưng nếu muốn lấy lực của bản thân đối kháng với đội quân chỉnh tề thì nàng vẫn còn không làm được.
- Ngươi đi được sao?
Đội trưởng cường tráng kia lạnh lùng cười một tiếng mà vung tay lên. Trong tay hắn lập tức xuất hiện một thanh trường thương. Tức thì, trường thương nhảy múa, rồi nhanh chóng phóng đi như mũi tên.
Tiếng xé gió sắc bén như còi xe hơi làm cả không gian kia lại bị miễn cưỡng rạch ra một vết rách đen nhánh. Tên đội trưởng cường tráng này quả thật có thực lực đúng là dũng mãnh!
Cảm thụ được trường thương mang theo sức mạnh đang bay đến. Nữ nhân áo đen đang bay liền mạnh mẽ xoay người. Một đạo năng lượng cô đặc tức thì hung hăng công kích lên trên thân trường thương.
Trong khoảnh khắc va đập, mắt thường có thể nhìn thấy mũi trường thương phảng phất bị Hàn Băng giam cầm, một màu trắng hiện ra cực kì nhanh chóng.
Hàn Băng Huyền Khí của nữ nhân áo đen này đích xác có uy lực phi phàm!
Tuy nhiên, thực lực giữa đôi bên có hạn. Nên trường thương sau khi vẻn vẹn chỉ hơi dừng lại liền phá băng ra, tiếp tục bắn về phía nữ nhân áo đen. Làm cho nàng không thể không thay đổi hướng quay về trên mặt đất.
Lúc này, đội trưởng cường tráng cười to một tiếng, bóng dáng lướt tới như chớp. Vào lúc nữ nhân áo đen còn chưa rơi xuống đất thì hắn đã đứng ở trước người nàng, thiết quyền to lớn liền hung hăng nện tới.
Mặc dù vội vàng, nhưng với tu vi của nữ nhân áo đen thì có lẽ có khả năng gượng gạo tránh né. Thế nhưng nàng cũng không né tránh, ngược lại hung dữ mãnh liệt đón nhận.
- Bịch!
Dưới lực đạo dũng mãnh, nữ nhân áo đen liên tục lui về phía sau. Một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng nàng, cả người bởi vì kịch liệt đả kích làm chân mềm nhũn, quỳ một gối xuống trên mặt đất.
Nữ nhân áo đen này không hề nghi ngờ là người hướng về Thần gia, Thần Dạ tự không thể để cho nàng bị bắt. Hắn lập tức đứng dậy liền muốn hỗ trợ thì ngay lúc đó nhìn thấy, trên khóe miệng nữ nhân áo đen hiện lên một đường cong quỷ dị người khác không dễ phát hiện.
Thần Dạ ngẩn người, nàng là cố ý!
- Bắt lấy !
Đội trưởng cường tráng vung tay lên, hai tên binh sĩ như lang như hổ xông lên trói gô nữ nhân áo đen, rồi đem về....
Nữ nhân áo đen bị bắt, trong đám người đứng xem trên con đường dài liền phát ra một trận âm thanh trầm trầm ầm ỹ.... Trong khoảng thời gian vừa rồi tới nay, bởi vì một loạt chuyện đã khiến cho mọi người đối Trấn Quốc Vương Thần Trung có rất nhiều thành kiến. Cứ như vậy liên tục đã làm cho người ta rất khó tin tưởng, Trấn Quốc Vương có thực sự làm việc bình dị gần gũi như trong đồn đại hay không.
Tuy nhiên, không thừa nhận cũng không được, sự thật luôn sự thật. Một màn vừa rồi làm cho người vừa nhìn liền biết rất rõ ràng, trong đó nhất định có ẩn tình.
Thần Dạ đều khe khẽ lắc đầu, nếu như đúng rằng tất cả chuyện này thật sự là đương kim hoàng đế ở sau lưng gây sóng gió, thì những người thực thi này có phần cũng quá ngu ngốc.
Mỗi một kẻ xấu, mặc dù là hạng người cùng hung cực ác, chỉ cần hắn thân ở địa vị cao thì khi có hành động kết cấu, đều sẽ có một chút kiêng nể. Trừ phi đã là một tay che trời, hoặc là cũng không tồn tại kẻ chống lại. Nếu không phải như thế, che được bao nhiêu đều sẽ cố giấu bấy nhiêu.
Trấn Quốc Vương làm như vậy, không khỏi cấp cho hoàng đế một cái cớ để diệt trừ ! Nhưng không ai sẽ tin tưởng, Trấn Quốc Vương Thần Trung, là hạng người không biết gì đến mức này !
Thần Dạ hơi hơi dễ dàng hơn một chút. Nếu kẻ gây ra sự việc tại tuyến đầu đều ngu ngốc như vậy thì chuyện giải quyết, liền không hề phức tạp và khó khăn như chính mình tưởng tượng.
- Cứ phải kiểm tra thật kĩ mỗi người một phen, nếu có kẻ nào đáng hoài nghi thì lập tức mang về quân doanh thẩm vấn. Trước mắt là thời kỳ phi thường, lão Vương Gia sắp sửa hành động, ngàn vạn lần không thể bị người khác phá hủy!
- Nhanh, nhanh !
Nghe đến đó, trong lòng Thần Dạ không khỏi cười cười. Hành động hiện tại thế này không nghi ngờ chính là tạo phản. Tất nhiên, tại Thần Dạ xem ra, cái chuyện làm phản này thì sớm muộn đều là phải tạo, nhưng cũng không cần phải... đường đường chính chính như thế chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.