Đế Quân

Chương 259: Vô pháp vô thiên




Còn vị chủ quản quân đội chính là nhân vật, cũng là để cho Thần Dạ đau đầu không thôi.
Trước khi rời khỏi đế đô, hắn đã từng có một phen nói chuyện hồi lâu cùng lão gia tử. Và gia gia cũng đã nói với chính mình, ở trong Đại Hoa hoàng triều này, bất kể là quân đội hay là những quan viên khác. Có những người là thuần phục Thần gia, có những người là thân cận Thần gia, lại có những người mà Thần gia vô luận như thế nào cũng không chiêu mộ được.
Sở dĩ hắn muốn tới phủ Đại Danh đi thăm hỏi một số người, liền bởi vì trong quân đội phủ Đại Danh, mấy người thân đang có địa vị quan trọng kia, đều là người trung thành hoặc là thân cận Thần gia.
Cho nên, nếu Thần Dạ mà ở gần đó thì nhất định phải tới thăm hỏi. Đồng thời, cũng cho bọn họ uống một liều thuốc an thần,
Cái gì là thuốc an thần, chính là bản thân Thần Dạ hắn!
Đã từng là thiên tài, đã bị thời kì mấy năm uổng phí. Sau đó trong một đêm, lại trở thành nhân vật có tiềm lực vô hạn. Ở trong đế đô, hắn đã trở thành một truyền kỳ.
Điều Thần Dạ muốn, chính là để cho truyền kỳ này càng nhiều người tự chính mình đi gặp mặt. Cứ như vậy, mới có thể để cho càng nhiều người yên lòng, hoặc là để cho càng nhiều người lo lắng.
Dù sao cũng là thế giới võ đạo tối thượng. Bất luận hoàng quyền vững chắc đến đâu, nếu có một ngày, Thần Dạ có khả năng bao trùm trên cả hoàng quyền, như vậy, những người đi theo hoàng thất sẽ gặp phải nguy cơ bị loại trừ.
Mà với đủ loại biểu hiện ra ngoài của Thần Dạ trong đế đô Hoàng Thành, cũng đã nhắn nhủ với mọi người, rằng hắn đã có tư cách để một ngày nào đó trong tương lai có khả năng không cần để ý hoàng quyền.
Đây là một loại sức ép vô hình, Thần Dạ hy vọng có thể phát huy nó đến mức tận cùng.
Nhưng hắn lại không nghĩ rằng, phủ Đại Danh đã loạn thành ra như vậy.
Như thế xem ra, mấy vị kia trong quân đội ở phủ Đại Danh, nếu như không phải bị điều đi, chính là đã gia nhập vào hàng ngũ của hoàng đế!
Bị điều đi thì có thể tính là sẽ không quá lớn, phủ Đại Danh có vị trí rất mấu chốt, với tầm nhìn xa trông rộng cùng khôn khéo của lão gia tử, khả năng không lớn là vị cầm quyền thành trì này đã dâng lên tất cả cho hoàng đế!
Như vậy, khả năng rất lớn chính là đã chuyển sang trận doanh khác.
Nghĩ tới đây, Thần Dạ bất giác cất tiếng cười gượng. Không đề cập tới hoàng đế vì lôi kéo những người này mà nỗ lực trả giá lớn tới đâu, đơn giản là bọn hắn phản bội, liền có khả năng gây ra một ảnh hưởng thật lớn cho Thần gia, thậm chí là cho những người khác vẫn trung thành với Thần gia.
- Thôi đi, đừng nghĩ nhiều như vậy. Suy nghĩ miên man ở chỗ này về việc đó còn không bằng đi thăm dò cho rõ ràng, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, có thể làm cho những người này không còn uy hiếp lão gia tử....
Thanh toán xong, Thần Dạ lập tức đi ra khỏi tửu lâu. Hắn đi về hướng đã biết ở trong trí nhớ.
- Xoạt!
Thần Dạ còn chưa đi được bao xa, đột nhiên phía trước có một trận kình phong vội vã phá không xé gió truyền tới nghe rất rõ ràng. Hơn mười giây sau, một người trung niên tách ra khỏi đám người phía trước, chật vật xuất hiện ở trước mặt hắn.
Bước chân rất loạn, nhưng người trung niên cũng không có dấu hiệu dừng lại, mà là hắn tiếp tục nhanh chóng phóng đi về hướng phía trước. Nhìn dáng vẻ hắn mang vết thương thì hiển nhiên là đang bị người đuổi giết.
- Ha ha, ngươi muốn chạy trốn? Nằm mơ đi!
Lại có mấy bóng người từ trên mái một ngôi nhà bay xuống, rồi chặn người này lại.
Nam nhân trung niên bị chặn lại đó có thân thể cường tráng, sắc mặt điềm tĩnh. Nhưng hiện tại khó có thể che dấu được một vẻ cay đắng và phẫn nộ. Hắn nhìn mấy người đang vây quanh mình mà lớn tiếng quát:
- Các ngươi rốt cuộc muốn như thế nào, đừng tưởng rằng Nhữ Nam Môn hiện tại nương nhờ Cao Chi, là có thể lấy muốn làm gì thì làm.
- Muốn làm gì thì làm?
Người cầm đầu kia nhe răng cười nói:
- Tiết Lâm, ngươi nói không sai. Chúng ta chính là bởi vì nương nhờ Cao Chi, cho nên mới muốn làm gì thì làm. Bởi vì Cao Chi của chúng ta chính là Đại Hoa hoàng triều, Trấn Quốc Vương Gia Thần gia, thế nào? Hôm nay, ta còn chỉ là mới muốn làm gì thì làm. Ngày khác, chờ sau khi lão Vương Gia đăng cơ, ngồi trên ngai vàng hoàng đế kia, thì Nhữ Nam Môn chúng ta là khai quốc công thần. Đến lúc đó, đừng nói phủ Đại Danh, cả hoàng triều, đều sẽ có một chỗ trong tiệc cho Nhữ Nam Môn ta !
Cái gì gọi là vô pháp vô thiên, chính là đây !
Lão gia tử ngay cả quyền uy vô thượng, hoàng đế ở trước mặt lão cũng không thể tùy ý thể hiện uy phong Cửu Ngũ Chí Tôn. Nhưng lão gia tử từ đầu đến cuối đều tuân thủ nghiêm ngặt đạo thần tử. Bất cứ chuyện gì cũng không dám vượt qua nửa phần.
Bất kể trước mặt hay sau lưng, Thần gia đều trước sau như một đối với đương kim hoàng thất. Ngay cả mỗi người Thần gia cũng biết, hoàng thất không có hảo tâm, vào mọi thời khắc đều muốn diệt trừ Thần gia. Chính là, lễ vua tôi, do có lão gia tử chỉ bảo nên cũng không từng có hơn phân nửa điểm không tôn kính!
Nếu Thần Dạ không có kí ức một đời trước, thì trong tim của hắn cũng sẽ không coi hoàng thất là kẻ địch hùng mạnh nhất trước mắt, lại càng không nhắc tới vào mọi thời khắc, phải dẫm nát hoàng thất dưới chân.
Những người ở dưới kia lại có thể kiêu ngạo cùng cuồng vọng như thế ! Hơn nữa vẫn còn trước mắt bao người mà kêu gào những lời phản nghịch, điều này không nghi ngờ là đang nói cho mọi người, Thần gia sớm đã có ý mưu phản. Cái gì công cao chấn chủ, cái gì vạn bất đắc dĩ, chỉ là một lý do.
Đừng nói là Nhữ Nam Môn gì đó, Thần Dạ nghe đều chưa từng nghe qua. Mặc dù môn phái này thật sự là thế lực lệ thuộc Thần gia. Với lấy gia giáo của Thần gia cùng pháp luật, có thể nào dung thứ cho Nhữ Nam Môn càn rỡ như vậy?
Nhữ Nam Môn này hiển nhiên là một thế lực trong phủ Đại Danh. Như vậy xem ra, nếu như ném đá dấu tay thật sự là hoàng đế bệ hạ. Như vậy, hoàng đế quả là cũng rất thông minh, biết cần dùng dư luận, trước cứ đổ cho Thần gia một tội danh trăm miệng cũng không thể bào chữa.
Giữa mọi người mà miệng phun cuồng ngôn như thế, người của Nhữ Nam Môn này chẳng những gan lớn, mà trên dưới cả phủ Đại Danh, bao gồm phủ chủ, cùng người trong quân đội, hiển nhiên đều là cấu kết chung vào một chỗ, quả nhiên là thủ đoạn thật hay a!
Nghe vậy, người trung niên kia cười gằn không thôi:
- Tào Thụy, với hành vi như vậy của các ngươi thì cũng nhìn ra được, Trấn Quốc Vương Gia, đủ loại biểu hiện trước kia chẳng qua cũng là giả nhân giả nghĩa. Hắc hắc, hảo, may là đã bại lộ ra ngoài. Nếu không nghe được lời này thì mọi người thiên hạ, chỉ sợ đều phải bị lão hồ ly kia che mắt rồi.
Nghe nói như thế, trong lòng Thần Dạ không khỏi căng thẳng. Nếu như không hoàn toàn giải quyết chuyện này, trên lưng Thần gia, từ đó ở trong Đại Hoa hoàng triều sẽ phải cõng bêu danh vô phương giải thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.