Đế Quân

Chương 243: Lửa giận ngập trời




Thần Dạ cũng chưa từng nghĩ tới phải tu luyện Hồn Biến đến loại trình độ này. Chỉ là bởi vì sau khi Hồn Biến thì hồn phách có khả năng tự động tu luyện, mà khi tu luyện được lại sẽ có một bộ phận lớn tặng lại cho mình. Lợi ích như vậy cũng đủ khiến hắn rất cảm thấy mỹ mãn.
Hôm nay Quỷ Chân Nhân lại giúp Tạo Hóa, thật sự khiến cho hắn kinh ngạc có thừa. Bởi đối với Hồn Biến, hắn cũng có sự đặc biệt chờ mong nào đó !
Loại phương thức tu luyện thứ ba trên thế gian a. Nếu như chính mình cả đời này mà có thể tu luyện cả ba loại, tất cả đều đạt tới cảnh giới đỉnh cao, như thế thì mình sẽ đạt tới một loại trạng thái nào đây ?
Điều này mặc dù là giấc mộng, thậm chí là hy vọng hão huyền. Thế nhưng, ở trong thế gian này, ai có thể tu luyện cả ba loại phương thức vào cùng một thân thể đây? Ngoại trừ Thần Dạ ra thì có lẽ đếm trên một bàn tay đều khó có thể tập hợp đầy đủ.
Nếu như vậy, ngẫm lại thì phải làm thế nào đây!
Quỷ Chân Nhân xua xua tay mà nói:
- Thật sự không cần cảm tạ. Theo ta biết, trong vô số cao thủ trước đây, phàm là người có được Hồn Biến thì vẫn còn chưa bao giờ có một người, có thể tu luyện phương thức như thế mà đạt tới tình trạng đỉnh cao. Hiện nay đưa cho ngươi, nếu như ngươi có thể đạt tới loại tình trạng này thì cũng là sau này cho người một hy vọng.
- Được rồi, ta phải đi. Nơi này, cũng nên phong bế, ngươi rời khỏi đi!
- Phong bế, vậy còn Phong cô nương kia ?
Quỷ Chân Nhân đáp:
- Đến lúc nào, nó có khả năng dựa vào tu vi của bản thân để phá vỡ rời khỏi nơi này, là có thể rời khỏi được. Nếu không nghe lời, ta cũng thật sự không yên lòng để nó xông xáo trong thế gian. Truyền thừa của ta bị đố kị quá mức !
- Không chỉ có là bị loài người đố kỵ, càng gặp phải thiên địa bất dung. Cho nên nếu như không đủ thực lực uyên thâm, thì liền ở chỗ này xem ra cũng khá hơn một chút.
- Vậy vãn bối cáo từ, nếu như tiền bối có khả năng đối thoại cùng Phong cô nương, cảm phiền nói cho nàng một tiếng.
Khi Thần Dạ ôm quyền, đang muốn đợi Quỷ Chân Nhân đưa hắn rời đi thì đột nhiên nghĩ tới mục đích chủ yếu nhất đến nơi này, hắn vội hỏi:
- Tiền bối, ta có được Quỷ Thi do ngài lưu lại. Nghe Phong cô nương nói, thực lực của Quỷ Thi, có khả năng thăng tiến. Ta muốn biết, làm thế nào mới có thể làm được, mà cũng cần làm như thế nào mới có thể khiến cho Quỷ Thi không sợ hãi ánh mặt trời chiếu vào ?
- Ta còn tưởng rằng ngươi thật sự có thể nhẫn nhịn không mở miệng.
Quỷ Chân Nhân cất tiếng cười, bàn tay nhẹ nhàng cử động. Quỷ Thi kia đã bị Thần Dạ luyện hóa, nhưng vẫn bay ra từ trong cơ thể hắn.
Ở trên Quỷ Thi, vẫn lóe ra tia sáng hai màu tím bạc....
- Quỷ Thi này, là ta vào lúc nhàn rỗi đến nhàm chán thì tiện tay luyện chế, lại bị các ngươi biến thành bảo bối.
Thần Dạ im lặng tuyệt đối ! Tiện tay luyện chế.... Tiện tay luyện chế ra gia hỏa, liền có được lực công kích bằng cảnh giới Thượng Huyền, nếu như dụng tâm thì sẽ như thế nào?
- Mặc dù là tiện tay, bởi vì nguyên nhân từ ta mà bọn họ cũng không được trời xanh yêu thích. Nhưng nếu đã xuất hiện, thì phải cho nó có không gian tồn tại. Cho nên, mới có thể làm nó sợ hãi ánh mặt trời. Tia sáng hai màu tím bạc này, trời xanh Lôi Kiếp này, nó đã phải hứng chịu hai lần. Khi đón nhận một lần, nếu có thể không tiêu tan là có thể sẽ không sợ ánh mặt trời chiếu vào. Mà thực lực của nó tăng tiến, cũng là đồng dạng đạo lý, cứ cho hấp thu lực của sấm sét Lôi Đình thì nó sẽ tiến hóa!
- Không ngờ lại là như vậy?
Thần Dạ không khỏi cười khổ, chỉ cần đến tiết trời có bão táp thì sẽ có Lôi Đình. Lúc ấy để cho Quỷ Thi đi hấp thu thì đúng là biện pháp rất tốt. Tuy nhiên, tốc độ luyện hóa của Quỷ Thi thật sự quá chậm....
Quỷ Chân Nhân cười cười. Rồi sau đó lão chậm rãi vươn một ngón tay, nhẹ nhàng nhấn một cái hướng về Quỷ Thi. Một cỗ năng lượng cường đại tuôn trào dữ dội ra, chảy vào trong thân thể Quỷ Thi.
Thần Dạ rõ ràng nhìn thấy, những tia sáng hai màu tím bạc quanh quẩn trên thân thể Quỷ Thi, giờ phút này đang nhanh chóng ẩn vào trong thân thể của nó. Chỉ một hồi không lâu thì toàn bộ đã bị luyện hóa.
Mặc dù là nhìn quen đủ loại thần thông của Quỷ Chân Nhân, nhưng Thần Dạ giờ phút này cũng vẫn cảm thấy bội phục....
- Khối Quỷ Thi này đã phải hứng chịu Lôi Kiếp của trời xanh, dẫu cũng không phải nhằm vào nó mà đến thế nhưng vẫn có uy lực vô cùng lớn. Sau khi luyện hóa lần đó, chẳng những thực lực có chỗ thăng tiến, mà đại khái nó cũng sẽ không đặc biệt sợ hãi ánh mặt trời. Chỉ cần ngươi nắm chắc mức độ phù hợp thì tùy thời có khả năng sử dụng.
Thần Dạ vui mừng, cái hắn cần chính là như vậy, có một khối Quỷ Thi kiện toàn trong tay....
- Hiện tại, ngươi có khả năng yên tâm rời đi rồi chứ?
Sau khi thu hồi năng lượng, Quỷ Chân Nhân cười hỏi.
- Đa tạ tiền bối!
Quỷ Chân Nhân gật đầu, những việc lão đã làm đối với Thần Dạ, đương nhiên xứng đáng để Thần Dạ nói một tiếng cảm tạ. Lão lập tức cũng không nói thêm lời nào, đôi tay vung lên. Bóng dáng của Thần Dạ liền tựa như quỷ mị, chậm rãi tiêu tan ở trong chốn đại điện này.
- Tiểu bằng hữu, hãy nhớ kỹ những lời ngươi nói cùng của ta. Người kế tục của ta, sau này, ngươi chớ để đối xử không tốt với nó !
- Tiền bối yên tâm, vãn bối sẽ không nuốt lời!
Thần Dạ hô to, nhưng âm thanh lại không hề truyền đi. Nhưng mà hắn tin tưởng, Quỷ Chân Nhân nhất định sẽ nghe được những lời này.
***
Ở một nơi nào đó trong không gian bên ngoài Quỷ Mộ. Sao một dao động nhẹ nhàng, có một bóng người từ trong Hư Vô hạ xuống cực kì nhanh chóng. Đúng là Thần Dạ.
Đi ra khỏi Quỷ Mộ, Thần Dạ ánh mắt chợt cứng lại đột ngột. Quỷ Mộ đã đích thực phong bế, phần mộ ngày xưa san sát giờ đã không thấy đâu. Ngay cả một chút bóng dáng nấm đất đều là không hề nhìn thấy. Vùng đất Quỷ Mộ ban đầu, giờ phút này đã biến thành một chốn ruộng đất bằng phẳng. Nếu là người không hiểu rõ tình hình mà đến nơi này, tuyệt sẽ không thể phát hiện, nơi này, đã từng có một bãi tha ma tồn tại.
Thủ đoạn của Quỷ Chân Nhân đã không cần cảm thán nữa.
Nhìn mảnh đất đã qua từng có Quỷ Mộ kia, Thần Dạ nhẹ nhàng nói:
- Phong cô nương, bảo trọng!
Dứt lời, ánh mắt Thần Dạ quay lại nhìn về phía trấn Thanh Dương....
- Ha hả, Thần Dạ công tử, đã lâu không gặp. Xem ra, các ngươi quả thật là không hề rời khỏi trấn Thanh Dương quá xa.
Có mấy bóng người từ chỗ ẩn nấp bí mật phóng nhanh đến. Một người cầm đầu lạnh lùng cười nói.
Những người này Thần Dạ không nhận ra. Nhưng mà có thể nói rằng nếu không phải người của Thu gia, thì chính là người của Cuồng Đao Quán.... Những người trước mặt này, tựa hồ không chịu nổi chính mình quần thảo. Thế nhưng như vậy mà vẫn còn dám xuất hiện ở trước mặt mình. Vậy là lá gan lớn hay có lẽ đầu óc bị lừa ăn mất rồi ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.