Đế Quân

Chương 229: Sinh Tử Bách Chiến, Bách Chiến Thành Quyết (2)




- Lão cẩu!
Ở chỗ đối diện chỗ, Phong Tam Nương thầm mắng một tiếng. Chỉ ngay sau đó đã liền ra tay trước. Ngũ Thải Ti Đái, điện xạ ra nhanh như chớp !
Không biết Ngũ Thải Ti Đái này rốt cuộc là dùng cái gì chế luyện mà thành, mà lại không sợ kình khí rung động điên cuồng thịnh nộ đang trong cơn hỗn loạn đó. Nó liền trực tiếp xuất hiện ở phía sau Thần Dạ.
Thần Dạ cũng là không chút do dự, một tay chụp lấy Ngũ Thải Ti Đái mà kéo. Thân thể chấn động, mượn lực của Ti Đái để bật lui về phía sau cực kì nhanh chóng.
Thấy Thần Dạ còn sống đi ra, Phong Tam Nương mừng rỡ. Nàng nắm lấy Ti Đái, chỉ chốc lát cũng không ngập ngừng lao đi về hướng về rừng cây rậm rạp ở một bên.
- Thu lão đệ, ngươi thấy thế nào ?
Đợi đến lúc Thu Chấn bay ra từ trong hỗn loạn đó, Võ Cuồng mặt mày căng thẳng liền hỏi.
Hiện tại Thu Chấn không coi là quá mức chật vật. Tuy nhiên, với thực lực của lão để đánh một trận cùng Thần Dạ. Không thể giết được hắn không nói, ngược lại bản thân còn hứng chịu một chút thương thế, phần kinh ngạc này quả là không nhỏ.
Thu Chấn lắc đầu, nhìn theo phương hướng hai người Thần Dạ rời đi, một lát sau, trầm giọng nói:
- Đối diện với nguy cơ trước mắt, tiểu tử kia không ngờ bị buộc xuất ra tiềm năng, khiến thực lực càng tăng thêm một bước. Hơn nữa hắn cũng có được con bài chưa lật, lúc này mới để cho hắn may mắn chạy thoát.
- Người đã chạy thoát, nói may mắn cái gì nữa thì đều rất giả tạo, hiện nay....
Võ Cuồng nói nghiêm túc:
- Bất kể là Phong Tam Nương hay Thần Dạ kia, trong tương lai đều có tư cách đến phá hai nhà của ngươi và ta. Thu lão đệ, trước mắt thế này, ta và ngươi cũng không thể lại tiếp tục mảy may nội chiến.
- Nhưng không biết Võ lão ca ngươi có ý kiến gì không?
Thu Chấn lập tức hỏi.
Cáo già như lão, lại có thể nào không biết sau khi hai người Thần Dạ trốn đi thì sẽ mang đến hậu quả như thế nào? Công tâm mà nói, so với Cuồng Đao Quán, thì Thu gia của mình sẽ càng nguy hiểm hơn nếu so với Cuồng Đao Quán.
Phong Tam Nương cũng thế, Thần Dạ cũng vậy, đều mới có mối thù sinh tử đích thực cùng Thu gia nhà lão. !
Do dự chỉ chốc lát, Võ Cuồng nói:
- Tạm thời ta vẫn còn không nghĩ tới cái gì biện pháp tốt. Hiện nay Thần Dạ đang bị trọng thương, bọn họ cần một chỗ an toàn nhất để chữa thương. Trong khoảng thời gian ngắn là không có khả năng tiến hành trả thù đối với hai nhà chúng ta.... Về phần sau này, Thu lão đệ, hai nhà ngươi và ta nhất định phải chân thành hợp tác, mới có khả năng vượt qua được một lần nguy cơ lớn lao này.
- Đây là đương nhiên, Võ lão ca ngươi yên tâm đi.
Nói tới đây, Thu Chấn đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội nói:
- Võ lão ca, bọn họ trốn đi chữa thương, chúng ta sẽ không tìm được. Nhưng có một chỗ, lão phu đảm bảo, chỉ cần bọn họ sau khi chữa trị thương tích xong xuôi thì liền nhất định sẽ muốn tìm hết mọi biện pháp để đi vào.
- Ngươi xác định chắc chắn?
- Đúng vậy!
Thu Chấn nặng nề gật đầu!
- Được rồi !
Võ Cuồng trầm tư nói:
- Địa điểm kia nếu đã quan trọng như vậy mà ngươi cũng biết, nói vậy, hai người Thần Dạ nhất định có khả năng nghĩ đến. Nếu như trực tiếp mai phục như thế, khẳng định sẽ không dấu diếm được bọn hắn. Thu lão đệ, chúng ta đi về trước, rồi nghĩ ra kể sách vẹn toàn.
***
Trong hai bóng dáng đang lao đi vun vút, một người trong đó đột nhiên dừng bước lại, rồi lập tức thân thể không nhịn được mà nghiêng ngả về hướng phía trước. May mà có một người khác kịp thời nâng đỡ mới không bị té lăn trên đất.
- Thần Dạ?
- Ta còn không chết được đâu.
Thần Dạ lạnh lùng cất tiếng cười, rồi nói:
- Phong cô nương, chúng ta đi Quỷ Mộ!
Phong Tam Nương thất thần, không hiểu, hiện tại đi Quỷ Mộ làm cái gì?
- Thu Chấn biết Quỷ Mộ, cho nên hắn dám kết luận, chúng ta nhất định sẽ đi Quỷ Mộ. Hơn nữa, với tính tình của ngươi, khẳng định cũng không đợi được đến sau khi có được một chút thực lực thì mới lại đi Thu gia và Cuồng Đao Quán sao? Cho nên, chúng ta hiện tại đi, nghĩ biện pháp tiến vào Quỷ Mộ. Sau đó, để cho bọn họ ôm cây đợi thỏ.
- Chính là Thần Dạ, ngươi thực sự nắm chắc, nhất định có thể tiến vào Quỷ Mộ?
Phong Tam Nương nhỏ giọng hỏi, sợ âm thanh hơi lớn một chút sẽ mang đến thêm thương tật không cần thiết cho Thần Dạ đang bị trọng thương.
Thần Dạ thở hổn hển lấy hơi rồi nói:
- Chuyện do người làm, cứ theo ý nghĩ của ta, không ngại thử một lần!
- Hảo, nghe lời ngươi, đi Quỷ Mộ. Ngay cả không mở được Quỷ Mộ, chúng ta có thể đi tới chỗ ta ở, nơi đó cũng đủ an toàn!
Nếu muốn tới Quỷ Mộ, từ vị trí của hai người Thần Dạ ắt phải xuyên qua trấn Thanh Dương. Việc này trong ngày thường xem ra lại là chuyện cực kì đơn giản.... Nhưng trạng thái hai người, nhất là trạng thái của Thần Dạ thật sự quá kém!
- Thần Dạ, làm sao bây giờ?
Ở bên ngoài trấn Thanh Dương, nhìn lối vào đông đảo những người, Phong Tam Nương nhỏ giọng hỏi.
Suy nghĩ một hồi, Thần Dạ trầm tư nói:
- Mặc dù hai gia hỏa Thu Chấn và Võ Cuồng kia đánh rắm không tới. Nhưng với tốc độ của hai chúng ta cá nhân có lẽ đã đi trước một bước. Thiết nghĩ đến lúc này, bọn họ còn chưa trở lại đến trấn Thanh Dương nhanh như vậy.
- Bây giờ phải làm gì? Chỉ nhìn một cách đơn thuần mọi người tại lối vào, liền có khả năng biết, ở bên trong thôn trấn chỉ sợ sẽ còn có nhiều người hơn.
- Như vậy a!
Bên trên khóe miệng Thần Dạ hiện ra một nụ cười đến tàn nhẫn:
- Như vậy, chúng ta cũng chỉ có thể đánh bạc một chuyến. Để xem vận số của chúng ta có còn đủ thật là tốt hay không. Hơn nữa, ở trong dãy núi chúng ta giết nhiều như vậy người của Thu gia, có thể để cho bọn họ sợ hay không, thử xem uy danh chúng ta một lần cũng hay.
- Có uy danh hay không thì ta không biết, nhưng ác danh thì nhất định là có.
Thật là khó thấy Phong Tam Nương như lúc này, ở phía sau mà còn có thể mở miệng vui đùa một phen.
Thần Dạ cười cười mà bảo:
- Đừng nhiều lời, xông lên đi !
Nói xong, hắn tung người nhảy lên rồi nhanh như tia chớp bắn ra dữ dội về hướng lối vào trấn Thanh Dương.
Nhìn theo bóng lưng của hắn, trong mắt nhung Phong Tam Nương không khỏi xuất hiện một ánh sáng khác thường. Vết thương của Thần Dạ xem như là rất nặng. Một mạch lại chạy như bay tới đây lại không thấy vết thương của hắn chuyển biến xấu đi, ngược lại còn có một chút chút chuyển biến tốt đẹp.
- Ha ha, người của Thu gia, Bổn thiếu gia lại đã trở về. Hắc, các ngươi thật đúng là không biết vì sao lại vẫn dám nghênh ngang ở chỗ này. Nếu không sợ chết, Bổn thiếu gia sẽ đưa các ngươi đi một đoạn đường cũng được.
Trong tiếng cười lớn, đao mang lóng lánh mang theo một cỗ áp lực sắc bén bá đạo, nhằm về hướng nơi có đám người dày đặc nhất mà nặng nề đánh xuống.
Cùng lúc đó, Ngũ Thải Ti Đái cứng như sắt thép cũng phá không theo sát tới nơi !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.