Đế Quân

Chương 222: Sợ chết (1)




- Phong cô nương, ngươi giết mấy tên ?
- Năm tên, còn ngươi thì sao ?
- Hắc, so sánh với ngươi thì ta nhiều hơn. Lần này, là ngươi thua rồi. Đừng quên chuyện đánh cuộc của chúng ta. Ngươi thua, sẽ phải giúp ta....
- Hừ, không phải chỉ là giúp ngươi xoa bóp thả lỏng, có gì đặc biệt hơn người. Buổi tối ngày mai lại tiếp tục, Bổn cô nương nhất định sẽ không chịu thua ngươi.
Coi như bên cạnh không người nào. Âm thanh kiêu ngạo, tự phụ.... hai kẻ này một hỏi một trả lời khiến cho tất cả người Thu gia, bao gồm cả Thu Chấn ở trong đó, đều là lông tơ lập tức dựng đứng lên....
- Gia chủ!
Sau một cơn đầy rẫy sự giết chóc trôi qua, người của Thu gia, cũng không dám bình yên ngủ nữa. Cứ vài người đứng chung một chỗ, mọi người tay cầm binh khí, trong lòng vẫn còn sợ hãi quét mắt chung quanh....
Thu Chấn này cũng không ngoại lệ. Hai người, đánh tới nơi đóng quân của Thu gia. Như vậy xem ra, bọn họ một mực là đang giám thị mọi người của mình. Nhưng chính mình lại cũng không hề cảm ứng được sự tồn tại của hai người. Điều này lại là thực tại!
Nhìn đông đảo thuộc hạ đang hoảng sợ, Thu Chấn giờ phút này cũng là không biết làm thế nào. Tất nhiên lão nói một vài lời, có lẽ có thể làm cho bọn họ hơi an tâm hơn một chút. Tuy nhiên, điều này từ đầu đến cuối chỉ là nhìn quả mơ cho đỡ khát một phen, chứ không có quá nhiều ý nghĩa. Chỉ có bắt được hai hỗn đản kia, đó mới là mấu chốt.
Nghĩ tới đây, sát ý của Thu Chấn tuôn trào dữ dội. Mà khi lão nhìn sang phía bên cạnh, lúc thấy nơi đóng quân Cuồng Đao Quán mặc dù cũng là kinh hoảng, nhưng lại không hề phát sinh chuyện gì thì sát ý này bắt đầu trở nên càng nồng đậm hơn.
Thời gian một đêm, trong tình huống đông đảo mọi người bối rối mà không dám ngủ cũng trôi qua.
Đến ngày hôm sau, vào lúc những ánh nắng mặt trời đầu tiên chiếu xuống, Thu Chấn đã sớm không nhịn được bắn mạnh đi ra ngoài.
Kỳ thật, ở trong lòng rất nhiều người cũng có nghi vấn. Thời gian một buổi đêm này, hai người kia mà muốn đi thì cũng có thể đã rời khỏi rất xa. Truy tìm như vậy thật sự có tác dụng sao?
Hiện tại, cũng không ai biết, hai người kia là đi theo phương hướng nào. Nếu như muốn tìm ra được phương hướng, thì coi như là lật ngược cả dãy núi ở phía trước một lần, thì cũng là không tìm được hai người.
Nhưng nghi hoặc này, làm sao có người nào dám đệ trình lên....
Mất cả một ngày, Thu gia và Cuồng Đao Quán tự nhiên là không hề có thu hoạch nào. Khi ban đêm giáng xuống, liền lại một lần nữa tìm đi tìm chỗ để làm nơi đóng quân.
Từng có một lần bị tập kích, vào đêm thứ hai thì số người gác đêm bắt đầu nhiều hơn. Hơn nữa, cũng không còn vì cảnh đêm mê người, mà để cho bọn họ có chỗ buông lỏng cảnh giác trong lòng.
Nhưng dù vậy, vào lúc hai người kia tới tập kích thì vẫn không có người nào chống đỡ được. Còn đến khi Thu Chấn và Võ Cuồng trong lần đầu tiên đã sớm ra đuổi, thì Thần Dạ và Phong Tam Nương cũng không có chút xíu lưu luyến, liền bỏ trốn mất dạng sớm một bước trước bọn họ.
Mà người buổi tối bị giết, lại vẫn là người của Thu gia!
Đến đêm ngày thứ ba, Thu Chấn cùng Võ Cuồng tự mình dẫn người gác đêm, Thần Dạ và Phong Tam Nương không hề xuất hiện.... Cứ tiếp tục như vậy, trong thời gian mấy ngày tiếp theo, chỉ cần hai người kia tự mình gác thì tất cả liền sống yên ổn vô sự với nhau, nếu không....
Xảo quyệt như thể hồ ly, cùng với hai người đúng là tồn tại âm hồn bất tán đã khiến cho tất cả mọi người của hai nhà cảm thấy kinh hoảng có thừa. Đa số mọi người, đều bắt đầu sinh ra ý định rút lui, hơn nữa cũng không nhìn xem Thu Chấn và Võ Cuồng đang suy nghĩ như thế nào, âm thanh muốn rời khỏi nơi này bắt đầu thốt ra từ trong miệng rất nhiều người rồi.
Không người nào dám tiếp tục a!
Thu Chấn và Võ Cuồng dù sao không phải có thân thể làm bằng sắt. Không có khả năng ban ngày đi tìm, buổi tối lại gác đêm không ngủ được. Mệt nhọc như vậy, đâu phải là hai Võ Giả cảnh giới Trung Huyền có khả năng kiên trì được quá lâu.
Chỉ cần không phải Thu Chấn và Võ Cuồng tự mình trông nom, như vậy nhất định sẽ có người chết. Cũng không ai biết, người kế tiếp bị tập kích, có thể là chính mình hay không ?
Người của Cuồng Đao Quán vẫn còn hơi khá hơn một chút, bởi vì bị chết đều là người của Thu gia. Mà đúng là nguyên nhân này, mới làm cho mọi người Thu gia càng hoang mang hơn, âm thanh muốn rời khỏi đây càng ngày càng vang lên nhiều hơn.
Đối mặt kết quả chết chóc như vậy cùng với phản ứng của mọi người, Thu Chấn cũng là không biết làm thế nào. Trong lòng lão càng biết rõ ràng hơn, nếu như tiếp tục đi tìm nữa thì sớm muộn, những người mình mang đến rất có khả năng, sẽ bị chết toàn bộ ở chỗ này.
Nói thật, chết một số người cũng không lo. Chỉ cần người bị chết không phải là chí thân thì Thu Chấn sẽ không quản quá nhiều. Chính mình còn sống, không sợ là Thu gia không chiêu mộ được người.
Tuy nhiên, tiếp tục kéo dài như vậy thì sau khi khủng hoảng vô phương ngăn chặn, đối với chính lão mà nói cũng là thương tổn thật lớn. Không ai lại đi theo một thủ lĩnh mà để cho chính mình không thấy được tương lai....
- Võ lão ca?
Võ Cuồng cũng là bất đắc dĩ khoát tay, thở dài nói:
- Là nên rời khỏi nơi này a!
Mặc dù bị chết đều là người của Thu gia, nhưng Võ Cuồng cũng biết. Một khi người của Thu gia chết sạch, mà người của Cuồng Đao Quán lão mà vẫn còn không chịu rút lui khỏi đây đi ra ngoài. Như vậy kế tiếp sẽ phải gặp điều gì, nhắm mắt lại thì Võ Cuồng cũng thập phần rõ ràng.
Thu Chấn không khỏi cười khổ liên tục:
- Vạn phần không nghĩ tới, ngươi và ta hai nhà liên thủ, lại bị hai người kia khiến cho chật vật như vậy. Để rồi cuối cùng, lại phải lấy thế bỏ chạy để rời khỏi đây. Chuyện này sau khi rời khỏi đây mà truyền đi, cái này quả thật là mất sạch danh dự a.
- Là chúng ta một mực đều xem thường Thần Dạ và Phong Tam Nương!
Bọn họ hẳn là đã nghĩ chu đáo. Với thực lực của Thần Dạ và Phong Tam Nương, ngoại trừ người đông thế mạnh ra thì chỉ có thực lực tuyệt đối mới có thể đủ đối phó hai người này.
Hai điều kiện, kỳ thật Thu gia và Cuồng Đao Quán cũng có. Còn định làm gì, thì với hai điều kiện trước đây, vẫn còn phải có một điều kiện tiên quyết. Đúng là do không có điều kiện tiên quyết này nên làm cho hai nhà hiện nay chật vật.
- Những chuyện này, ta cũng biết. Càng biết hơn, nếu lập tức rời đi thì sẽ làm giảm tổn thất đến tối thiểu. Nhưng cứ như vậy rời khỏi đây thì thật sự không cam lòng.
Thu Chấn sát ý tràn trề, cả đời này của lão thật đúng là không hề bị chật vật như thế.
- Không cam lòng sao?
Võ Cuồng sau một lát trầm lặng, lạnh lẽo cười cười, chợt gọi vào vài tên đệ tử Cuồng Đao Quán, sau đó nhỏ giọng căn dặn vài câu. Sau khi nhìn bọn họ rời đi, vẻ lạnh lẽo kia càng thêm lạnh thấu xương!
Xa xa, nhìn thấy đã đến lúc rạng đông, nhưng đều vẫn không có bất cứ động tĩnh gì ở hai chỗ đóng quân, Phong Tam Nương nhẹ nhàng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.