Đế Quân

Chương 1411: Cổ kim




- Ông!
Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện đột nhiên bắn ra, tốc độ thật nhanh, mang theo lực lượng đáng sợ hướng Tà Đế điên cuồng vọt tới.
Bạch Ngọc Tán trong tay U Nhi, từ mi tâm của Tiết Vô Nghịch lóe ra bạch quang, chỉ giây lát sau một luồng quang tuyến cỡ ngón tay biến hóa, cùng Bạch Ngọc Tán bay ra phía trước.
Hiện tại sau lưng Phong Ma hiện lên vô số tinh quang, hào quang bao phủ cả người hắn, chỉ tích tắc thân thể hắn trướng lớn chừng trăm trượng, sừng sững giữa thiên địa như ma thần.
Thân hình khổng lồ gần vạn trượng của Long hoàng không ngừng quấn quanh Phong Ma, trong đôi mắt lóe lên vẻ dữ tợn, gắt gao nhìn chằm chằm thanh niên thần bí.
Hiện giờ cho dù còn có người không tin thanh niên thần bí kia chính là Tà Đế, nhưng chứng kiến thái độ của bốn người Thần Dạ đã phải tin.
- Đã nhiều năm như vậy không thể tưởng được mối hận của các ngươi đối với bổn đế lại xâm nhập tận sâu trong linh hồn như thế. Đích xác, các ngươi cũng nên hận bổn đế, nếu không phải do bổn đế các vị kia cũng sẽ không vẫn lạc, hơn nữa Cổ Đế càng không thể hoàn toàn biến mất, nhưng mà…
Nhìn bốn đạo quang mang lướt đến như điện, thanh niên thở dài, sau đó nghiêm mặt nói:
- Các ngươi có biết kết cục hiện tại của bọn hắn, kỳ thật chính là bọn hắn muốn?
Bốn đạo quang mang như trúng phải đòn nghiêm trọng, run rẩy kịch liệt ngay sau đó bay ngược trở về còn nhanh hơn.
- Đao Linh, Điện Linh, khoan hãy gấp, sẽ có thời gian báo thù!
Thần Dạ thu hồi Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện, thấy họ không bị thương, trong lòng an định một ít, trầm mặc một lúc nghiêm túc hỏi:
- Ngươi chính là Tà Đế?
Nhìn Thần Dạ, trong ánh mắt thanh niên thần bí hiện lên tia ngưng trọng, nói:
- Không sai, chính là bổn đế!
Thần Dạ gật đầu, nói:
- Hôm nay ngươi dùng loại phương thức này xuất hiện, nghĩ đến không phải đặc biệt tới giết chúng ta đi?
- Tự nhiên không phải!
Tà Đế cười nói:
- Nếu muốn giết các ngươi, sẽ không để cho các ngươi phát triển tới loại tình trạng này.
- Nếu là như thế, vậy ngươi có thể nói chuyện, nói vậy có rất nhiều lời chính ngươi cũng rất muốn nói đi.
Thần Dạ thản nhiên nói, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, toàn bộ nỗi lòng như bị hắn ẩn giấu xuống.
Nghe vậy hai mắt Tà Đế không khỏi ngưng trọng.
Biểu tình vừa rồi chính là thưởng thức Thần Dạ, cùng tôn trọng đối thủ, mà nay ngưng trọng là vì hắn cảm giác được áp lực nhè nhẹ đến từ Thần Dạ.
Một người trẻ tuổi như thế, đối mặt với cao thủ vô địch, không ngờ còn có thể nắm lấy chủ động, bản thân thật có dũng khí.
Nhưng trong vẻ ngưng trọng lại mang theo ý mừng rỡ, nếu đối thủ quá yếu căn bản không thể xem là đối thủ, vậy hết thảy những gì hắn làm hoàn toàn không có ý nghĩa.
Tuy thực lực hiện tại của Thần Dạ chưa đủ, nhưng tim của hắn đã đủ rồi!
- Trước khi nói cho các ngươi biết một sự tình, đầu tiên ta muốn nói rõ hoặc là nói cho mọi người biết một tình huống chân thật.
Tà Đế nhìn mọi người, ánh mắt đặc biệt dừng lại trên thân bốn vị truyền nhân đại đế, nói:
- Theo các ngươi xem ra, bổn đế là người tội ác tày trời, từng làm ra việc tàn hại thiên hạ muôn dân, do đó đã làm bốn người Cổ Đế liên hợp mọi người đối kháng bổn đế cùng Tà Đế Điện.
- Ý tứ này bất kể là thời đại đó hay là hiện tại bổn đế cũng không phủ nhận, nhưng bổn đế cần nói cho các ngươi biết chính là bổn đế cùng bốn vị đại đế kia, chính là bằng hữu mà không phải cừu nhân, ở trong lòng bọn họ, bổn đế cũng không phải là kẻ đáng chết!
Lời nói truyền ra, Thiên Đao, Cổ Đế Điện, Bạch Ngọc Tán, cùng bạch sắc quang tuyến xoay quanh trong ấn đường Tiết Vô Nghịch đều như nghe hiểu, không khỏi run lên…mà những người còn lại đều run rẩy, bọn họ tin tưởng Tà Đế nói lời này cũng không phải lừa gạt, bởi vì không cần thiết, hắn không cần đi giải thích, nhưng nếu đã nói ra cũng đáng giá cho người tin tưởng.
Chỉ có Thần Dạ, Thiết Dịch Thiên cùng Diệp Thước cau mày, bởi vì từ trong lời nói của Tà Đế họ nghe được tình nghĩa cùng tưởng niệm.
Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, trong ánh mắt bình tĩnh của Tà Đế hiện lên vẻ run rẩy, nghiêm nghị nói:
- Đa tạ các ngươi tin tưởng bổn đế, như vậy cũng chứng minh ánh mắt của bổn đế, đồng thời cũng làm cho bổn đế cảm thấy được lựa chọn con đường như vậy, vô số năm tháng gian khổ đi tới chính là đáng giá!
- Nhưng mà cuối cùng làm cho bổn đế cô độc nhiều năm như vậy, mối hận này bổn đế nên đi tìm ai đòi lại công đạo?
- Có lẽ công đạo của ngươi không thể nào đòi lại hoặc là chấp niệm của ngươi đã làm ngươi cô độc vô số năm qua.
Nhìn Tà Đế, Thần Dạ gằn từng chữ:
- Người có theo đuổi tuy không sai, nhưng khi theo đuổi biến thành gánh nặng quá lớn thì không cần phải kiên trì tới cùng.
- Kiên trì của ngươi cũng thật lớn, nhưng tại sao ngươi luôn kiên trì tới hiện tại?
Tà Đế thản nhiên nói.
Thần Dạ nghiêm túc đáp:
- Kiên trì của ta căn bản không giống kiên trì của ngươi.
Nghe vậy Tà Đế nở nụ cười ôn hòa nói:
- Ngươi nói như vậy bổn đế có thể cho rằng ngươi đã hiểu được hết thảy về bổn đế?
Thần Dạ im lặng không đáp.
Thấy vậy Tà Đế lại cười:
- Nếu các ngươi đều đã có kiên nhẫn nghe xong lời của bổn đế, vậy cũng nói với các ngươi cho rõ ràng, dù các ngươi không muốn nghe bổn đế cũng muốn nói.
- Thiên địa này vốn nằm trong trạng thái hỗn độn, không biết từ lúc nào lại phân hóa diễn sinh thành nhật nguyệt tinh thần, chế tạo thành vũ trụ hạo hãn cùng vô số bổn nguyên thế giới, hiện tại thế giới mà chư vị sinh tồn chính là một trong số đó mà thôi.
- Khi vũ trụ chân chính thành hình thiên địa nằm trong trạng thái hồng hoang, bên trong thiên địa ra đời ba đại thần vật, chính là Hỗn Độn lực, thiên đạo pháp tắc cùng Huyết Bồ Đề.
- Ba thần vật hình thành bổn nguyên vũ trụ khiến thiên địa tuân theo một pháp tắc vô hình, có ngày và đêm chính là biểu hiện của pháp tắc.
- Mà khi ba đại thần vật xuất hiện, đồng thời trong trời đất còn sản sinh hai đại sinh linh từ trong trạng thái hồng hoang mà sinh.
Ánh mắt Tà Đế có chút mê ly, giống như đang hồi ức lại những gì từng mất đi.
- Hai sinh linh này tuy rằng chưa từng nhìn thấy thiên địa sinh ra từ hỗn độn, nhưng đã chứng kiến thật nhiều thế giới sản sinh, hai sinh kia cực kỳ vui vẻ, bởi vì họ tận mắt cảm nhận được thiên địa rộng lớn biến hóa, đây là nỗi vui sướng không cách nào có thể hình dung được.
- Nhưng khi mỗi thế giới ngày càng thịnh vượng, càng nhiều sinh linh xuất hiện, một sinh linh đã có cảm giác bị đè nén vô cùng.
- Trải qua thật nhiều năm tháng truy tầm, sinh linh kia rốt cục tìm được ngọn nguồn cảm giác này.
- Lúc này hắn mới phát hiện tuy rằng có vô số thế giới thành hình cũng ổn định, đang tuân theo pháp tắc vận hành, sinh tồn hoặc tử vong sau đó tiến vào luân hồi, mà hắn lại phát hiện quá trình này không phải vận hành theo pháp tắc tự nhiên mà là có kẻ đang thao túng.
Nghe đến đây trong lòng mọi người sợ hãi.
Kẻ thao túng kia lại là ai?
Là Hỗn Độn lực hay thiên đạo pháp tắc hoặc là Huyết Bồ Đề?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.