Đế Quân

Chương 14: Hoàn khố đối đầu hoàn khố





- Thần Hiên, ngươi muốn làm gì?
Trước mắt bao người, Trường Tôn Phi cũng chỉ có thể kiên trì hỏi một câu. Nếu không như vậy mà cứ ỉu xìu rời đi, vật thì thanh danh liền bị mất sạch sẽ.
Không để ý đến Trường Tôn Phi, Thần Hiên nhìn về phía Thần Dạ mà ân cần hỏi:
- Tiểu Dạ tử, đệ không sao chớ?
- Không có việc gì!
Thần Dạ cười đáp.
- Không có việc gì là tốt rồi. Tiểu Dạ tử, đứng một bên nhìn, để xem đại ca trút giận cho ngươi!
- Thần Hiên, ngươi muốn làm gì?
Mắt thấy Thần Hiên bước đến, Trường Tôn Phi quát lên với âm thanh run run.
Trong Hoàng Thành Đế đô , Trường Tôn Phi bị người đời coi là đệ nhị hoàn khố. Có đệ nhị, tự nhiên còn có đệ nhất. Thần Hiên này chính là đệ nhất hoàn khố ở đế đô Hoàng Thành!
Khác với danh tiếng quần áo lụa là của Trường Tôn Phi không giống, quần áo lụa là của Thần Hiên không phải dựa vào bối cảnh trong nhà, mà là dựa vào hắn một quyền một cước mà giành được. Ở trong phạm vi thế gia, điều đó đã được công nhận!
Đối với Thần Hiên, tất cả hậu bối thế gia ba đời ở trong Hoàng Thành, đều là vừa sợ vừa kính!
Không gì không làm được, cũng không gì không dám làm!
Cái này tôn xưng kính trọng đối với Thần Hiên.
Từng nghe nói, nhiều năm trước đây, có một lần Thánh Chủ Gia vi hành đế đô, do trở thành người phá hư chuyện tốt của hắn mà thiếu chút nữa bị Thần Hiên vung tay đánh.
Đồn đại không biết thiệt giả, nhưng sau một lần đó thì danh tiếng của Thần Hiên vang vọng đế đô. Từ đó không người nào dám trêu chọc, uy danh hiển hách, không thua kém chút nào so với gia gia Thần Trung của hắn!
- Ta muốn làm gì à?
Thần Hiên hắc hắc cười quái dị:
- Ngươi mới rồi đánh tiểu đệ của ta một quyền, mặc dù không có làm hắn bị thương tổn, nhưng một quyền kia ngươi cũng là đã xuất. Nếu như ta không trả về, chẳng phải là khi ai đó biết liền nói Thần gia ta sợ Trường Tôn gia của ngươi ?
- Yên tâm, ta chỉ xuất một quyền, nếu như ngươi tiếp được mà không chết thì chuyện ngày hôm nay, coi như huề nhau.
Tiếng cười vừa dứt, bàn chân Thần Hiên đã dận một bước trên mặt đất, toàn thân bật lên cách mặt đất dựng lên, hóa thành con Trường Long bổ nhào xuống. Cự ly hơn mười thước, chỉ trong nháy mắt đã vượt qua.
Trường Tôn Phi cũng liền cả người rung lên kịch liệt. Nếu như đối thủ là người khác, cho dù tu vi hơn xa Thần Hiên thì Trường Tôn Phi cũng sẽ không sợ hãi. Bởi vì người khác ít nhiều còn có thể kiêng nể một chút uy thế của Trường Tôn gia, nên còn lo sau khi ra tay thì cuối cùng sẽ có hậu quả gì.
Nhưng Thần Hiên này thì hoàn toàn thật sự là một người điên. Đến ngay cả Thánh Chủ Gia cũng dám xúc phạm, sau khi xảy ra chuyện đã biết là Thánh Chủ Gia mà lại còn dám dùng lý để tranh cãi. Với kẻ gan lớn cuồng vọng như thế , nếu có giết Trường Tôn Phi hắn thì trong lòng Thần Hiên cũng không có bất cứ gánh nặng gì.
Sợ hãi thì sợ hãi, nhưng trước nguy cơ sinh tử thì Trường Tôn Phi đành cắn chặt hàm răng, sắc mặt hung ác, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gầm giận dữ!
Trong tiếng hô, Trường Tôn Phi hình dáng tựa như con mãnh thú ăn thịt người. Vào lúc cùng với khí thế của hắn phát ra đến mức tận cùng thì tại trước người hắn giống như có một vật vô hình đang hội tụ rất nhanh. Tức thì, lòng bàn tay hắn nắm lại thật chặt, hóa chưởng làm quyền. Vật vô hình này nhanh chóng bao trùm lên trên nắm tay hắn. Rồi sau đó, nện mãnh liệt đi ra ngoài.
Không thể không nói, mặc dù là một kẻ quần áo lụa là, tu vi của Trường Tôn Phi xác thật không tồi, đã đạt tới cảnh giới Hậu Thiên Lục Trọng. Nếu không phải như thế thì hắn cũng không làm được chuyện lấy Huyền Khí hóa thành cương kình để hỗ trợ chính hắn ứng chiến!
Nhưng mà, cảnh giới Hậu Thiên Lục Trọng ở trong mắt người bình thường được xem như bậc tột cùng. Còn đối với Thần Hiên này, cũng là ngay cả nhìn đều không đáng để ý.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!
Sau khi Thần Hiên nện ra một quyền, cương kình trong quyền của Trường Tôn Phi tiêu tan. Cổ tay xương cốt gãy lìa, toàn thân càng như một con chim bị chặt đứt cánh bay giữa không trung vẽ ra một đường cong thật dài, rồi sau đó nặng nề rơi xuống nằm bẹp ở trên mặt đất.
- Trường Tôn Phi, nếu như lần sau mà nhìn thấy ngươi nhằm vào người Thần gia ta, thì ngươi liền không thể không chết , cút đi!
Thần Hiên vung tay lên, xoay người đi về hướng Thần Dạ!
Thần Dạ giơ ngón tay cái lên. Lúc này đại ca Thần Hiên, ánh mắt sáng ngời, lóe ra ánh sáng lanh lợi, nơi đó trong ngày thường cũng đủ để những người khác nhìn thấy sự cả gan làm loạn và lỗ mãng. Nếu như hắn thật sự là người không gì không dám làm thì Trường Tôn Phi đã chết!
Giết chết một Trường Tôn Phi vốn không đáng nhắc tới, bởi vậy mà mang đến phiền toái cho Thần gia khẳng định sẽ không nhỏ. Thần Hiên trong lòng hiểu rõ điều đó, cho nên mới không ra tay giết hắn.
Xem ra, trực quan từ ấn tượng ban đầu thật sự sẽ mang đến cho người ta quá nhiều lệch lạc. Thần Dạ trong lòng âm thầm nhắc nhở chính mình, kiếp trước hắn bởi vì phong bế chính mình nên cái gì đều không muốn để ý tới, bao gồm cả người trong nhà người. Cho nên, đại ca hắn biết đến vẫn luôn đều là lỗ mãng.
Những bề ngoài này , thì ra đều là đại ca tại che giấu cảm nhận của bản thân!
- Tiểu Dạ tử, chúng ta trở về đi thôi!
- Hảo!
Thần Dạ gật đầu, liền cùng Thần Hiên đi song song về hướng cửa thành.
- Hừ hừ .v..v...!
Trường Tôn Phi lau đi vết máu ở khóe miệng, đồng thời thân thể cũng không cần người khác nâng mà từ từ đứng lên. Hắn nhìn hai huynh đệ Thần Dạ , một lát sau nói:
- Thần Dạ, ngươi quả nhiên là phế vật, chỉ biết là trốn ở phía sau người khác . . . .
- Trường Tôn Phi, lời nói mới rồi, hiện tại ta muốn dâng tặng cho ngươi . Ngươi muốn tìm cái chết?
Thần Hiên xoay người, quát lạnh.
- Hắc hắc!
Trường Tôn Phi cười quái dị. Hôm nay ra ngoài đi giáo huấn người không được, ngược lại bị người khác giáo huấn. Đối với Trường Tôn Phi mà nói thì hắn tịnh không cảm thấy dọa người, bởi vì đối tượng là Thần Hiên.
Nhưng đã đến nước này, hắn không ngại khiến cho chuyện huyên náo càng lớn hơn một chút. Ngay cả Thần Hiên giống như tên điên thì Trường Tôn Phi hắn cũng không phải cái gì cũng sai.
- Thần Hiên, ta thừa nhận không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng hiện tại ngươi có quân chức ở trong quân, nên ta nghĩ rốt cuộc ngươi không có khả năng một mực bảo vệ ở bên cạnh Thần Dạ? Việc hôm nay , trừ phi ngươi giết ta, nếu không rốt cuộc sẽ có một ngày, ta sẽ từ trên người Thần Dạ mà thu hồi gấp trăm lần.
- Nhưng mà, ngươi muốn giết ta, thì cũng đã bỏ mất cơ hội. Nếu có can đảm, đi Trường Tôn gia của ta thử làm ầm ĩ xem?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.