Đế Quân

Chương 1239: Cuộc chiến




Một Dạ Minh sau đó đi tới Đế Hoàng Cung, Liễu Lăng Vân cùng Thiên Vô Cụ biết rõ bọn họ ứng phó có chút khó khăn, Ngao Thiên hiện tại đã là Thiên Huyền bát trọng...
Một người là Ngao Thiên đã đủ khiến các siêu cấp thế lực cẩn thận từng chút, cộng thêm còn có hai siêu cấp thế lực khác, từ nay về sau chỉ sợ đứng vững trước mặt người khác rồi.
Nghe được Liễu Lăng Vân hai người gào thét, Đế Thích Thiên hờ hững nói:
- Tất cả mọi người là người thông minh, cũng biết ngày hôm nay sớm muộn sẽ tới, cho nên đã như vậy thì đừng có nói nhiều.
Không có người tuổi trẻ kia xuất hiện, mọi người căn bản không có khả năng biết Liễu Như Thị tu luyện là Huyền Xá Thần Công, một khi cho Liễu Lăng Vân thực hiện được, ngày khác cũng không phải là bốn siêu cấp thế lực, khi đó thế gian này chỉ có một siêu cấp thế lực là tên là Liễu tộc.
Nghe vậy thần sắc Liễu Lăng Vân run lên, im lặng một lát, quát:
- Tốt, cho ta xem các ngươi có thể làm gì hai thế lực chúng ta, Thiên huynh...
- Thiên Vô Cụ, chính ngươi giải quyết là tốt nhất.
Mộc Nguyên Thần lập tức thản nhiên nói.
- Thiên huynh.
Liễu Lăng Vân lập tức đi theo nói ra:
- Chúng ta bây giờ đã là người chung một thuyền, dù cho ngươi hiện tại có lấy lòng cũng không làm được gì cả.
- Liễu huynh yên tâm, ta cũng hiểu.
Trong nội tâm Thiên Vô Cụ tuy phập phồng bất định, có chỗ kiêng kị, nhưng hắn dù sao không phải người bình thường, tuy còn chưa đột phá Đế Hoàng Cung, nhưng cũng là Thiên Huyền lục trọng đỉnh phong, hôm nay tình thế cho dù nghiêm trọng cũng không thể dao động tâm tư của hắn.
- Tốt.
Liễu Lăng Vân cười to:
- Đế Thích Thiên, Mộc Nguyên Thần, nhiều năm qua bốn siêu cấp thế lực của chúng ta cho tới bây giờ cũng không có phân ra thắng bại, vậy vào hôm nay nhìn xem ai mạnh ai yếu.
- Tự nhiên phụng bồi.
Đế Thích Thiên ngạo nghễ nói.
- Hừ.
Liễu Lăng Vân cùng Thiên Vô Cụ song song hừ lạnh, chợt không nói gì, ánh mắt nhìn qua sơn mạch rộng lớn trước mặt.
Ánh mắt của những người khác cũng nhìn qua.
Trong sơn mạch tỏa ra năng lượng huyền ảo nhàn nhạt, giống như bình chướng bao phủ xuống, làm cho tất cả mọi người đều không cách nào đi vào, vào lúc này dường như biết mọi người đã đông đủ, nó chậm rãi rung động và lướt qua.
Thời điểm năng lượng nồng đậm hiện ra, mọi người nhìn thấy những năng lượng này giống như hạt mưa phiêu phù ở giữa không trung, cùng lúc đó âm thanh ngâm nga thanh thúy truyền ra.
Người của bốn siêu cấp thế lực, ánh mắt nhanh chóng nóng rực, bọn họ biết rõ vùng núi trước mặt sắp mở ra.
Xoát.
Sau đó hạt mưa năng lượng đầy trời, phô thiên cái địa bao phủ các ngươi, qua một lát nó rơi xuống toàn bộ vùng núi, sau khi sơn mạch tiếp thu những năng lượng này, một cảm giác vạn vật sống lại bỗng nhiên từ sâu trong sơn mạch này tỏa ra các nơi.
Dùng mắt thường cũng có thể thấy được thực vật trở nên tươi tốt, mà tu vị của yêu thú sinh tồn bên trong nhanh chóng tăng vọt, một đạo khí tức cường đại bao phủ các nơi, làm cho người ta cảm ứng được trong đó có không ít yêu thú cấp bậc Thánh Huyền đang nhìn chằm chằm vào nơi đây.
Thời điểm năng lượng hóa thành hạt mưa bao phủ cả vùng núi, Thần Dạ lập tức cảm ứng được năng lượng bao phủ đã từ từ biến mất, sơn mạch to lớn này cũng chính thức mở ra.
- Xông vào!
Không biết là ai rống một tiếng, chợt rất nhiều thân ảnh như châu chấu nhanh chóng lao vào trong sơn mạch này.
Tuy không rõ ai tiến vào sơn mạch đầu tiên có thể đạt được chỗ tốt to lớn hay không, nhưng với nhiều cao thủ ở đây thì vùng núi này không chỉ có nhiều năng lượng tinh thuần, còn có rất nhiều thiên tài địa bảo, những thứ này nếu đặt ở bên ngoài chính là trân bảo khó gặp.
Vô số người lao vào, người của bốn siêu cấp thế lực muốn đạt được năng lượng lưu lại và thiên tài địa bảo ở trong nơi đây, bổ sung cho thế lực của mình.
- Thần công tử, chư vị, chúng ta đi trước một bước mở đường cho các ngươi.
Cách đó không xa Đế Thích Thiên cười nói.
Thần Dạ lập tức ôm quyền nói:
- Đa tạ tiền bối, vậy thì vãn bối hảo hảo cảm tạ các ngươi rồi.
Trong chuyện này không cần giải thích gì nhiều, nếu không có hai tộc khác kiềm chế, tuy Dạ Minh không sợ Thiên, Liễu hia tộc, nhưng nói thật luận cấp độ cao thủ cao cấp thì Dạ Minh còn kém nhiều.
Cao thủ Thiên Huyền mặc dù cộng thêm đại trưởng lão long tộc vừa đột phá, cả Dạ Minh cũng chỉ có ba người, tuy thực lực của Ngao Thiên chấn nhiếp quần hùng, nhưng nếu liều mạng thì hiển nhiên còn chưa đủ.
Đế Thích Thiên cùng Mộc Nguyên Thần cười ôn hòa, rồi sau đó mang theo người dưới trướng của mình lao nhanh vào bên trong sơn mạch, trong nội tâm càng thoải mái với thái độ của Thần Dạ.
Kết giao với Dạ Minh là một việc, nhưng nếu như Thần Dạ vô lễ cao ngạo cũng không bằng lấy lòng đám người Đế Thích Thiên còn hơn, bởi vì hợp tác với người như vậy thời gian chắc chắn không quá dài, hơn nữa cũng không xứng kết giao với bọn họ, phải biết rằng tiềm lực của Dạ Minh và tiềm lực thế hệ trẻ còn hơn xa hai thế lực.
Nhưng mà điểm này Thiên, Liễu, Đế, Mộc tộc sao không lo lắng?
Nhìn thấy một đám cao thủ tiến vào trong sơn mạch, Thần Dạ ngược lại cười nói:
- Chư vị, chúng ta cùng vào đi, cũng không cần khách khí, đối với địch nhân có thể giết liền giết, không đối phó được thì trốn, người khác cười nhạo không quan hệ, chúng ta còn sống, bọn chúng chết thì chẳng có gì đáng cười cả.
- Đi.
Thần Dạ nắm tay Tử Huyên, dẫn đầu lao vào trong như thiểm điện.
Ông ông.
Tuy bình chướng năng lượng ở vùng núi này biến mất không còn lại gì nữa, nhưng vào trong sơn mạch cũng cảm ứng được có vô số năng lượng đang gột rửa thân thể của bọn họ.
Những năng lượng này lại vô thanh vô tức dung nhập vào trong cơ thể, chúng cực kỳ tinh thuần, có thể giúp người ta vững chắc tu vị, chỉ cần mọi người hơi luyện hóa một chút là có thể gia tăng tu vị lên.
Không hổ là nơi có vô số cao thủ vẫn lạc, khó trách nơi đây ở trong Đế Hoàng Cung là gặp gỡ lớn nhất, đế hoàng chi lễ, xác thực danh bất hư truyền.
Mặc dù ở trong vùng núi này không có đạt được thứ tốt gì, chỉ bằng năng lượng gột rửa là đủ rồi, phải biết rằng có thể tiến vào đến nơi đây thì tu vị của mọi người phải vượt qua Tôn Huyền, tu vị muốn tăng lên khong dễ dàng như vậy.
Chỗ tốt tự nhiên quá lớn, thân thể được năng lượng này gột rửa thì trở nên rắn chắc hơn, nhưng mà trước mặt lại có sát ý đáng sợ đang chờ bọn họ.
Trải qua năng lượng gột rửa nên yêu thú trong phiến sơn mạch này tu vị thực lực đã cực kỳ cường hãn, nhưng dưới từng đạo sát khí lạnh thấu xương kia cơ hồ tất cả yêu thú phủ phụt trên đất, động cũng không dám động.
Đây chẳng khác gì trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi
Bốn siêu cấp thế lực không ngừng giằng co, làm cho người của mấy thế lực lớn thừa dịp này lao nhanh vào trong phiến sơn mạch mò chỗ tốt.
Sau khi đám người Thần Dạ xuất hiện, sát cơ ngập trời càng lạnh giá hơn trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.