Đế Quân

Chương 1236: Lên núi (1)




Nhưng hôm nay bất đồng, Tà Tâm chủng của Tử Huyên nhưng không đợi được thời gian quá lâu, mặc dù Thần Dạ cũng không có nắm chắc tuyệt đối có thể ở trước lúc Tà Tâm chủng phát tác liền có thể đem Hồn biến tu luyện đến đại thành, nhưng nhất định là phải vì thế mà đi nỗ lực.
Cho nên con đường tu luyện này đã tồn tại ở trong tâm của hắn.
Tu luyện huyền khí có thể tạm thời để sang một bên, bất kể nói như thế nào, lúc bản mệnh hồn phách tu luyện cũng sẽ có một chút năng lượng tinh thuần phản hồi trở về, mặc dù vẫn là sẽ khiến cho tốc độ tu luyện của Thần Dạ chậm lại, nhưng hắn cũng sẽ không để ý.
Tử Huyên hiện tại là trọng yếu nhất.
Chỉ là hiện nay nếu muốn trợ giúp bản mệnh hồn phách tu luyện thật không cũng phải là chuyện dễ dàng, nó đã gióng như một cái sinh linh nhân loại chân thật, có ý thức độc lực cùng nhân cách, Thần Dạ là có thể giống như trước đi nắm bản mệnh hồn phách trong tay, nhưng nếu muốn xen vào chuyện tu luyện của nó, hơn nữa xen vào bản chất của tu luyện Hồn biến, bản mệnh hồn phách liền không có khả năng lớn sẽ cứ mặc kệ rồi.
Điều này cần một cái quá trình, nhưng là may mắn trải qua đủ loại chuyện ở Linh Hồn giới, Thần Dạ ngược lại là không lo lắng bản mệnh hồn phách sẽ bãi công không làm, hoặc là nói bằng mặt mà không bằng lòng, ở trong Đế Hoàng cung này cũng là có thời gian đem cái quá trình này hoàn thành.
Khi tâm thần cùng bản mệnh hồn phách tương dung ở một chỗ, Đại Tịch Diệt tâm thuật liền bắt đầu vận hành lên, chợt thiên địa linh khí bàng bạc giống như cơn lốc cùng lôi đình trùng dũng mà tới, sau đso toàn bộ xông vào trong thân thể.
Ở dưới thao khống của tâm thần, những linh khí này liền là trực tiếp xông vào trong không gian ý thức.
Một người một hồn phách song song tu luyện Hồn biến, loại tốc độ kia tự nhiên sẽ là gấp hai lần so với trước kia, mắt thường có thể thấy được từng đạo năng lượng tinh thuần sau khi bị nhanh chóng luyện hóa liền bị bản mệnh hồn phách hấp thu.
Song, Thần Dạ cũng là có thể cảm ứng được ở lúc hấp thu những năng lượng này, bản mệnh hồn phách cũng là biểu hiện ra một ít kháng cự, chỉ là Thần Dạ một lòng như vậy, bản mệnh hồn phách cũng không thể tránh được.
Hơn nữa đây là mệnh lệnh mà bản mệnh hồn phách hạ đạt, bản mệnh hồn phách không cách nàng kháng cự, chỉ có ở thời điểm tặng lại cho bổn tôn, số lượng lặng lẽ nhiều hơn một chút.
Đối với hành động này Thần Dạ ngược lại là không có nói thêm cái gì, đối với đại lượng huyền khí tinh thuần tự thân tu luyện mà đến, những số lượng này lại lộ ra vẻ không nhiều như vậy.
Ở thời ddiemr Thần Dạ cùng bản mệnh hồn phách lấy phương pháp như thế nhanh chóng tu luyện, trong nháy mắt lại là nửa năm nhanh chóng trôi qua.
- Ông!
Ở một ngày sau một năm, đột nhiên một đạo ba động ở chỗ hai người Thần Dạ ở nhẹ nhàng xuất hiện, mặc dù ba động kia là rất nhỏ nhưng cũng đem hai người từ trong trạng thái tu luyện thanh tỉnh lại.
- Một năm cứ như vậy qua đi!
Tử Huyên lười biếng duỗi người, nhìn Thần Dạ đồng thời tỉnh lại, cười nói.
Thần Dạ cũng là cười một tiếng, nói:
- Xem ra ngươi đối với Đế Hoàng cung rất hiểu a!
Mới vừa tỉnh lại, cái gì cũng không có làm, liền là biết được thời gian chính xác, ngược lại thật giống như Tử Huyên đến nơi này rất nhiều lần rồi.
Tử Huyên nhẹ nhàng cười nói:
- Trước đây Đế Hiểu Giang đi qua Dạ Minh rất nhiều lần, cũng là nói đến đủ loại trong Đế Hoàng cung rất cặn kẽ, đã nhiều năm như vậy mặc dù năng lượng trong Đế Hoàng cung là do vô số cao thủ hội tụ mà thành, nhưng cuối cùng sẽ có thời điểm tiêu hao không còn, lần này là một năm, thời điểm khi tiếp tục mơ ra có lẽ sẽ ngắn lại một hai tháng rồi.
Nói tới chỗ này, Tử Huyên đột nhiên phát hiện ra cái gì, mỹ mâu ngưng tụ nói:
- Ở trong chỗ này tu luyện một năm, tu vi của ngươi lại khó khăn lắm mới đạt tới Tôn Huyền cửu trọng, Thần Dạ, ngươi làm cái gì?
Nghe vậy, Thần Dạ bĩu môi nói:
- Cảnh giới Tôn Huyền, một năm một tầng, thiên phú tu luyện của ta đã rất tốt rồi...
- Nơi này là Đế Hoàng cung!
Tử Huyên có chút tức giận nói:
- Ta biết ngươi lo lắng cho ta, nhưng mà ngươi phải đối mặt so với ta nhiều hơn, ngươi trở về rồi, cả Dạ Minh ngày sau là ngươi phải trông coi, ngươi không thể đem tất cả tình cảm đều đạt ở trên người một mình ta, như vậy đối với các nàng quá không công bằng.
Thần Dạ có Hồn biến, Tử Huyên là biết được, cho nên thời gian một năm, tu vi của Thần Dạ tăng trưởng cơ hồ không cần nhắc tới, nàng chính là hiểu được hắn rốt cuộc là đang tu luyện cái gì.
- Như vậy liền tức giận rồi!
Thần Dạ nắm lấy hai cánh tay trắng nõn kia, cười nói:
- Ngươi nếu biết ta có Hồn biến, như vậy liền không nên lo lắng cho tu luyện của ta, mặc dù bây giờ là chậm một chút, nhưng ta thắng ở thời gian là gấp đôi các ngươi, ta liền nhất định có thể đuổi kịp.
Có trạng thái hồn biến, tu luyện chính là gấp đôi thường nhân, cho nên thời gian cũng là gấp đôi người khác.
Nhưng cái giải thích này, Tử Huyên rõ ràng không vui, nàng vung ra cánh tay của Thần Dạ, giận trách:
- Sau này ta không cho phép ngươi làm như vậy, có nghe không?
- Ai, đây cũng còn chưa gả cho ta đâu, lại cái gì cũng muốn quản, sau ta còn có có cuộc sống tự do hạnh phúc sao?
Nhìn vẻ mặt giống như tiểu nữ tử kia của Tử Huyên, hắn cười lại một lần nữa đem nàng ôm vào trong ngực, ôn nhu nói:
- Ta tin tưởng Dạ Minh trên dưới bất cứ người nào ddeuf sẽ không trách ta trả giá vì một mình ngươi, bởi vì bọn họ đều biết ngươi đáng giá được ta đối đãi như vậy.
- Nhưng mà các nàng thì sao?
Tử Huyên sâu kín nói.
Thân là nữ tử, nàng tự nhiên không muốn cùng người khác chia sẻ trượng phu tương lai của mình, nhưng đồng thời Tử Huyên cũng là nữ tử tâm địa thiện lương, Huyền Lăng, Trường Tôn Nhiên cùng U Nhi giao ra, nàng không có biện pháp một mình đi chiếm lấy Thần Dạ, rồi sau đó không nhìn tới tình si của tam nữ.
Mà Tử Huyên càng thêm hiểu được, nàng cùng Thần Dạ, kiếp này nhất định là hữu duyên vô phận.
Tương lai không có cuộc sống của mình, Tử Huyên hi vọng Huyền Lăng tam nữ có thể hảo hảo chiếu cố Thần Dạ, để cho Thần Dạ từ từ quên mất nàng, quên mất loại cô độc khi không có nàng ở bên người.
- Tử Huyên, đừng nói những thứ này, nếu tu luyện trong Đế Hoàng cung đã kết thúc, chúng ta liền nhanh chóng đi ra ngoài đi, chuyện của Phong cô nương đã cấp bách rồi.
Thần Dạ từ từ thu liễm nụ cười, nói.
Trong lòng Tử Huyên nhẹ nhàng thở dài, Thần Dạ không thuyết phục được chính mình, đồng dạng, mình cũng không thuyết phục được hắn.
Hai người đứng lên, sau khi thu Cổ Đế điện, rõ ràng nhìn thấy cảnh trí một năm trước đến đây nhìn tới thế nhưng đã thay đổi bộ dáng rồi.
Phong cảnh phía trước phảng phất như sẽ di động sẽ biến hóa, liền ở phía xa, cuối tầm mắt, đỉnh núi của sơn mạch rộng lớn kia thẳng nhập vào trong đám mây rõ ràng sừng sững ở trong trời đất.
Vốn là chỗ của hai người là không nhìn thấy cái sơn mạch này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.