Đế Quân

Chương 1225: Huyền Xá thần công (2)




Đều là tuyệt địa, Vạn Quỷ thâm uyên mặc dù cũng là cực kỳ đáng sợ, nhưng nhằm vào thủy chung là thân thể con người, mà Táng Hồn sơn mạch lại là nhằm vào linh hồn mà đến.
Vì vậy Thần Dạ mặc dù có Hồn biến nhưng cũng chính là cái nguyên nhân này, những thứ gặp phải sẽ càng thêm nặng, đủ để cho người ta rất khó tiếp nhận được.
- Diệp Thước, sau này hảo hảo cùng cô nương như thế sống tốt, thời điểm có một ngày nhìn thấy thúc thúc, a di, thay ta cùng Thần Dạ nói một tiếng, chúng ta bất hiếu, đi trước một bước rồi!
- Oanh!
Lúc lời nói kia vừa dứt, trong không gian có thanh âm nổ tung kịch liệt, ầm ầm vang dội, trên người Tử Huyên, một bộ hắc sắc trường bào vỡ vụn ra từng khúc, hóa thành sợi bay đầy trời giống như tuyết màu đen!
Thất thải quang hoa phảng phất giống như ánh sáng cầu vồng bao phủ bên ngoài thân thể Tử Huyên, hai tay của nàng lại là kim quang sáng chói, một đạo khí tức cường hãn ở giữa kim quang chậm rãi lan tràn.
Mà làm cho Diệp Thước còn chưa biết rõ một chút kia về Tử Huyên rất là khiếp sợ, vẫn là một đầu tóc dài tuyết trắng!
- Tử Huyên, Thần Dạ như thế nào rồi?
Một đầu tóc trắng chói mắt làm cho ánh mắt của người ta đều muốn lóa lên, con ngươi điên cuồng kia của Diệp Thước đột nhiên khôi phục thanh minh.
Tử Huyên năm đó triệu tập mọi người ở Đông vực, Bắc vực đi tới Trung vực, hành động to lớn như vậy, lúc Diệp Thước ở trong Liễu tộc là có nghe qua, hắn biết có thể là Thần Dạ hoặc là những người khác xảy ra chuyện.
Nhưng là Diệp Thước cho tới bây giờ cũng không cho là cái gọi là gặp chuyện không may sẽ có hậu quả quá nghiêm trọng, bởi vì hắn tin tưởng Thần Dạ, tin tưởng Tử Huyên, bọn họ ở chung một chỗ còn có thể xảy ra cái đại sự gì?
Mặc dù Tà Đế điện xâm lấn Đông vực, huyên náo vô cùng, đến cuối cùng vẫn là vô cùng mà về!
Cho nên Diệp Thước không quá lo lắng cho an nguy của Thần Dạ, cho dù là vào hôm nay cũng không nhìn thấy Thần Dạ, hắn như cũ là không có lo lắng, song...
Một đầu tuyết trắng kia của Tử Huyên lại là để cho Diệp Thước biết rõ, Thần Dạ đã xảy ra chuyện.
Nếu như Thần Dạ không có xảy ra chuyện gì, Tử Huyên sao có thế như vậy?
Như Thị nàng bởi vì chính mình gặp chuyện không may mà dung nhan phảng phất già đi, nếu Thần Dạ không có biến cố khổng lồ, Tử Huyên sao có thể có bộ dáng như vậy?
- Tử Huyên, nói cho ta biết, Thần Dạ rốt cuộc như thế nào rồi?
Cự nhân khổng lồ kia cho dù là thời điểm đối mặt với người trẻ tuổi cũng không có nửa điểm sợ hãi, nhưng hiện tại thân thể đang kịch liệt run rẩy.
- Ngươi không cần lo lắng cho Thần Dạ, hiện tại chúng ta trước nghĩ biện pháp đem Như Thị cô nương cứu ra!
- Không cần lo lắng?
Diệp Thước tự nhủ:
- Năm đó ở Thiên thành ta cùng Như Thị cũng tham gia vào buổi đấu giá kia do Thiên chi nhất tộc cử hành, chuyện mà Liễu Hàn Song đã làm, chúng ta đều biết. Sau đso các ngươi đại chiến cùng Liễu Hàn Song và Liễu Tông Thần, cùng với hành động của Thiên Nguyên lão nhi, chúng ta cũng là biết, càng thêm biết được lúc ấy các ngươi muốn đi là Táng Thiên cốc...
- Táng Thiên cốc, Liễu chi nhất tộc!
Diệp Thước đột nhiên cười to:
- Liễu Lăng Vân, ngươi trả lại mạng cho huynh đệ của ta!
Trên không trung, cự nhân khổng lồ trọng đạp hư không, cả người bỗng nhiên giống như một quả đạn pháo hướng Liễu Lăng Vân bạo xạ mà ra.
- Diệp Thước!
Tử Huyên phi thân mà đi, nàng vì tình cảm giữa ba người Diệp Thước, Thần Dạ cùng Thiết Dịch Thiên mà cảm động, chẳng qua báo thù là chuyện nhỏ, ngày sau sẽ có cơ hội, hiện tại không thể để cho Diệp Thước lãng phí mảy may!
Cường đại của người trẻ tuổi kia không dung cho bọn họ có nửa điểm may mắn.
Ở trên bầu trời, người trẻ tuổi lẳng lặng mà đứng, nhìn như hết thảy đối với hắn mà nói đều là không chút động lòng, nhưng khi hắn nhìn thấy Diệp Thước bởi vì thù của huynh đệ, tình nguyện tạm thời trì hoãn hành động cứu người thương, để cho chỗ sâu trong đôi mắt của hắn vì đó mà khẽ run lên.
Hắn biết, đời này kiếp này, vạn vạn năm mà qua hắn cũng sẽ không có huynh đệ đồng sinh cộng tử giống như Diệp Thước.
- Huynh đệ?
Người trẻ tuổi hờ hững cười khẽ, hắn hiểu được trên con đường của hắn không cần bất kỳ tình cảm nào, bởi vì một bước cuối cùng không chỉ muốn thực lực, càng muốn có dũng khí.
Có quá nhiều ràng buộc liền sẽ phát sinh quá nhiều chuyện không biết, chuyện không biết nhiều sẽ làm cho người ta trử nên dần dần không có dũng khí như ban đầu.
Cho nên hắn không cần huynh đệ!
- Diệp Thước, hôm nay sẽ không có một người nào sẽ chết, cho nên ngươi đừng làm cái hành động vô vị này nữa rồi.
Người trẻ tuổi lạnh nhạt nói một tiếng, không thấy hắn hành động như thế nào, uy lực cường đại kia của Diệp Thước ở thời điểm giữa không trung đột nhiên ngừng lại, sau đó vô luận Diệp Thước như thế nào đều không thể đột phá đi ra ngoài được.
Một sát na này Tử Huyên cùng Diệp Thước mới hiểu được, cho dù hai người liều mạng cũng không thể đem Liễu Như Thị từ trong tay người trẻ tuổi kia cứu ra.
- Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?
- Nếu như không phải là xuất hiện của Liễu Phá Phong, ta cũng sẽ không hiện thân, ta chỉ muốn nhìn một chút, đã nhiều năm như vậy, cái gọi là tứ đại siêu cấp thế lực đến cùng mạnh cỡ nào, nguyên lai không gì hơn cái này!
Người trẻ tuổi cười nói:
- Chỉ là ta không nghĩ tới, ở chỗ này lại thấy nhiều chuyện để cho ta cảm thấy ngoài ý muốn như thế. Ngoài ý muốn nhiều như vậy để cho ra rất vui mừng, cho nên hôm nay không cần có người chết, nếu đã cho ta thấy nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, nên sẽ diễn sinh ra phần thưởng!
- Hôm nay nơi này có người chết hay không cũng không phải là ngươi định đoạt!
Phía chân trời xa xa, một đạo thân ảnh như lưu tinh thật nhanh phá không mà đến, cùng lúc đó thanh âm lạnh lùng ẩn chứa sát ý ngập trời vang lên ở trong thiên địa này.
- Thần Dạ!
- Thần Dạ!
Khi thanh âm lạnh lùng quen thuộc kia quanh quẩn ở phía chân trời, Tử Huyên, Diệp Thước, Thiết Dịch Thiên, Huyền Lăng, Trường Tôn Nhiên, U Nhi, vân vân, phàm là người quen đều vào thời khắc này thất thanh kêu to.
- Thần Dạ không chết, Thần Dạ ngươi quả nhiên không chết!
Một trận thanh âm vui mừng rung trời giống như thiên lôi lay động, cả thiên địa cũng vào giờ khắc này bị vui sướng khổng lồ kia bao phủ, sát ý lạnh thấu xương đầy trời cũng alij không cảm thụ tới chút nào nữa.
- Thần Dạ!
Đám nguoif Đế Thích Thiên, Mộc Nguyên Thần, Thiên, Liễu nhị tộc nhân cùng với những người của phương thứ năm ở sau khi sững sờ bỗng nhiên nghĩ tới rốt cuộc Thần Dạ kia là người như thế nào?
Lúc Tà Đế điện hiện thân cũng đã thông báo thiên hạ, Thần Dạ là người bọn hắn muốn.
Vạn không nghĩ đến Thần Dạ này lại cùng Dạ Minh có quan hệ như thế... Khó trách tên là Dạ Minh, nguyên lai là cái nguyên nhân này.
Đám người Đế Thích Thiên nhất thời càng thêm hiếu kỳ, đến tột cùng Thần Dạ kia là hạng người gì, cư nhiên để cho Tà Đế điện cũng là đại trương cờ trống như thế, cử động như vậy nhưng là có chút không tầm thường a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.