Đế Quân

Chương 1199: Một bước cuối cùng (2)




Nam tử trẻ tuổi vừa đi, còn không đợi Thần Dạ hai người tiêu hóa hết những lời mà nam tử trẻ tuổi nói chuyện, âm thanh già nua giống như vang vọng trong hư vô truyền ra.
- Tiêu tiền bối.
Giữa không trung, một đạo thân ảnh chậm rãi hiện ra, giờ phút này Tiêu Hàn Thủy vẫn xuất hiện bằng gương mặt hư ảo lúc trước, thân thể cực kỳ hư ảo, toàn thân mặc dù không thấy nửa phần thương thế, nhưng mà khí tức uể oải của hắn hiện ra rõ ràng.
- Tiêu tiền bối, ngươi thế nào?
Thần Dạ cùng Phong Ma liền vội vàng hỏi.
Tuy tiến vào trong linh hồn giới cửu tử nhất sinh, cuối cùng nếu không có nam tử trẻ tuổi xuất hiện, ba người bọn họ cũng có khả năng không lớn còn sống rời khỏi, cũng không còn xuất hiện trên thế gian này.
Tại đây trải qua cửu tử nhất sinh, bọn họ thu hoạch được chỗ tốt không cách nào nói nổi, dường như chỗ tốt đó đáng cho bọn họ quan tâm.
- Ha ha, đã chết.
- Cái này...
Thần Dạ hai người ngẩn người, nam tử trẻ tuổi nói Tiêu Hàn Thủy chết, hai người tin tưởng, bằng thực lực của hắn cũng không cần nói dối, có thể thấy được Tiêu Hàn Thủy hiện tại trạng thái kém cỡ nào...
Tiêu Hàn Thủy đìu hiu cười cười, nói:
- Tuy ta chết, nhưng mà hắn tuêệt đối không nghĩ tới ta còn có thể dùng trạng thái này tạm thời không tiêu tán, hắn rất cường đại, nhưng cuối cùng có một điểm hắn không bằng ta.
- Thần Dạ, Phong Ma.
- Tiền bối có lời gì thỉnh cứ việc phân phó, hai người chúng ta nhất định làm được.
Thần Dạ cùng Phong Ma thần sắc nghiêm túc, bọn họ biết rõ, Tiêu Hàn Thủy muốn nhắn nhủ di ngôn.
- Ha ha, không cái gì phân phó, chỉ là dặn dò một câu, các ngươi phải cẩn thận, bởi vì sắp tới các ngươi cũng sẽ tao ngộ như vậy.
Tiêu Hàn Thủy trầm giọng nói:
- Lão phu đã trở thành cao thủ Đế cấp, thế nhưng mà vẫn không phải đối thủ của hắn, hơn nữa bại thảm hại như vậy, tuy nói nguyên nhân do lão phu là linh hồn thể, không cách nào phát huy ra uy lực cao thủ Đế cấp chính thức, nhưng lão phu lại rõ ràng, cho dù lão phu có thân thể cũng không phải đối thủ của hắn.
- Hai người các ngươi tiềm lực vô cùng kinh người, hắn biết chỉ cần các ngươi có đủ gặp gỡ, nhất định có thể đạt tới cảnh giới ngang với lão phu, nhưng mặc dù các ngươi đạt tới cũng phải nhớ kỹ, thời điểm không bước ra bước cuối cùng, ngàn vạn không nên xuất hiện trên thế gian, hắn không tha cho các ngươi đâu.
- Tiền bối.
Thần Dạ vội hỏi:
- Rốt cuộc một bước cuối cùng là cái gì?
- Một bước cuối cùng.
Tiêu Hàn Thủy lúc này mang theo sùng kính cực độ, nói:
- Vừa rồi chúng ta đối thoại, hai người các ngươi cũng nghe thấy, cái gọi là một bước cuối cùng, chính là siêu việt bản thân.
- Siêu việt bản thân?
- Không sai!
Tiêu Hàn Thủy ngưng trọng, nói:
- Đều nói một bông hoa môt thế giới, một chiếc lá một bồ đề, kỳ thật bản thân chúng ta chính là một thế giới, mỗi một người chúng ta đều sống trong thế giới của mình, hoặc sinh tử, hoặc phú quý, hoặc nghèo khó, hoặc cao cao tại thượng, tất cả đều vận hành trong thế giới đó.
- Nhưng những thứ này chỉ là hư ảo, bởi vì cuối cùng cho dù ngươi là hạng người gì, thời điểm đến thì ngươi đều phải ngoan ngoãn thuận theo ý trời, thân thể mục nát, hồn phách tiến vào lục đạo luân hồi, khi đó không thể ngăn cản, bởi vì Thiên Đạo chi lực sẽ đi theo các ngươi.
- Muốn siêu thoát sinh tử, thoát khỏi vận mệnh, chỉ có siêu việt bản thân, đi tới một bước cuối cùng, áp đảo thiên địa này, người nọ đi chính là con đường này, mà một bước cuối cùng kia hắn đã nhìn thấy, đã rời khỏi cánh cửa vượt qua bản thân.
- Đa tạ tiền bối đề điểm.
Tiêu Hàn Thủy khoát khoát tay, nói:
- Không sao cả, thời điểm này mới nói ra, lão phu biết rõ hai người các ngươi đều là nhân trung chi long, mặc dù trong linh hồn giới của lão phu, các ngươi cũng có thể tùy tâm sở dục làm việc, cho nên lão phu tin tưởng, các ngươi cũng có thể đi tới một bước cuối cùng, nhưng mà các ngươi phải nhớ, ngàn vạn không nên vì một bước cuối cùng mà mất phương hướng của chính mình.
- Tốt, nên nói đã nói xong rồi!
Thân ảnh của Tiêu Hàn Thủy trở nên hư ảo không chịu nổi, rõ ràng gần ngay trước mắt nhưng lại như vô cùng xa xôi.
Nhìn qua hai người, Tiêu Hàn Thủy nghiêm nét mặt nói:
- Linh hồn giới đã tan vỡ, đã không cách nào cho các ngươi đầy đủ trợ giúp, nhưng mà Thần Dạ, ngươi cũng là kẻ có được hồn biến, đây là tâm đắc và lý giả cả đời của ta về hồn biến, hy vọng có thể giúp ngươi.
Thời điểm thân ảnh tán đi, một điểm hào quang cũng hiện ra, cuối cùng bắn vào trong mi tâm của Thần Dạ.
- Các ngươi bảo trọng.
Nhìn qua phía chân trời, hồi lâu sau Thần Dạ hai người mới thu hồi ánh mắt.
- Lại một cao thủ Đế cấp vẫn lạc!
Thế giới này từ thời cổ tới nay vẫn xuất hiện một ít đại đế, thế nhưng mà lưu lại trong tâm trí của mọi người chỉ có mấy đại đế mà thôi.
Thần Dạ nhẹ nhàng thở dài, hơi cười khổ:
- Nam tử trẻ tuổi kia nếu nói hắn không phải Tà Đế, vậy hắn có thể là ai đây?
Tuy tất cả các hướng đều chỉ nam tử trẻ tuổi cũng không phải Tà Đế, hoặc không phải người của Tà Đế điện, thế nhưng mà cách làm của hắn cực kỳ tà dị, vì cái gọi là một bước cuối cùng, làm việc đúng là đáng sợ như thế, người này mặc dù không phải Tà Đế, chỉ sợ sau này biến thành địch nhân của bọn họ rồi, hơn nữa còn là địch nhân cực kỳ đáng sợ.
Phong Ma nhíu mày, nhưng lại cười nói:
- Hắn mặc dù là Tà Đế, đối với chúng ta mà nói cũng chưa hẳn là chuyện xấu.
- Ân.
Thần Dạ không hiểu nhìn qua Phong Ma.
Vừa nhìn qua lại làm cho Phong Ma thở dài một tiếng, hắn nghiêm mặt nói ra:
- Thần Dạ, từ khi ngươi biết được Tà Đế điện và ngươi có đủ ân oán, trên người của ngươi lưng mang tòa núi lớn, ta và Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên ở chung một thời gian ngắn, từ bọn họ biết được ngươi cho dù làm chuyện gì cũng không muốn người khác nhúng tay vào, mặc dù chúng ta là huynh đệ ngươi.
- Có lẽ trong lòng ngươi suy nghĩ tương lai đối mặt Tà Đế điện, đối mặt Tà Đế, ngươi cũng không muốn chúng ta xuất hiện, đúng không?
Phong Ma nhìn qua Thần Dạ, nói:
- Ta không muốn hỏi ngươi muốn đưa chúng ta đi nơi nào, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, chúng ta chẳng những muốn chia xẻ thành công cùng vinh dự với ngươi, cũng muốn chia sẻ áp lực với ngươi, nếu ngươi có thể cho chúng ta cao cao tại thượng, nhưng mà chúng ta lại không làm cái gì cả, như vậy chúng ta sẽ xấu hổ.
Nghe vậy, Thần Dạ cười khổ.
Phong Ma khoát khoát tay, tiếp tục nói:
- Chuyện trên lưng quá nhiều, tuy khiến ngươi làm gì cũng phải cẩn thận từng chút, nhưng đồng thời có một số việc ngươi cũng không nên làm một mình.
- Nếu hắn là Tà Đế, bằng vào chuyện hắn xuất hiện ở đây hôm nay, trước khi chúng ta kịp phát triển đầy đủ, ta tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ không ra tay với chúng ta, ngược lại còn có thể nghĩ biện pháp để cho chúng ta trong thời gian này được an toàn.
- Thế nhưng mà hắn nói, thời gian đã không nhiều lắm.
Thần Dạ nhíu mày nói ra

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.