Đế Quân

Chương 1197: Nam tử trẻ tuổi




Trước đó Thần Dạ suy đoán, nam tử trẻ tuổi chính là Tà Đế, cho dù chưa bao giờ cảm ứng được tà khí gì đó, nhưng mà Thần Dạ vẫn cho rằng như vậy, nhưng bây giờ Thần Dạ không cho rằng là như thế.
Tính tình cương trực xuất hiện, rốt cục vẫn khiến Thần Dạ thở ra một hơi.
Cái gì cũng có thể làm giả, nhưng mà khí tức bản thân tuyệt đối không thể ngụy trang, trong hào quang nhu hòa cũng không có bất kỳ vật phẩm nào xuất hiện, khí tức như thế là từ nam tư xuất ra.
Đã tên là Tà Đế, một thân đầy tà khí.
Cao thủ Tà Đế điện, Thần Dạ cũng gặp phải qua không ít, mỗi một người Tà Đế điện đều có tà khí nồng đậm, cái gọi là cương liệt thuần khiết, căn bản là không tồn tại.
Khí tức như thế tuyệt không phải Tà Đế đủ khả năng tỏa ra.
Nhưng mà tuy trong lòng nghĩ như vậy, Thần Dạ vẫn giữ lại một ít, dù sao, hôm nay trong thiên địa này chỉ có Tà Đế điện mới có thể xuất hiện cao thủ Đế cấp.
Khí tức cương liệt không có trên người Tà Đế, mà Thần Dạ lại không có biện pháp an tâm về nam tử trẻ tuổi này, nghe thì có chút mâu thuẫn, nhưng Thần Dạ vẫn tin tưởng một câu, mọi chuyện lúc còn chưa chân chính biết rõ, vậy thì không nên kiên quyết khẳng định, nếu không, có hại chịu thiệt nhất định là chính mình.
- Thiên thánh thân thể, mỗi một lần vận dụng đều dùng sinh cơ bản thân làm đại giá, cho nên có tên là tịch diệt chi thể, ngụ ý là mất đi không còn gì.
Nam tử trẻ tuổi thản nhiên nói:
- Cho đại địa bổn nguyên ở trong thiên thánh thân thể có thể bổ sung sinh mệnh lực, đây là phương pháp tốt nhất, nhưng mà chỉ trị ngọn không trị gốc.
Thần Dạ gật gật đầu, xác thực là như thế, có đại địa bổn nguyên thì cho dù Liễu Nghiên vận dụng thiên thánh thân thể như thế nào, tiêu hao sinh mệnh lực đều tùy thời bổ túc trở về, mà hắn muốn chính là ý này.
- Nếu như muốn trị gốc, như vậy nhất định phải khiến cô nương này khống chế tịch diệt chi khí trong thiên thánh thân thể, như vậy mới có thể phát huy uy lực của thiên thánh thân thể.
- Khí tức tịch diệt?
Hai mắt Thần Dạ lập tức lóe ra, Đại Tịch Diệt Tâm Thuật hoàn toàn thông hiểu đạo lí, tu luyện huyền khí cũng xen lẫn tịch diệt chi khí.
Nam tử trẻ tuổi nhìn qua Thần Dạ, tiếp tục nói:
- Lực lượng cương liệt của ta đủ để kích phát khí tức tịch diệt của cô nương này, rồi sau đó ngươi lại truyền huyền khí của bản thân vào, dẫn dắt khí tức tịch diệt kia, trợ giúp cô nương này tu luyện.
- Quá trình này rất là rườm rà, trong đó cũng có nguy hiểm thật lớn, tịch diệt chi lực, vạn vật không còn, nếu như cô nương này không chịu nổi tịch diệt chi lực cắn trả, vậy chỉ có một con đường chết, nhưng mà ta tin tưởng dùng tâm tính cứng cỏi của nàng có thể vượt qua.
- Nghiên nhi.
Phong Ma kìm lòng không được gọi một câu.
Liễu Nghiên gật đầu, nhìn qua phía nam tử trẻ tuổi, nói:
- Đa tạ tiền bối giúp đỡ.
- Tiền bối.
Nam tử trẻ tuổi cười cười, nói ra:
- Các ngươi đã tin tưởng ta, ngược lại cũng nên giúp các ngươi một lần, dù sao, giúp các ngươi cũng chẳng khác gì đang giúp chính mình.
Ba người lặng đi khi nghe lời này, đám người Thần Dạ nghe không hiểu, nhưng mà nghe không hiểu không có quan hệ, chỉ cần nam tử trẻ tuổi chịu ra tay thì Liễu Nghiên bình an không việc gì.
- Bắt đầu đi.
Nam tử trẻ tuổi thu liễm dáng tươi cười, rồi sau đó búng ra một tia khí tức cương liệt, nó như thiểm điện bắn vào mi tâm của Liễu Nghiên.
Ông.
Khí tức cương liệt vừa bắn tới, thân thể Liễu Nghiên không tự chủ rung động lên, chợt Thần Dạ cùng Phong Ma cảm ứng được khí tức cương liệt hiện ra trong người của Liễu Nghiên.
Sắc mặt Phong Ma không khỏi biến đổi, hắn đã từng ba lần cảm ứng được khí tức này, mà mỗi một lần xuất hiện thì sinh mệnh lực của Liễu Nghiên suy yếu đi rất nhiều.
- Người trẻ tuổi, ngươi có thể ra tay.
Sau một lát, nam tử trẻ tuổi nói ra.
Thần Dạ lập tức khẽ động, xuất hiện sau lưng Liễu Nghiên và hai tay dán lên lưng của nàng, huyền khí bàng bạc không ngừng rót vào.
Oanh.
Lúc này thân thể Liễu Nghiên bị rất nhiều khí tức tịch diệt chiếm cứ, sau khi huyền khí Thần Dạ tiến vào, dù trong huyền khí này xen lẫn khí tức tịch diệt, vẫn như trước khiến những khí tức tịch diệt này chạy như điên, muốn oanh kích huyền khí của Thần Dạ.
Nhưng mà thời điểm sắp va chạm thì khí tức cương liệt xuất hiện như thiểm điện, uy áp cường đại của nó khiến khí tức tịch diệt trong người Liễu Nghiên như con chuột gặp mèo, vô cùng ngoan ngoãn.
Thần Dạ cũng không có chần chờ, tá trợ khí tức cương liệt áp chế, huyền khí của hắn nhanh chóng tới gần khí tức tịch diệt, bao phủ chúng vào trong, chợt dẫn dắt chúng theo quỹ tích tu luyện của Liễu Nghiên.
Thần Dạ muốn làm không nhiều lắm, chỉ cần mang những khí tức tịch diệt này đi theo quỹ tích tu luyện của Liễu Nghiên là được, chuyện khác chỉ cần giao Liễu Nghiên hoàn thành là đủ.
Quá trình này vốn rất phiền toái, nhưng được nam tử trẻ tuổi trợ giúp, không qua nửa giờ đã có một tia khí tức tịch diệt bị Liễu Nghiên thành công nhét vào trong quỹ tích tu luyện.
Thời điểm Thần Dạ thu hồi huyền khí, trong nội tâm cũng miễn không được cảm thán một lần, cho dù sớm biết rõ nam tử trẻ tuổi này thực lực thâm bất khả trắc.
- Đừng lo lắng, Liễu cô nương có thể còn sống vượt qua.
Đi tới bên cạnh Phong Ma, Thần Dạ vỗ vai của hắn và nói ra.
- Ta biết rõ Nghiên nhi có thể chịu đựng, nhất định có thể phục hồi như cũ.
Nói đến đây Phong Ma không phát hiện ánh mắt nam tử trẻ tuổi nhìn hắn, Thần Dạ cũng biết ánh mắt kia cũng nhìn qua mình.
Lúc này ánh mắt hai người nhìn nhau.
Bọn họ lúc này mới phát hiện sắc mặt nam tử trẻ tuổi tái nhợt, trắng tới đáng sợ, giống như vô số năm qua chưa từng tiếp xúc với ánh mặt trời.
Như vậy đã biết rõ, hắn cùng với Tiêu Hàn Thủy đại chiến thảm thiết cỡ nào.
Đúng, Tiêu Hàn Thủy đâu?
Nam tử trẻ tuổi nhìn qua hai người, cười nhạt một tiếng, nói:
- Các ngươi có lẽ có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi ta.
- Ngươi là ai?
Giọng của Thần Dạ trầm xuống, hỏi.
- Cái này không trọng yếu.
Nam tử trẻ tuổi đáp.
- Cái gì mới trọng yếu?
Thần Dạ truy vấn.
Nhìn qua hai người, nam tử trẻ tuổi giống như thở dài, sau đó nói ra:
- Các ngươi chưa tới con đường này, với ta mà nói một bước cuối cùng mới được là trọng yếu nhất.
Nghe vậy Thần Dạ cùng Phong Ma thần sắc co rút, nam tử trẻ tuổi kia nói một bước cuối cùng là có ý gì, không lâu hắn và Tiêu Hàn Thủy nói chuyện với nhau, hai người mơ hồ đã hiểu rõ một chút.
Nhưng hai người bọn họ còn chưa nhìn thấy con đường này, cũng không trọng yếu với bọn họ, dường như nam tử trẻ tuổi rất quan tâm tới, chẳng lẽ hắn muốn mượn hai người hoàn thành bước cuối cùng sao?
Nghe hắn nói lời này, hiển nhiên đại chiến với Tiêu Hàn Thủy cũng không có khiến nam tử trẻ tuổi đạt tới khát vọng của mình.
Trầm mặc một lúc lâu Phong Ma trầm giọng hỏi:
- Ngươi sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện, càng sẽ không vô duyên vô cớ giúp chúng ta, ngươi muốn làm cái gì?
- Các ngươi sau này sẽ biết, nhưng trước mắt các ngươi không cần biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.