Đế Quân

Chương 1161: Quân lâm thiên hạ (2)




Không gian một hồi vặn vẹo, đạo đạo thân ảnh nhanh chóng lướt đi, người cầm đầu đúng là Long Hoàng, ở phía sau hắn, Long tộc lục đại trưởng lão, cùng với phần đông cao thủ Long tộc nối đuôi theo.
- Ngao Thiên có đây
Long Hoàng trầm giọng nói:
- Lão tổ trước đó không lâu đã đi Tứ đại siêu cấp thế lực, hiện giờ có lẽ đang tứ phương, tìm những cao nhân lánh đời kia, Tử Huyên cô nương yên tâm, vô luận cô nương ngươi có quyết định gì, Long tộc đều sẽ thề sống chết làm theo.
Phong Ma chính là truyền nhân Thanh Đế, có quan hệ mật thiết không thể tách ra với Long tộc, hiện giờ hắn thân hãm Tang Hồn Sơn Mạch, sinh tử không biết người Long tộc sao có thể bỏ mặc được..
- Tốt.
Nhìn xa mọi người, Tử Huyên lạnh lùng nói:
- Ta không cho Linh Nhi quỳ bất luận kẻ nào, lại bảo nàng hôm nay quỳ xuống, là vì đa tạ các ngươi thời gian qua trợ giúp Thần Dạ, yêu mến và dạy bảo Linh Nhi, sau này nếu nguyện ý cùng ta hoàn thành tâm nguyện của Thần Dạ thì xin đa tạ, nếu không muốn vậy thì Tử Huyên lúc này bái biệt.
- Chúng ta nguyện ý.
Trong đám người, bọn người Hổ Lực, Phong Tường khàn cả giọng hô to, chợt, một đạo lại một đạo tiếng hét to tầng tầng điệp lên, xông thẳng lên trời.
Ở trong đám người, bọn người Thiên Nhàn trao đổi ánh mắt với nhau, nhịn không được đều liên tục cười khổ.
- Linh Nhi, đứng dậy, mẹ ngươi nói, thế gian này không ai đáng để người quỳ cả, vậy thì ngươi cũng không cần quỳ.
Phía chân trời, đột nhiên hư không vỡ ra đến, hai đạo thân ảnh từ trong đó mãnh liệt bắn ra, một người trong đó, cường tráng như cột điện bằng sắt, thân ảnh vừa hiện liền xuất hiện ở trước người Linh Nhi, lập tức nâng nàng dậy, rồi sau đó nhìn về phía Tử Huyên, hỏi:
- Thần Dạ chính là ở trong sơn mạch này sao?
- Vâng, thực xin lỗi.
- Không có gì phải xin lỗi cả, nếu hắn đã ở bên trong, vậy thì ta đi tìm hắn
Nói xong, thân ảnh giống như cột điện liền bắn nhanh ra.
- Thiết Dịch Thiên, hỗn tiểu tử, nơi này là Tang Hồn Sơn Mạch, cho dù lão phu tiến vào cũng không thể nào ra được.
Một lão giả khác vội vàng bắt lấy tay Thiết Dịch Thiên, hung hăng mắng.
Thiết Dịch Thiên gầm lên:
- Lão gia hỏa, những chuyện khác cũng có thể theo ngươi, nhưng nếu hôm nay cản ta thì coi chừng ta trở mặt với ngươi đấy.
- Dịch thiên, nếu có thể vào thì chúng ta đã vào rồi, ngươi đừng khiến cho Tử Huyên càng thêm khổ sở nữa!
Trường Tôn Nhiên nhỏ giọng nói.
- Ân.
Thiết Dịch Thiên nhíu chặt mày, hắn tất nhiên biết rõ, Tử Huyên làm ra tràng diện lớn như vậy, đến tột cùng là vì cái gì, nhưng mặc dù vậy thì đến nơi đây cũng không thể không làm gì được.
- Lão gia hỏa, ngươi không phải vẫn luôn bốc phét rất giỏi sao, không vào được Tang Hồn Sơn Mạch thì hủy nó có làm được không?
- Cái này.
Lão giả đầu tóc xám trắng, nhưng khuôn mặt lại như hài đồng lập tức ngốc trệ, liên tục cười khổ:
-Hỗn tiểu tử, nếu Tang Hồn Sơn Mạch dễ dàng bị hủy diệt như vậy thì nhiều năm qua đã không bị Trung Vực gọi là tuyệt địa rồi.
- Không thử một lần thì sao biết có được hay không chứ.
Trong thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, tuyệt sắc thiếu nữ mau chóng bay ra, dựng phía chân trời trên đỉnh Tang Hồn Sơn Mạch, một đạo tử sắc quang hoa từ trong mi tâm nàng lập tức hóa thành một thanh trường kiếm phong cách cổ xưa.
Thoáng chốc, tất cả mọi người chung quanh đều cảm thấy binh khí bản thân đang run run rẩy rẩy, lại không bị khống chế, tất cả đều lướt đến trên không trung, triều bái thanh trường kiếm màu tím kia.
- Đây là, Tiên Thiên Vô Thượng Kiếm Thể.
Lão giả bên cạnh Thiết Dịch Thiên không khỏi kinh hô.
- Hắc hắc, lão gia hỏa, không nên quá giật mình, trò hay vẫn còn ở phía sau đấy.
Nhìn trường kiếm màu tím ở xa xa kia, trong mắt Thiết Dịch Thiên lướt ra vẻ điên cuồng, thân ảnh khẽ động, liền xuất hiện phía trước trường kiếm màu tím kia, hắn nghiêm nghị quát:
- Thần Dạ, mặc kệ ngươi bây giờ thế nào, nếu kiếp nầy ngươi không đi ra tương kiến với chúng ta thì huynh đệ chúng ta sẽ vĩnh viễn ân đoạn tình tuyệt.
- Huyền Lăng công chúa, ta mở đường cho ngươi!
Bồng.
Côn sắt đen kịt ở trong tay Thiết Dịch Thiên hóa thành cột sáng màu đen lớn cả ngàn trượng, như Động Thiên chi vật, thẳng tắp hung hăng đánh xuống Tang Hồn Sơn Mạch.
Thanh âm kinh thiên vừa mới vang vọng, thanh trường kiếm màu tím kia cũng chợt lướt ra, so sánh ra thì trường kiếm màu tím giống như con sâu cái kiến vậy, nhưng khi kiếm khí vô cùng lăng lệ ác liệt kia bắt đầu khởi động trong Tang Hồn Sơn Mạch thì các nơi chung quanh tất cả đều biến thành phế tích.
- Tiên Thiên Vô Thượng Kiếm Thể quả nhiên cường đại, nhưng còn xa xa không đủ ah.
Lão giả mặt như hài đồng buông tiếng thở dài nhàn nhạt.
Đúng như lời hắn, sau khi hai đạo công kích tiêu tán thì sơn mạch khắp nơi hoang tàn liền xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, nhưng chỉ sau một lúc, sơn mạch kia đã lập tức khôi phục như cũ, phảng phất như không có gì xảy ra vậy.
- Tang Hồn Sơn Mạch.
Phía trên không trung, trong mắt Thiết Dịch Thiên và Huyền Lăng đột nhiên lộ vẻ cực kỳ lạnh lẽo.
- Tốt rồi, nếu tất cả mọi người đã đến, vậy thì nói chuyện sau này điT
Tử Huyên vẫy tay với hai người Huyền Lăng và Thiết Dịch Thiên, chợt nói.
- Tử Huyên, ngươi muốn làm thế nào cứ việc phân phó xuống đi, ta nghĩ, tất cả mọi người đều sẽ ủng hộ thôi.
Trường Tôn Nhiên thản nhiên nói, ánh mắt chậm rãi đảo qua tất cả mọi người, ánh mắt không có bất cứ ba động gì, nhưng ẩn chứa ý tứ gì, trong lòng tất cả mọi người đều rất rõ ràng.
Mà đồng thời, trong nội tâm Trường Tôn Nhiên cũng rất lo lắng, tuy rằng sau khi đến Táng Thiên Cốc, trong nội tâm đã suy đoán được vài phần, đến cùng Tử Huyên muốn làm gì, nhưng dù sao cũng không phải là Tử Huyên, cho nên, cũng không cách nào chắc chắn được.
Cho đầy đủ thời gian, Trường Tôn Nhiên tự tin, Thiên Địa này tuy rộng lớn, cao thủ trên thế gia mặc dù nhiều như mây, nhưng đám người bọn nàng tuyệt đối có thể trở thành người phía trên người, khiến cho tất cả mọi người đều phải kiêng kị, bởi vì bọn hắn đều cực kỳ ưu tú.
Thế nhưng nàng lo lắng Tử Huyên sẽ xúc động.
Mặc dù những người bọn nàng, kể cả Trường Tôn Nhiên trong đó đều đang một mực khắc chế lấy, nhưng bọn hắn không phải Tử Huyên, không cách nào lý giải được. . . .
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không loạn đâu, hiện giờ, cũng không cho phép ta loạn.
Nhìn ra suy nghĩ trong lòng Trường Tôn Nhiên, Tử Huyên nhẹ nhàng nói, mà một câu nói kia, cũng nói ra thống khổ trong nội tâm nàng.
Một lát sau, Tử Huyên chợt nghiêng nhìn mọi người, thản nhiên nói:
- Ta muốn làm, rất đơn giản, đó là quân lâm thiên hạ.
- Quân lâm thiên hạ
Tâm thần tất cả mọi người đều chấn động mạnh, bọn họ đều rõ ràng ý nghĩa sau lưng bốn chữ này là thế nào.
Quân lâm thiên hạ là làm Đế
Trong mắt người bình thường Hoàng giả Đế giả Hoàng Đế giả cao cao tại thượng, quân lâm thiên hạ
Mà mỗi một Đế Hoàng muốn leo lên bảo tọa cao cao tại thượng kia quá trình tạm thời không nói đến, nhưng nhất định phải đối mặt với giết chóc vô tận

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.