Đế Quân

Chương 1120: Thánh Huyền ấn ký (2)




Cho nên, mặc dù tử sam nữ tử kia cực kỳ đáng sợ thì vào lúc này Dịch Trọng lão ma ở mặt ngoài cũng lộ ra khí khái liều chết hộ chủ.
Đối với loại đầu cơ trục lợi này của Dịch Trọng lão ma, Võ Vô Lăng rất khinh thường, nhưng lúc này hắn cũng chỉ có thể phối hợp hành động với tên này, song phương còn chưa chính thức giao thủ, Võ Vô Lăng đã rất rõ ràng, với thực lực của Tử Huyên thì một mình hắn không cách nào ứng phó được cả.
Nhìn qua hơn mười đạo thân ảnh kia phóng tới như mũi tên, Thần Dạ cười hắc hắc:
- Liễu công tử, hiện giờ có cảm giác sợ hãi không?
- Tiểu tử, tốt nhất là mau thả bổn công tử ta, bằng không mà nói...
- Bằng không cái gì? Thả ngươi, ngươi sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?
Thần Dạ lắc đầu, cười nói:
- Xem ra, ngươi còn không cảm giác được cảm xúc tuyệt vọng là thế nào, cũng thế, để ta cho ngươi nhận thức một chút.
Vừa mới nói xong, Thần Dạ liền hướng tới mười mấy người Liễu chi nhất tộc, bàn tay vừa nhấc liền đánh ra một chưởng vô cùng đơn giản, huyền khí cuồn cuộn dũng mãnh tiến vào trong chân trời, vô số Thiên Địa linh khí liền vào lúc này nhanh chóng hội tụ đến, cuối cùng, hóa thành một đại thủ che trời cực lớn.
Bàn tay óng ánh sáng long lanh lóe ra một cổ Huyền Minh khí tức đầm đặc, cự chưởng kia giống như đã vượt qua Cửu U đại địa mới hiện ra vậy, nhẹ nhàng chụp ra ngoài.
Oanh!
Nơi phía chân trời, đột nhiên sấm sét cuồn cuộn, toàn bộ không gian đều mãnh liệt nổ tung, lực lượng vô cùng mãnh liệt từ phía chân trời ép xuống bao phủ mười mấy người kia vào trong.
Bồng bồng bồng!
Mười mấy người nhìn một chưởng kinh thiên ở xa xa kia, lực lượng cường đại nhất của mỗi người nhao nhao phá thể mà ra, giống như Giao Long xuất hải vậy, hung hăng liền xông ra ngoài.
Một hồi tiếng nổ nặng nề truyền ra, hơn mười mấy võ giả cảnh giới Địa Huyền cảnh giới dưới một chưởng này liền như chim gãy cánh, trùng trùng điệp điệp ngã xuống mặt đất, mà mấy cao thủ cấp bậc Hoàng Huyền thì mặc dù tốt hơn một chút, nhưng miệng vẫn phun ra máu tươi, thân hình cứ thế bị chấn đi hơn trăm bước.
- Liễu công tử, ngươi cảm thấy như thế nào?
Thần Dạ vỗ tay cười hỏi.
- Ngươi rất cường đại, thực lực của ngươi, mặc dù là ở trong lớp trẻ Liễu chi nhất tộc ta thì cũng thuộc hàng đầu.
Giờ khắc này, Liễu Hàn Song tựa hồ trong nháy mắt đã biến mất tất cả tính cách quần là áo lượt, đổi thành phần trầm ổn và ưu tú mà chỉ hậu bối trực hệ Liễu chi nhất tộc mới có.
Trong mắt Thần Dạ lập tức hiện lên ra một vòng kinh ngạc nhàn nhạt, đây là lần đầu tiên hắn thấy Liễu Hàn Song có biểu hiện như vậy, không hổ là hậu bối của Tứ đại siêu cấp thế lực, cũng không phải là hoàn toàn không chịu nổi.
Bất quá, mặc kệ hắn ưu tú như thế nào, hôm nay liền phải khiến tất cả ưu tú của hắn không sót lại chút nào.
Thần Dạ cười lạnh một tiếng:
- Liễu công tử, lực lượng của ngươi, đã không giúp được ngươi nữa rồi, kế tiếp sẽ có chuyện gì có lẽ ngươi rất rõ ràng, không biết ngươi hiện giờ có gì muốn nói không?
- Muốn nghe ta cầu xin tha thứ sao? Ha ha, tiểu tử, ngươi là đang nằm mơ!
Liễu Hàn Song hờ hững nói:
- Đệ tử Liễu chi nhất tộc ta chưa từng có loại nhu nhược, có thể bị giết, nhưng muốn nhục nhã thì ngươi sẽ phải thất vọng rồi. Hơn nữa, ngươi cũng không giết được ta!
Ngạc nhiên trong mắt Thần Dạ càng ngày càng thịnh, nhìn xem hắn, sau một lát, đột nhiên thâm ý sâu sắc cười nói:
- Liễu công tử, với cái loại quần là áo lượt mà ngươi biển hiện ra lúc trước tuyệt sẽ không có tâm tính như vậy, bởi vì ta đã thấy qua quá nhiều người như ngươi rồi, cho nên ta nghĩ, ngươi nhất định là còn chỗ dựa nào đó nên mới khiến ngươi trầm ổn như thế có đúng không?
- Chỗ dựa này, khẳng định phải vào khi ngươi nguy hiểm đánh tánh mạng, sinh tử một đường mới có thể bạo phát ra, như vậy, ta sẽ như ngươi mong muốn!
Vừa mới nói xong, Thần Dạ liền vung tay lên, nắm chặt nắm đấm trùng trùng điệp điệp nện xuống đầu Liễu Hàn Song.
Như nếu như không có chút chỗ dựa, chỉ vẻn vẹn dựa vào thân phận khiến người cảm thấy mình có chỗ kiêng kị nên không dám giết, vậy thì Liễu Hàn Song nhất định phải thất vọng rồi.
Nhìn qua nắm đấm không ngừng biến lớn trong mắt, Liễu Hàn Song không chỉ không có chút sợ hãi nào mà trong ánh mắt ngược lại lộ ra vẻ vô cùng điên cuồng, cuối cùng, hắn đột nhiên hét lớn một tiếng, ở trong mi tâm hắn lập tức có một đạo ấn ký nguyệt nha bàn hiển hiện.
Từ bên trong ấn ký này, một cổ khí tức năng lượng vô cùng cường đại bỗng nhiên bạo bừng lên, đó là lực lượng thuộc về cao thủ Thánh Huyền!
Năng lượng bàng bạc như như cuồng phong cuốn đi, lấy Liễu Hàn Song làm trung tâm, phạm vi ngàn trượng tất cả đều bị cổ lực lượng khí tức này bao phủ, khiến người cảm thấy kết cấu của phương không gian này cũng vì vậy mà cứ thế thay đổi, giống như ảo cảnh vậy.
- Thánh Huyền cao thủ.
Thần Dạ mi tâm hơi là xiết chặt, chỉ có Thánh Huyền cao thủ mới có thể làm được thế này.
- Cút!
Ở bên kia, Tử Huyên tự nhiên cũng cảm ứng được đạo năng lượng khí tức cường đại này, lúc này sốt ruột không thôi.
Nhưng Võ Vô Lăng và Dịch Trọng lão ma đều là loại không tầm thường, muốn dễ dàng thoát khỏi hai người bọn họ thì dù là Tử Huyên cũng không cách nào làm được.
- Hắc hắc, tiểu tiện nhân, lão phu thấy vẫn nên khuyên ngươi một câu, thúc thủ chịu trói theo công tử đi, như vậy, ngươi sẽ có tương lai cao cao tại thượng, nếu hậu hạ tốt công tử thì công tử có thể sẽ đại phát thiện tâm tha cho tiểu tử kia cũng nên.
Sau khi liên thủ với Võ Vô Lăng bức lui Tử Huyên, Dịch Trọng lão ma liền quái thanh cười to.
- Muốn chết.
Ánh mắt Tử Huyên trở nên vô cùng sâm lãnh, cột sáng màu nâu xám do bốn đạo năng lượng hội tụ có xu thể xuyên phá hư không, hạo hạo đãng đãng xông ra ngoài.
Ở bên kia, Võ Vô Lăng và Dịch Trọng lão ma tự nhiên hiểu rõ cách nghĩ của Tử Huyên, cho nên, cho dù đạo công kích này phi thường cường đại thì hai nguời cũng không có ý tứ né tránh, đều cùng đánh ra công kích cường đại nhất nghênh tiếp.
- Tiểu tử, ngươi tên là gì.
Lúc đạo năng lượng khí tức cấp bậc Thánh Huyền kia từ trong mi tâm Liễu Hàn Song bạo tuôn ra, ý thức bản thân Liễu Hàn Song đã hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, phóng mắt nhìn đi, tóc của hắn, lập tức biến thành một mảnh tuyết trắng, trong hai mắt cũng nổi lên ánh mắt tuế nguyệt tang thương, cả người thoạt nhìn cũng phảng phất như đã trải qua mấy kiếp luân hồi vậy.
Thanh âm này, nghe qua có cảm giác rát già nua.
Thần Dạ hỏi ngược lại:
- Ngươi là ai.
- Lão phu Liễu Tông Thần, là gia gia của Liễu Hàn Song.
Thanh âm già nua, chẳng những nghe qua có cảm giác Thương Hải Tang Điền, mà còn khiến người nghe như chìm vào trong đó, đây mới chỉ là một đạo năng lượng của Liễu Tông Thần, một ý niệm lưu lại trên người Liễu Hàn Song thôi nhưng đã đáng sợ như thế rồi, thật không biết, bản thân Liễu Tông Thần là tồn tại thế nào nữa..
- Liễu lão tiền bối xem ra rất bảo vệ người cháu trai này a, khó trách.
Thần Dạ mày kiếm nhướng lên, cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.