Đế Quân

Chương 1039: Giữa hồ




Dù cho chém giết, đoạt đồ vật của người khác mang đi, nhưng mà sau khi đoạt thì nó lại biến mất... Trong lúc nhất thời người Đình Sơn Cốc lập tức có xúc động cắn lưỡi!
Đối với chuyện này, đám người Thần Dạ làm như không thấy, trực tiếp một đường đi qua, giờ này khắc này trừ phi là Bàng Tông bị vây công, nếu không dù cho đám người Thính Nhất Lâu gặp nguy hiểm, Thần Dạ cũng không quan tâm tới.
Tốc độ di chuyển thật nhanh, có Huyền Tâm Bội chỉ dẫn chính xác, hơn nữa trên đường đi cũng không có qua người nào gây phiền toái, bản thân bọn họ cũng không có phiền toái gì, bởi vậy sau khi đi được một giờ, Huyền Tâm Bội chĩ vào nơi cuối cùng.
- Tại đây là được giải đất trung tâm có truyền thừa cuối cùng?
Trong tầm mắt là một hồ nước lớn, nó rộng vài chục dặm, hồ nước vô cùng thanh tịnh, có thể thấy rõ trong hồ có sinh vật nào, nơi đây không có gió thổi, bởi vậy cả hồ nước đều im ắng, mọi người nhìn qua giống như cái gương.
Vị trí hồ nước nằm giữa trung tâm giải đất, ở đó có một đảo nhỏ rộng mấy dặm, nhìn qua đảo nhỏ không có đồ vật gì cả, cây cối thanh thúy tươi tốt, đất đá lỏm chỏm, tràn ngập thiên địa linh khí.
Mà lúc này hào quang trong Huyền Tâm Bội bắn qua hòn đảo.
U Nhi gật gật đầu, trong đôi mắt đẹp dịu dàng toát ra nét hoài niệm.
- Tại đây là vị trí trung tâm có truyền thừa cuối cùng, Thần Dạ, mục tiêu của ngươi ở đó.
XÍU...UU!!
Tuy mảnh đất trung tâm còn chưa mở ra, Thần Dạ nhưng không muốn chờ thêm chút nào, thân hình khẽ động, nhanh như tia chớp bay thẳng tới.
- Tử Huyên, ta phá vỡ nơi đây, ngươi tới.
- Thần Dạ, không muốn!
U Nhi sốt ruột nói ra, kết giới nơi đây Thần Dạ làm sao có khả năng phá vỡ?
Trong hào quang mãnh liệt, Thiên Đao xuất hiện trong tay, chỉ một thoáng đã có đao mang mấy trăm trượng phá vỡ hư không, chém thẳng vào kết giới cường đại.
- Dĩ nhiên là Thiên Đao?
U Nhi chăm chú che miệng mình, đột nhiên rất nhiều thứ nói không thông giấu trong lòng của nàng, vào lúc này đột nhiên được giải thích tất cả.
Sau một lát U Nhi nhịn không được cười khổ:
- Sư phó, ngài đề phòng mọi cách, nhưng ngài nhất định không biết thật lâu trước đây, kỳ thật ta đã quen Thần Dạ, khi đó trong nội tâm của ta, trừ hắn ra thì không thấy được người nào khác. Nếu ngươi biết được chắc thất vọng về đệ tử lắm a?
Bồng!
Đao mang còn chưa chém vào kết giới, một đạo năng lượng cường đại như tấm lụa thình lình từ hòn đảo trung tâm giống như thiên thạch đánh thẳng tới.
Trong âm thanh va chạm nạng nề, đao mang lớn nhỏ mấy trăm trượng vỡ nát, năng lượng như tấm lụa không có tiêu hao hết, sau đó năng lượng đánh vào ngực Thần Dạ.
- Thần Dạ...
Tử Huyên cùng U Nhi kinh hô, lập tức lao thẳng tới tiếp Thần Dạ, sắc mặt hai người biến đổi.
Không phải vì Thần Dạ thụ một kích này bị thương quá nặng, mà là bị năng lượng như tấm lụa đánh trúng vậy mà không có chút chuyện gì, quá nói không thông.
- Xảy ra chuyện gì?
Mấy người ở đây chấn động, U Nhi càng thêm khiếp sợ, nàng rất rõ ràng tất cả ở đây tồn tại như thế nào, sẽ có uy lực như thế nào, nhưng mà năng lượng cường đại này cũng không có tổn thương Thần Dạ, lại đưa Thần Dạ tới bên cạnh hồ nước
U Nhi lúc này hiếu kỳ nhìn qua hắn, giống như muốn mang tâm của mình ném vào trong đó.
Ánh mắt Thần Dạ thoáng ngưng tụ, lập tức nói ra:
- U Nhi cô nương, có thể đi vào sớm hay không, ta thực sự không thể chờ đợi như thế này được.
Huyền Tâm Bội, U Nhi có thể không chút do dự ném ra, còn biết cụ thể thời gian truyền thừa cuối cùng mở ra, càng nói với Tả Lực rằng, hắn và Đình Sơn Cốc ở đây sẽ không có được bất cứ vật gì.
Đến lúc đó Thần Dạ hiểu U Nhi nắm rõ truyền thừa này rất nhiều, tất nhiên cũng hiểu thứ người khác không hiểu, cho dù nghe ra có chút khó tin.
Nếu nói U Nhi không có nửa điểm quan hệ với nơi này, Thần Dạ dù thế nào cũng không tin.
Trầm tư một lát, thấy Thần Dạ dùng ánh mắt khát vọng nhìn qua, U Nhi nói khẽ:
- Ta có thể thử một chút, nhưng mà không thể bảo chứng thành công, ngươi không muốn ôm hy vọng quá lớn, kỳ thật cũng không cần chờ quá lâu.
- U Nhi cô nương, đa tạ!
Thần Dạ ôm quyền cảm tạ.
U Nhi nhẹ nhàng thở dài, nói:
- Ta đây thử một lần!
Lời vừa vang lên, U Nhi giống như một tia chớp màu đen trực tiếp hiện ra trên không trung đảo nhỏ, chợt thân ảnh giống như tiến vào hư không, thân thể nhìn qua cực kỳ mơ hồ.
Đám người Thần Dạ nhìn qua và ánh mắt biến hóa, ngay vừa rồi Thần Dạ không thể đi vào được, mà U Nhi gần như lướt tới gần đảo nhỏ.
Thân ảnh của U Nhi chậm rãi mơ hồ, từng đạo năng lượng rung động cũng từ trong nguời hiện ra nhanh chóng, từ bốn phương tám hướng tụ tập lại, sau khi tiến tới gần đảo nhỏ thì hóa thành một tấm lưới từ trên trời giáng xuống.
Ông!
Dưới tấm lưới năng lượng bao phủ, hư không bên ngoài đảo nhỏ run rẩy, trong nội tâm Thần Dạ cực kỳ vui vẻ, U Nhi hành động này hiển nhiên sinh ra một ít hiệu quả.
Nhưng mà còn không có đợi hiệu quả tiếp tục mở rộng, giữa hòn đảo có một đạo năng lương như tấm lụa từ trong bắn mạnh ra ngoài.
- Trạc Ly tiền bối, Tử Huyên, đồng loạt ra tay, cản nó lại!
Ba đạo thân ảnh rất nhanh xuất hiện trước người U Nhi, huyền khí bàng bạc trong người như nộ long, trùng trùng điệp điệp đánh thẳng xuống dưới.
- Thiên Đao!
Bạch quang hiển hiện, Thiên Đao bắt đầu khởi động, lực lượng tan vỡ cực đoan đánh ra ngoài.
- Bồng, bồng, bồng, bồng!
Bống tiếng nổ mạnh vang lên liên tiếp, Thần Dạ ba người đều có chuẩn bị tâm lý, năng lượng này bị ba người công kích, dễ dàng đánh tan nó, về phần Thiên Đao công kích cũng duy trì một lát, tới bên hồ thì bị ngăn cản lại.
Sau đó năng lượng này không khách khí đánh thẳng lên người U Nhi.
Năng lượng này chỉ ngăn cản người ở bên ngoài, cũng không đả thương người thậm chí giết người, bởi vậy Thần Dạ cũng không có lo lắng.
Nhưng vạn lần không nghĩ tới, thân thể U Nhi như con chim gãy cánh, ngã xuống bên hồ, máu tươi chảy ra như suối.
- U Nhi cô nương...
Mọi người cả kinh, Thần Dạ lách mình đi tới, nhanh chóng tiếp được U Nhi, lập tức cảm ứng nàng cực độ suy yếu.
Một kích vừa rồi vậy mà đánh lên người U Nhi không chút lưu tình, nếu như không phải U Nhi tu vị bất phàm, nếu không phải tấm lưới năng lượng lớn ngăn chặn thật nhiều công kích... Cho dù đám người Thần Dạ đã ra tay ngăn cản năng lượng kia bắn về, dù là Trạc Ly cũng không còn sống được.
- U Nhi cô nương.,,
- Ta không sao, mặc kệ ta làm cái gì, nhiều nhất chỉ làm ta bị thương, sẽ không giết ta, ngươi đừng lo lắng, không có việc gì, thật!
U Nhi suy yếu nói ra.
- U Nhi, đừng nói chuyện, nhanh chữa thương đi.
Tử Huyên vội vàng móc đan dược ra đưa vào trong miệng của U Nhi, nàng lại cố sức tránh đi, nàng vừa cười vừa nói:
- Tuy là bị tổn thương, nhưng đối với ta cũng là chỗ tốt, Thần Dạ, thả ta xuống.
Thần Dạ loay hoay thả U Nhi ra, nhìn thấy nàng chậm rãi tiến vào trạng thái tu luyện, thần sắc mới chậm rãi ảm đạm xuống, nói khẽ:
- U Nhi cô nương, thực xin lỗi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.