Đệ Nhất Tần Tranh

Chương 5: Qua Năm Ly Hôn





Bí thư Lưu hét lớn, lời nói của Tần Tranh giống như đao kiếm đâm vào trong lòng anh ấy.
Suýt nữa, bố anh ta đã không cứu được!
Mà nguyên nhân, chính là do anh ta ngăn cản Tần Tranh cứu chữa!
Không chỉ như thế, sự khăng khăng cố chấp làm theo ý mình của anh ta, suýt nữa đã đẩy một thanh niên vào chỗ chết, danh dự bị hủy!
Có điều anh ta là bí thư của Dương Thành này, kiểu sai lầm này đủ để cho anh ta muôn đời muôn kiếp không thể quay lại được!
Tần Tranh bị hành động của Bí thư Lưu làm cho giật mình, vội vàng đỡ Bí thư Lưu dậy.
"Tần Tranh đúng không?" Ánh mắt thứu ký Lưu đỏ hoe: "Tôi xin lỗi anh, ở đây xin lỗi anh! Cảm ơn anh vì đã cứu bố tôi!”
Lúc này tất cả các bác sĩ trong phòng bệnh ai nấy đều sững người, bệnh nhân đặc biệt đã không cứu được, thằng nhóc này làm sao cứu được?
"Kiểm tra thường xuyên.
" Một bác sĩ nói, lập tức có người đẩy dụng cụ đến kiểm tra thân thể cho ông già.
Sắc mặt của Mickey càng thêm khó coi, anh ta sao cũng ngờ được, thương hiệu của anh ta sẽ phá bỏ ở chỗ này!
"Đông y quảng bác uyên thâm, dù sao cũng là lịch sử mấy ngàn năm của Hoa Hạ.
" Tần Tranh nói xong, nhìn về phía ông già: “Tôi còn cần châm cứu cho bố anh hai lần nữa, mới có thể hoàn toàn bình phục.

"Vậy thì làm phiền anh rồi.
" Thái độ của bí thư Lưu đối với Tần Tranh lúc này có thay đổi rất lớn.
Sau hai ngày xong xuôi, Tần Tranh quyết đoán xoay người rời đi, lại bị Lưu Uyển ngăn cản.
"Người anh em, nói cho tôi biết số thẻ ngân hàng của cậu, tôi chuyển tiền cho cậu.
"
Lưu Uyển nói xong, trên mặt lộ ra áy náy: "Thật sự ngại quá, hôm nay! "
"Không sao, nếu tôi đã lựa chọn cứu chữa cho bệnh nhân, tôi sẽ không để chuyện này trong lòng.
"
Trong mắt Lưu Uyển rưng rưng: "Được được được!”
Đưa số tài khoản cho Lưu Uyển, Tần Tranh đi ra khỏi phòng bệnh thì nhìn thấy bóng dáng của Sở Hiểu Đồng, ngay lập tức đi tới.
"Sao anh không về trước?"

Tần Tranh nói: "Đi thôi.

Ánh mắt Sở Hiểu Đồng nhìn Tần Tranh vô cùng phức tạp, người đàn ông này đã thay đổi rất nhiều.
Tần Tranh của trước kia, tát một cái cũng không đánh trả, cô cho rằng như vậy là nhu nhược.
Bây giờ nhìn lại, đó có thể chỉ là sự nhẫn nhịn và khoan dung với cô, Sở Hiểu Đồng rất là tò mò, trên người Tần Tranh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tất cả mọi thứ ngày hôm nay, giống như nằm mơ vậy.
Tần Tranh đột nhiên biết nói chuyện, bỗng nhiên biết chữa bệnh, còn được Bí thư Lưu khen ngợi.
Cái này …
Nếu là trước kia, đây là chuyện hoàn toàn không thể tưởng tượng được!!
“Chẳng qua là may mắn mà thôi, anh cũng không nên quá tự cao tự đại, cẩn thận ngã thảm!”
Sở Hiểu Đồng hừ lạnh rồi đi vào trong xe trước một bước.
Tần Tranh cười khổ lắc đầu, muốn người đẹp lạnh lùng như Sở Hiểu Đồng nhìn mình với cặp mắt khác xưa, hiển nhiên còn quá sớm.
Nhưng mà, anh không nóng vội, anh thật ra có chút áy náy với Sở Hiểu Đồng.
Trước bởi vì là người câm, hoàn toàn không làm được rất nhiều ngành nghề, hơn nữa anh cũng không phải là khuyết tật thật sự, càng không thể đến hội người khuyết tật.
Mà trong hoàn cảnh đó, Sở Hiểu Đồng vẫn luôn bị chỉ trích, đương nhiên anh biết Sở Hiểu Đồng lựa chọn mình nhất định có lý do khác.
Nhưng Tần Tranh vẫn cảm thấy lỗi ở mình.
Cho nên, anh chưa bao giờ ghét Sở Hiểu Đồng, chỉ có bất đắc dĩ và áy náy.
Hai người vừa lên xe, cũng không nhìn thấy Lưu Minh Hạo vừa mới đi ra trước cửa bệnh viện, Vẻ mặt Lưu Minh Hạo lúc này đầy sát khí.
"Tần Tranh, không ngờ mày may mắn như vậy, lại hai lần thoát khỏi tai ương lao ngục! Nếu đã như vậy, tao đành phải tự mình ra tay, không phải mày biết y thuật sao? Vậy tao chặt tay của mày xuống, tao xem mày làm sao chữa bệnh được nữa!”
Xe chạy thẳng một mạch đến cổng nhà họ Sở thì dừng lại.
Nhà họ Sở sống trong một biệt thự biệt lập ở tiểu khu tài chính vành đai 3 của Dương Thành, bên cạnh đường quốc lộ.

Xe đi vào tiểu khu, dừng trong gara biệt thự.
Hai người đi vào đại sảnh, đã nhìn thấy vợ chồng nhà họ Sở đang ngồi trên sô pha còn có Sở Tử Đàn.
Khi Tần Tranh và Sở Hiểu Đồng vào cửa, Hàn Anh lập tức đứng dậy.
"Hiểu Đồng có mệt không con, chuyện công ty hôm nay dọa con rồi phải không, vậy lại không hăng hái đi tranh giành với người ta để con phải lo lắng đến xử lý, mau đến nghỉ ngơi nào cục cưng của mẹ.
"
Hàn Anh lôi kéo Sở Hiểu Đồng ngồi xuống, rót trà cho Sở Hiểu Đồng.
Sau đó nhìn về phía Tần Tranh ở bên cạnh: "Không có việc gì thì đi lau nhà đi, thay quần áo, tối nay ra ngoài ăn cơm với nhà chị cả và chị hai, đừng tưởng rằng biết nói thì đến lúc đó nói xen vào lung tung, mất mặt!”
Tần Tranh gật đầu đi lên lầu.
"Chờ một chút!"
Người đàn ông vẫn luôn ngồi trên sô pha đột nhiên mở miệng, người đàn ông này chính là chủ nhà nhà họ Sở, Sở Kinh.
Ông nhíu mày nhìn Tần Tranh, lại nhìn về phía Sở Hiểu Đồng.
"Hai đứa kết hôn lâu như vậy, lúc trước sở dĩ tôi thúc giục kết hôn chính là muốn đuổi! Là muốn nhanh chóng ôm cháu trai, một năm rồi, hai đứa đến một cái rắm cũng không thả ra.

Sắc mặt Sở Kinh lạnh lùng: "Năm nay, nhất định phải sinh cho tôi một đứa bé, nếu không qua năm lập tức ly hôn đi.

Ông nói xong câu đó, tiếp tục đọc báo trong tay, vừa đọc vừa lẩm bẩm: "Đồ cổ giả càng ngày càng nhiều, ngay cả Phù Dung Quán uy tín nhất cũng có hàng giả!”
Bố vợ anh thích đồ cổ, nhất là Nguyên Thanh Hoa, đáng tiếc đến bây giờ, ông vẫn chưa nhận được một món hàng thật.
Nguyên Thanh Hoa: đồ sứ Thanh Hoa thời nhà Nguyên.
Tần Tranh ghi nhớ việc này, vừa định đi lên, lại nhìn thấy anh mắt Sở Tử Đàn nhìn chằm chằm anh.
"Tần Tranh, đây là trong nhà, đừng hở một tí là đóng cửa! Còn có, nếu anh không mặc quần áo, thì trực tiếp khoá cửa lại!”
Sở Tử Đàn nói ra những lời này, Hàn Anh ngay lập tức nhìn sang.
"Cái gì? Cậu ở nhà không mặc quần áo bắt nạt Tử Đàn?”
Tần Tranh nhíu mày, làm gì có!
Sở Hiểu Đồng cũng nhíu mày, từ kết hôn tới nay Tần Tranh với cô, đều chia làm hai giường ngủ, cho nên đến bây giờ, Tần Tranh vẫn còn là người chưa có kinh nghiệm.
Nhưng lời nói vừa rồi của Tử Đàn có ý gì?
Tần Tranh này không thành với mình, lại đi ép Tử Đàn?
Sở Tử Đàn cũng phát hiện ra lời nói của mình đã dẫn đến hiểu lầm, nhưng cô ta cũng không giải thích.
Cô ta luôn chán ghét người anh rể Tần Tranh này, ở trường không biết bao nhiêu lần bị bạn học cười nhạo đều là vì Tần Tranh.
Cô ta ước gì Tần Tranh chết quách đi!
“Cậu nói rõ ràng cho tôi!” Hàn Anh nhíu mày.
"Ai nha, ngồi xuống cho tôi!" Sở Kinh quát lớn: "Lớn tiếng làm cái gì vậy? Tử Đàn nếu thật sự là bị Tần Tranh bắt nạt, với tính tình của con nhỏ này, còn có thể ngồi ở đây như vậy sao?”
"Đừng không có việc gì thì lớn tiếng la hét, đi thay quần áo đi, đã đến giờ rồi.
"
Tần Tranh cảm kích nhìn Sở Kinh, thầm nghĩ hai ngày này, cho Sở Kinh xem Nguyên Thanh Hoa thôi.
Sở Tử Đàn nhỏ giọng hừ một tiếng, không biết nhớ tới cái gì, khuôn mặt hơi đỏ lên.
Một cảnh này bị Sở Hiểu Đồng nhìn thấy rõ ràng, Sở Hiểu Đồng lúc này đứng lên: "Con đi thay quần áo.

Không biết vì sao, sau khi nhìn thấy hết tất cả của Tần Tranh ngày hôm nay, với sắc mặt Sở Tử Đàn vừa rồi làm cho cô có chút không thoải mái.
"Anh nói thật cho tôi biết, có phải anh đã bắt nạt Tử Đàn không?"
Sau khi lên lầu, Sở Hiểu Đồng lập tức ngồi ở trên giường lạnh lùng nhìn Tần Tranh.
Tần Tranh bỏ bộ âu phục trong tay xuống: "Sáng nay tôi đón em ấy trở về rồi thay quần áo ở trong phòng, có đóng cửa nhưng quên khóa, con nhóc kia trực tiếp đẩy cửa vào rồi nhìn thấy.

"Chỉ có như vậy?" Sở Hiểu Đồng nhíu mày.
"Chỉ có như vậy.
" Tần Tranh bất đắc dĩ, trên khuôn mặt vẫn bình thản đột nhiên chậm rãi lộ ra ý cười: "Em đây là ghen rồi sao?”
"Phi! Tôi mà thèm ghen với anh à? Trừ khi tôi bị bệnh! Tôi nói cho anh biết, ngay cả khi bố nói cái gì mà năm nay muốn có trẻ con, anh cũng đừng mơ! Tôi sẽ tìm ra cách giải quyết vấn đề này, nhưng không có gì để làm với anh!”
Tần Tranh nhìn Sở Hiểu Đồng đi ra ngoài, lông mày lại chậm rãi nhíu lại.
Cô nghĩ cách? Còn không liên quan gì đến mình?
Sắc mặt Tần Tranh có chút khó coi, đây xem như quang minh chính đại đội nón xanh cho mình sao?
Tối hôm đó, Sở Kinh lái xe dẫn người trong nhà cùng nhau đi về phía khách sạn.

Đây là lần đầu tiên người nhà họ Sở tụ hội trong năm nay, bắt buộc phải đến đông đủ, nếu không Hàn Anh tuyệt đối sẽ không để Tần Tranh tới.
"Tôi nói cho cậu biết, cậu cứ coi mình vẫn là người câm, đừng có mà nhiều chuyện.
" Hàn Anh nhíu mày.
Tần Tranh gật đầu, anh biết tính tình người nhà kia, lúc ấy vừa mới kết hôn, anh đã gặp qua đám người kia.
Vốn dĩ anh cũng không có ý định tiếp xúc với những người đó.
Khi đoàn người đi đến khách sạn, mọi người đều đã đến đông đủ.
Chị cả và anh rễ của Sở Kinh, còn có con gái Phạm Minh Minh dẫn theo chồng Trình Văn.
Chị hai và anh rễ của Sở Kinh, dẫn theo con trai Đỗ Hào.
Con mắt Tần Tranh có chút lẩn tránh, lúc nhìn thấy Trình Văn, anh đã biết hôm nay chỉ sợ là một buổi tiệc Hồng Môn Yến.
Trình Văn này cũng là vừa kết với Phạm Minh Minh trong dịp tết, con rể mới.
Hai người con rể gặp mặt, chỉ sợ có so sánh, đây đặc biệt là cho người một nhà Sở Kinh khó xử!
Nếu hôm nay Tần Tranh mười năm không đến kỳ hạn, chỉ sợ sau khi trở về, không thể thiếu một trận mắng.
"Ai nha, em ba đến rồi, em dâu đã lâu không gặp, mau đến đây nào.
Hiểu Đồng Tử Đàn lại xinh đẹp thêm không ít nha.

Hai nhà đứng lên chào hỏi đám người Sở Kinh, không biết cố ý hay vô tình, mà trực tiếp bỏ qua Tần Tranh.
Mà những người này lơ, giống như biểu diễn, Trình Văn đứng lên.
"Vị này chính là chồng của Hiểu Đồng phải không, xin chào, tôi là chồng của Minh Minh, tôi tên là Trình Văn.
"
Tần Tranh ngẩng đầu nhìn về phía Trình Văn, khóe miệng nhếch lên, thầm nghĩ.
Một câu này của Trình Văn, trực tiếp đẩy bữa ăn tối gia đình lên cao trào.
Lúc này, người của ba nhà đều nhìn về phía anh.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.