Đệ Nhất Tần Tranh

Chương 1: Mười Năm Khuất Nhục





"Tần Tranh? Tại sao lại là đồ câm điếc nhà anh đến đón tôi chứ?
Cổng đại học Lâm Thành, Sở Tử Đàn nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ nhìn người đàn ông trước mặt, sau đó cẩn thận nhìn xung quanh.
"Đi nhanh lên đi, nếu để bạn học tôi nhìn thấy thì tôi còn mặt mũi mà đi học tiếp sao? Nói rồi Sở Tử Đàn nhanh chân đi về trước.
Tần Tranh mím miệng, lập tức đuổi theo Sở Tử Đàn.
Hôm nay anh giúp vợ mình, Sở Hiểu Đồng đến đón Sở Tử Đàn tan học, bình thường đều là Sở Hiểu Đồng đến đón, nhưng hôm nay Sở Hiểu Đồng nói công ty có chút việc phải xử lí nên gửi tin nhắn nói anh đi.
Lúc Tần Tranh đi theo Sở Tử Đàn về phía xe thì có ba nữ sinh sóng vai đi đến, thấy Tần Tranh đi cùng Sở Tử Đàn thì xông tới.
Ôi, đây không phải là hoa khôi Sở Tử Đàn sao?
Bước chân của Sở Tử Đàn dừng lại, sắc mặt lập tức thay đổi, cô ta liếc mắt nhìn Tần Tranh sau lưng, trong lòng vô cùng buồn bực.
Điều cô ta sợ nhất chính là người khác nhìn thấy người anh rể câm điếc này của mình, kết quả vẫn bị thấy, quan trọng hơn nữa người thấy lại là nữ sinh không hợp với cô ta.
Là mấy người sao, sao vậy?
Khóe môi Sở Tử Đàn hơi nâng lên, miễn cưỡng cười nói.
Không có gì, chào hỏi mà thôi.
Trong ba nữ sinh có một nữ sinh tóc dài, cô ta cười lạnh.
Ánh mắt nữ sinh tóc dài chậm rãi nhìn về phía Tần Tranh, mắt đột nhiên mở lớn, khoa trương nói: Ôi..., Tử Đàn, người này...!Không phải đây là anh rể câm điếc vô dụng ở rể một năm của cậu sao? Sao cậu lại mang người đến trường học của chúng ta luôn rồi?
Sở Tử Đàn nổi giận, ánh mắt cũng trầm xuống: Liên quan gì đến cậu chứ, chó ngoan không cản đường, cút đi!
Cô ta đẩy nữ sinh trước mặt ra, kéo tay Tần Tranh đến xe con, đóng cửa xe rầm một cái.
Mau lái đi, còn muốn xem tôi làm trò cười tiếp sao? Sở Tử Đàn tức tối hét.
Ngón tay Tần Tranh dừng lại, tiếp đó im lặng khởi động xe.
Hai mắt Sở Tử Đàn nhắm chặt lại, nghe tiếng chế giễu loáng thoáng bên ngoài cửa xe, ngực lên xuống không ngừng.
Nhanh lên đi! Sở Tử Đàn tức giận nói: Chậm chết đi được!
Thật không biết lúc trước chị tôi nghĩ gì nữa! Không nói đến chuyện ở rể, ngay cả một công việc cũng không có, một năm ăn bám chị tôi, lại còn là người câm!
Nếu tôi là anh tôi đã sớm chết đi cho rồi!

Sở Tử Đàn hét to trút giận, nhưng hét một lúc lâu thì Tần Tranh vẫn không có chút phản ứng nào.
Sở Tử Đàn giận quá hóa cười: Đúng rồi, tại sao tôi phải tức giận với một người câm nhỉ, tôi đúng là bị điên rồi.
Dứt lời, Sở Tử Đàn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngực vẫn không ngừng lên xuống, cơn tức vẫn chưa tiêu tan.
Ánh mắt Tần Tranh hơi lóe lên.
Câm điếc?
Anh đã nghe xưng hô này mười năm rồi.
Lúc trước bố mẹ mất tích, một ông già thần bí đến tìm anh, ông cụ đó có rất nhiều điều thần bí, người bình thường căn bản không có khả năng có.
Ông cụ kia nói cho anh biết, nếu như muốn tìm bố mẹ, anh phải nhịn nhục gánh vác trọng trách nặng nề.
Tần Tranh bị bi thương làm mờ đầu óc, anh trực tiếp đồng ý, sau đó ông cụ kia truyền hết tất cả những thứ mình biết cả đời cho Tần Tranh.
Sau đó ông cụ biến mất không dấu vết.
Mà để đạt đến cảnh giới, trong mười năm anh không thể mở miệng nói chuyện!
Nếu không cơ thể anh sẽ không thể tiếp nhận được năng lượng trong đó mà tự bạo rồi chết.
Nói đến đây giống như chuyện nghìn lẻ một đêm nhưng chuyện này thật sự xảy ra với Tần Tranh, đây cũng là nguyên nhân mà Tần Tranh được gọi là câm điếc.
Người ngoài đều nghĩ Tần Tranh vì bố mẹ mà khóc đến mất tiếng, nhưng lại không biết nguyên nhân làm người ngoài khiếp sợ này.
Mười năm câm điếc, người người khinh thường!
Nhưng, hôm nay...!chính là ngày cuối cùng của thời gian mười năm này.
Nghĩ đến đây, Tần Tranh hít sâu một hơi, cảm nhận một chút khí tức dao động trong người.
Bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ hoàn toàn thoát khỏi danh xưng câm điếc này.
Nghĩ đến đây, trong mắt Tần Tranh hiện lên sự kích động.
Xe nhanh chóng lái vào nhà lớn nhà họ Sở, xe vừa dừng lại Sở Tử Đàn đã lập tức xuống xe.
Cô ta vừa chạy vào vừa dùng tay xua xua trước mũi, giống như việc cô ta ở cùng không gian với Tần Tranh như ở cùng với một vũng nước bẩn vậy.
Ánh mắt Tần Tranh hơi thay đổi, anh khóa xe, cầm chìa khóa đi thẳng lên tầng hai biệt thự nhà họ Sở.
Anh không có tâm trạng mà quan tâm Sở Tử Đàn đi đâu, bây giờ khí tức trong người anh ngày càng dao động mạnh mẽ.

Nhịn mười năm, tuyệt đối không thể vì một câu nói mà uổng phí được!
Tần Tranh lao vào phòng, đôi mắt bỗng nhiên nhìn về phía lịch ngày để trên bàn, khóe miệng anh hơi nâng lên, cầm bút khoanh vào ngày mai trên tờ lịch!
Cuộc sống mười năm khuất nhục, đến đây là kết thúc!
Tần Tranh ngồi khoanh chân trên giường, cởi quần áo ra, anh hít sâu một hơi, điều động tất cả năng lượng trong cơ thể, đến tầng đột phá cuối!
Khi Tần Tranh bắt đầu đột phá tầng cuối cùng, mẹ vợ Hàn Anh của anh lại cười cười nói nói mang một người đàn ông trẻ tuổi vào biệt thự nhà họ Sở.
Cháu đến cũng không nói trước cho dì để dì chuẩn bị một chút.
Hàn Anh dẫn người vào phòng khách: Mau ngồi đi, dì rót cho cháu chén trà.
Người đàn ông này là con gái của bạn thân Hàn Anh, Lưu Minh Hạo, tướng mạo khôi ngôi, dáng người cao lớn, khóe miệng mang theo ý cười, nhìn rất có khí chất của công tử văn nhã.
Không cần đâu phiền phức vậy đâu dì, cháu mới từ nước ngoài về nên đến chào dì một tiếng và thăm Hiểu Đồng luôn.
Lưu Minh Hạo đưa tay nhận lấy, tự mình rót trà.
Nếu không phải năm đó cháu ra nước ngoài đào tạo chuyên môn thì không chừng đã thành đôi với Hiểu Đồng nhà dì rồi! Lưu Minh Hạo cười nói.
Khóe miệng Hàn Anh cứng lại, xấu hổ cười cười.
Bà ta cũng được xem là nhìn Lưu Minh Hạo lớn lên, lúc ấy trong khu này anh ta nổi danh là tiểu thiên tài, lúc trước bà ta cũng một lòng muốn gả Hiểu Đồng cho Lưu Minh Hạo.
Ai mà ngờ rằng con nhóc Hiểu Đồng kia lại nói với họ không phải tên câm điếc kia thì không cưới!
Vừa nghĩ đến con rể vô dụng trong nhà, so sánh với Lưu Minh Hạo trước mắt, đúng là có xách giày cho Lưu Minh Hạo cũng không xứng!
Dì, lần này cháu đến đây là muốn tặng quà cho Hiểu Đồng.
Lưu Minh Hạo mỉm cười, ngồi xuống sopha, nhìn xung quanh: "Đúng rồi, Hiểu Đồng đâu rồi ạ?
À, con bé vẫn đang ở công ty, chưa có về.
Hàn Anh trả lời.
Trên mặt Lưu Minh Hạo hiện lên sự thất vọng, hỏi tiếp: Vậy chồng của Hiểu Đồng đâu ạ? Cháu nghe nói hình như anh ta không có việc, chỉ ở nhà thì phải? Cháu cũng muốn gặp người có thể làm Hiểu Đồng động lòng một chút!
Đúng lúc hai ngày nay khu trưởng chỗ cháu đến đây chơi, đến lúc đó cháu có thể giúp một tay, giới thiệu một công việc cho anh ta.
Lưu Minh Hạo vừa nói vừa cười, khuôn mặt đều là thiện ý, nhưng trong lòng lại vô cùng xem thường ông xã chưa từng gặp mặt này của Hiểu Đồng.
Một người đàn ông ăn ở dùng tiền của vợ thì thôi đi, lại còn là người tàn phế nữa, đúng là sống không có ích bằng chó!
Hàn An nghe thấy câu này càng bực tức hơn, bà ta nhíu mày hét về phía tầng hai: Khách đến nhà cũng không biết xuống nhìn một chút sao?
Nhưng lúc này Tần Tranh đang trong thời điểm quan trọng, sao có thể nghe được âm thanh bên ngoài chứ?
Nhưng Sở Tử Đàn ở tầng một nghe được tiếng động, ra ngoài nhìn người đến, trong mắt hiện lên sự phiền chán.
Sao con ruồi này lại trở về rồi?
Mẹ, con vừa mới dọn dẹp nên không biết có người đến.
Sở Tử Đàn giải thích với Hàn Anh.
Nhìn thấy Sở Tử Đàn, Lưu Minh Hạo lập tức muốn đứng dậy nói chuyện, nhưng Sở Tử Đàn căn bản không cho anh ta bất kì cơ hội nào, cô ta lập tức đi thẳng lên tầng.
Con đi gọi Tần Tranh.
Sở Tử Đàn không thích Tần Tranh, nhưng cô ta ghét Lưu Minh Hạo hơn.
Một con ruồi không biết nói chuyện và một con ruồi cả ngày vo ve qua lại, cô ta vẫn chấp nhận cái thứ nhất hơn!
Gọi nó xuống nhanh lên! Học đâu cái thói kiêu ngạo đấy vậy? Khách đến nhà cũng không biết đường xuống mà còn phải đi gọi!
Hàn Anh vô cùng tức giận, ánh mắt nhìn lên cầu thang càng bực tức hơn.
Ha ha, dì, tức giận không tốt cho cơ thể! Dù sao cuộc hôn nhân này không phải nói dừng là dừng được, Hiểu Đồng lại muốn kết hôn với Tần Tranh, chuyện này cũng đâu thể làm khác được.
Trong mắt Lưu Minh Hạo là sự khinh thường và lạnh nhạt.
Vào trong tai Hàn Anh lại trở thành nếu như không phải lúc trước bà ta không kết thông gia từ bé thì sao Hiểu Đồng lại có cơ hội đưa Tần Tranh này vào cửa nhà chứ!
Sắc mặt Hàn Anh hơi trầm xuống, chút xíu hảo cảm đối với Tần Tranh hoàn toàn biến mất.
Lưu Minh Hạo thấy vậy thì vô cùng hài lòng.
Lúc trước anh ta đã xem Hiểu Đồng là vợ sắp cưới của mình, không ngờ mới ra nước ngoài hai năm đã bị Tần Tranh cướp mất!
Nói trắng ra, hôm nay anh ta đến chính là để gặp tên câm điếc này, để cho thằng nhãi kia biết so sánh với anh ta, người đó kém cả vạn dặm!
Cũng để nói cho Hàn Anh rằng lựa chọn ban đầu này buồn cười thế nào!
Cho núi vàng không muốn lại chọn hố phân, đúng là làm trò cười cho thiên hạ!
Trong mắt Lưu Minh Hạo hiện lên ý cười nhạo, giờ phút này anh ta cũng không nói chuyện mà chỉ yên lặng nhìn cầu thang.

Sở Tử Đàn lên tầng nhưng không biết mục đích hôm nay Lưu Minh Hạo đến đây là vì muốn làm người nhà mình khó xử.
Cô ta nhíu mày nhìn cửa phòng đóng chặt của Tần Tranh, phàn nàn nói: Trong nhà còn đóng cửa, bị bệnh thần kinh gì không biết!
Nói rồi Sở Tử Đàn đẩy cửa ra, cô ta lập tức nhìn thấy Tần Tranh đang tr@n truồng khoanh chân trên giường.
Lúc đó Sở Tử Đàn ngây cả người.
Á! Lưu manh! Sở Tử Đàn phản ứng lại kịp, mặt lập tức đỏ bừng, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Tần Tranh anh bị tâm thần à, trong nhà không mặc quần áo cũng không biết khóa cửa lại! Mẹ bảo anh xuống tầng, khách đến rồi, nhanh lên! Dứt lời Sở Tử Đàn mặt đỏ bừng, nổi giận đùng đùng đi xuống dưới.
Không biết vì sao, rõ ràng cô ta rất tức giận nhưng đại não lại bị hình ảnh cơ thể cân đối của Tần Tranh lấp đầy.
Sở Tử Đàn cắn răng, lắc mạnh đầu.
Nó xuống chưa?
Hàn Anh không nghe thấy động tĩnh trên đầu, bà ta nhìn về phía Sở Tử Đàn.
Giờ xuống.
Trong lòng Sở Tử Đàn vô cùng bực bội, cũng không thể hiện sắc mặt tốt với Hàn Anh, trực tiếp ngồi xuống sopha ở phòng khách.
Mặc dù Sở Tử Đàn đột nhiên xuất hiện nhưng cũng may Tần Tranh không bị cô ta làm gián đoạn, anh đã thuận lợi đột phá được cửa ải khó khăn kéo dài mười năm nay, ngay sau đó, Tần Tranh lập tức ngửi được một mùi hôi thối.
Anh cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên người mình có rất nhiều nước đen như mực, lập tức mỉm cười.
Xem ra đã hoàn toàn được thanh tẩy rồi.
Tần Tranh lên tiếng, giọng nói khàn khàn như băng nhạc đã được bật đi bật lại hàng trăm lần, nghe vô cùng quỷ dị.
Mười năm không nói, âm thanh kì lạ chút cũng là điều bình thường, anh biết chẳng mấy chốc sẽ khôi phục lại bình thường.
Dì, Tần Tranh này bình thường cũng kiêu ngạo như vậy sao? Ánh mắt Lưu Minh Hạo hiện lên sự trào phúng.
Sắc mặt Hàn Anh biến thành màu xanh xám, đồ vô dụng cố chấp, bà ta không phải người ngu, sao có thể không nghe được ý chế giễu trong lời Lưu Minh Hạo chứ!
Một đứa ở rể thôi mà cũng trưng sắc mặt ra cho mẹ vợ nhìn, gọi lâu như vậy mà còn không xuống!
Sắc mặt Hàn Anh càng lúc càng khó nhìn, bà ta lập tức đứng dậy muốn lên xem Tần Tranh đang làm gì.
Mà đúng lúc này Tần Tranh cũng đi xuống.
Ánh mắt Lưu Minh Hạo nhìn về phía anh, trong mắt lập tức tràn đầy sự mỉa mai và xem thường.
Người như thế này cũng xứng kết hôn với Hiểu Đồng sao?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.