*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Linh Cương làm cho Vấn Thủy một tấm thẻ ở Câu lạc bộ Tọa Kỵ Nhàn Tản để nàng sửa sang lại bộ lông của mình cho thật đẹp. Các kỹ thuật viên ở đây còn sáng tạo thêm cho nàng một búi lông tinh tế cuốn trên chỏm đầu. Lông hai bên tai cũng được tạo hình, quanh đôi mắt to tròn là chút phấn mắt màu đỏ, khiến Vấn Thủy thoạt nhìn không còn giống chó, mà giống như một biểu tượng thời trang thời thượng.
Ở chỗ này, tọa kỵ chính là sự tượng trưng cho thân phận của mỗi người. Nuôi dưỡng tọa kỵ vốn đã là một chuyện xa xỉ, nhưng nếu tọa kỵ này lại còn là giống loài hiếm gặp, được trang trí màu mè rực rỡ nữa thì chủ nhân hẳn là một nhân vật vô cùng lợi hại.
Muốn xem người trước hết phải trông ngựa, cơ hồ đã là luật bất thành văn để nhìn nhận cao thủ nơi đây.
Linh Cương còn có bệnh nhân đang chờ, chỉ đưa được nàng tới Câu lạc bộ Tọa Kỵ rồi đi về trước. Tỉa lông xong xuôi, Vấn Thủy lập tức đến khu vui chơi giải trí. Trong cả cái Câu lạc bộ này, đây chắc chắn là khu vực tiện nghi nhất.
Chỉ cần không cắn hỏng đồ chơi, thì có thể thoải mái chơi đùa cả ngày.
Nơi này cũng là nơi tập trung ít tọa kỵ nhất – dù sao tất cả cũng là thần thú linh thú có cấp bậc cả, mấy món đồ chơi này chẳng qua cũng chỉ là vật chết thôi, chơi nhiều tự dưng sẽ nhàm.
Vấn Thủy hì hục ngậm một quả bóng chạy trên con đường vượt chướng ngại vật dài trăm mét. Ở nơi này, nàng không mấy quen ai. Nhất là hôm nay, với phong cách trang điểm thần thú vương giả này, lại càng chẳng mấy ai nhận ra được nàng.
Cửu Vĩ Hồ duyên dáng bước đến khu đồ chơi, từ trên cao nhìn lướt xuống chỗ Vấn Thủy. Vấn Thủy đang chạy hộc bơ cũng phải dừng lại, chào hỏi nó một cái.
Nó lạnh lùng hừ một tiếng, chẳng thèm ngoái đầu nhìn, lập tức rời đi.
Vấn Thủy phe phẩy đuôi, cũng không để trong lòng, tiếp tục ngậm ngậm quả bóng. Đột nhiên từ phía trên, nàng nghe thấy có tiếng gọi: “Đồ đệ? Con ở chỗ đấy làm gì, đi lên đây đi!”
Vấn Thủy ngẩng đầu lên, kích động vô cùng: “Sư phụ!”
Hỗn Độn ừ một tiếng, nói: “Mau lên đây, để ta giới thiệu các bằng hữu cho con làm quen.”
Vấn Thủy lúc này mới nhả quả bóng ra, phe phẩy cái đuôi chạy như bay lên phía đó. Hỗn Độn kẹp nàng dưới cánh, chỉ hai ba bước đã lên tới tầng lầu cao nhất.
Vấn Thủy vừa lên đến nơi liền sợ ngây người. Nguyên một cái tầng này đều là quần áo, trong đó có đủ loại trang phục dành cho tọa kỵ. Hỗn Độn thả nàng xuống đất, nhìn vào đôi mắt đã điểm tô ánh đỏ kia, gật đầu: “Về sau đừng có đần mặt ở khu vui chơi nữa, có cái gì hay ho đâu. Tới đây, chọn một bộ y phục đi.”
Vấn Thủy vẫn là có chút ngượng ngùng, Hỗn Độn liền giơ cánh đập nàng một phát: “Ngại ngùng xoắn xít làm cái gì, chọn!”
Vấn Thủy đứng trước một cái gương thật lớn, lấy quần áo ra thay tới thay lui. Nàng đã sống đến ngần ấy năm, nhưng chưa từng mua y phục, nhất thời luống cuống không biết nên chọn như thế nào.
Hỗn Độn tiến đến, chọn cho nàng một bộ trang phục dành cho chó màu đỏ lửa. Một tu sĩ hướng dẫn mua hàng đến giúp nàng mặc đồ vào. Nàng mặc trên mình bộ quần áo màu đỏ tươi sáng, đằng sau là một chiếc đuôi to xù, chưa kể khuôn mặt chó kia lại còn nhọn nhọn, càng nhìn càng thấy giống hồ ly.
Hỗn Độn nhìn trái nhìn phải một hồi, hài lòng gật gật đầu: “Bộ này quả nhiên không tồi, cứ mặc tạm trước đã.”
Vấn Thủy cọ cọ người, cảm giác không được tự nhiên. Hỗn Độn dẫn nàng về phía trước: “Từ nay về sau đi ra đường nhớ phải son phấn lòe loẹt vào, đừng để cho người khác nghĩ chủ nhân nhà ngươi nghèo lắm.”
Vấn Thủy liền nhớ tới Hàn Thủy Thạch, nói: “Chủ nhân nhà con vốn dĩ cũng không giàu có.”
Hỗn Độn nổi giận: “Không giàu có còn bày đặt nuôi dưỡng tọa kỵ làm cái gì, đúng là trong bụng ăn cám lại còn học đòi bôi mỡ lên mồm! Đi theo sư phụ đi, sư phụ tìm cho con một chủ nhân xa hoa khác!”
Nó vừa dứt lời, Trảm Phong vừa vặn từ bên trong đi ra nghe được, tức thì nổi cơm tam bành: “Cái đồ ngu ngốc hám lợi! Nếu ngày nào đó lão tử nghèo túng, ngươi chắc chắn trở mặt còn nhanh hơn lật sách!”
Hỗn Độn chày cối cãi: “Ngươi đã nghèo túng lại còn không cho ta trở mặt, muốn ta thủ tiết vì ngươi chắc?!”
“Ngươi… Con mẹ nó ngươi đúng là cái loại bạch nhãn lang(1) không bao giờ biết đủ… Ngươi…” Trảm Phong nghẹn họng, Hỗn Độn cả giận nói: “Ngươi cái gì mà ngươi, còn không mau đi nạp thẻ cho ta!”
Vấn Thủy trợn mắt há hốc mồm, vụng trộm khuyên can: “Sư phụ, sao người lại có thể nói chuyện với chủ nhân như vậy.”
Hỗn Độn chẳng cho là đúng: “Hừ, chẳng qua chỉ là một cái xẻng hót phân, lên mặt dạy đời gì chứ!”
Trảm Phong cả người phát run, một hồi lâu sau mới vung tay áo, quay người đi xuống nạp thẻ.
Vấn Thủy thầm thì: “Sư phụ, như vậy cũng không hay lắm đâu. Dù sao đó cũng là chủ nhân của người.”
Hỗn Độn nói: “Cái bọn người đứa nào đứa nấy đều vừa giảo hoạt vừa nhát gan. Nếu ngươi nói lời dễ nghe một chút, bọn chúng sẽ cảm thấy ngươi so với bọn chúng còn dối trá hơn. Sau đó bọn chúng liền sợ hãi. Cho nên đối xử với bọn người này, không thể nể nang được, cần mắng thì phải mắng ngay và luôn. Mắng xong, bọn chúng sẽ cảm thấy chúng ta so với bọn chúng quả thực quá dốt nát, ở bên chúng ta quả thực quá an toàn, hiểu không?”
Vấn Thủy kinh ngạc đến ngây người.
Hỗn Độn tự mãn: “Một tọa kỵ thành công nhất, đạt tới cảnh giới cao thâm nhất, không phải hơn kẻ khác ở chỗ suốt ngày cắm đầu vào tu luyện thật nhiều bí tạ công pháp các loại. Con phải biết vừa nô dịch loài người ngu xuẩn, vừa phải khiến cho bọn chúng tràn ngập cảm giác ưu việt, hiểu chưa? Cho nên, đừng nghĩ là sư phụ ngu dốt, thực ra sư phụ vô cùng thông minh… Oái, ai da da da da………”
Đắc ý quá mức, quên béng không giơ cánh nhìn đường, một chân bước hụt, lăn lông lốc xuống lầu dưới.
……
Vấn Thủy mặc bộ đồ mới mua, cùng Hỗn Độn gặp gỡ rất nhiều tọa kỵ. Hỗn Độn thậm chí còn mời khách ăn cơm. Mọi người tuy không quen biết Vấn Thủy, nhưng nghe nói nàng là đồ đệ của Hỗn Độn, cũng đối xử với nàng rất thân thiện cởi mở.
Hỗn Độn cùng mấy con tọa kỵ khác uống rượu một vòng, thấy Vấn Thủy ngồi thu lu một bên, thò đầu lại nói: “Đừng có tự kỷ như thế, phải làm một tọa kỵ giao du rộng rãi vào. Nếu không một ngày nào đó chủ nhân của con gặp nạn, con định cầu cứu ai?”
Vấn Thủy nghe vậy cũng gật đầu gia nhập, cùng với mọi người chơi đoán số.
Một con cổ điêu(2) tựa chim mà không phải chim, tựa báo mà không phải báo quay sang hỏi nàng: “Tiểu Vấn Thủy, chủ nhân của ngươi là ai vậy?”
Vấn Thủy ngẩng mặt lên: “Chủ nhân của ta là Linh Cương.”
Mấy tọa kỵ khác vừa nghe thấy là một mộc tu, liền nhao nhao xúm xít quanh chỗ nàng: “Nào nào, trao đổi thẻ hảo hữu đi!”
Linh Cương là một y giả, chính là loại tu sĩ được yêu thích nhất nơi đây. Dù sao cũng vẫn là người, ai mà chẳng có tam tai(3) lục bệnh. Xem ra, làm tọa kỵ quả nhiên không hề đơn giản như những gì nàng vẫn tưởng tượng.
Vấn Thủy kinh ngạc cảm thán.
Chỉ có điều, nàng mới trở thành tọa kỵ, vẫn còn chưa có thẻ hảo hữu.
Tu sĩ ở đây, nếu muốn liên hệ với nhau, có thể dùng thuật pháp truyền âm ngàn dặm, nhưng loại thuật pháp này sẽ tiêu hao cực nhiều linh lực. Hơn nữa một khi đã giao chiến, ai dám phân thần để ngàn dặm truyền âm?
Cho nên, thông thường chủ nhân sẽ mua cho tọa kỵ của mình một cái truy thanh cốt. Truy thanh cốt có nhiều hình dáng khác nhau, giá cả cũng vô cùng đa dạng. Các truy thanh cốt có thể được dùng để gửi lời nhắn hoặc đối thoại với nhau.
Để tránh bị quấy nhiễu giữa chừng khi đang liên lạc, mỗi truy thanh cốt đều được ấn định một pháp chú riêng. Biết pháp chú này, là có thể liên lạc với nhau bằng truy thanh cốt.
Vấn Thủy hơi xấu hổ: “Truy thanh cốt là cái gì vậy?”
Mọi người nhìn nhau, Hỗn Độn nói: “Đồ đệ của ta vừa mới làm tọa kỵ, vẫn chưa có truy thanh cốt. Đồ đệ, đợi một chút!”
Hỗn Độn vừa nói, vừa móc trong ba lô của mình ra một cái truy thanh cốt màu đỏ hình trái tim đưa cho Vấn Thủy: “Cái này hơi sơ cấp, con cứ dùng tạm đi. Sau này bảo Linh Cương mua cho con một cái Truy Thanh 7s!”
Vấn Thủy vừa cầm, các tọa kỵ xung quanh liền vội vàng ghi lại truy thanh chú của nàng, rồi lại sôi nổi đưa nàng truy thanh chú của bản thân. Vấn Thủy cắm cúi ghi lại toàn bộ, Hỗn Độn ở bên cạnh nói: “Không cần ghi hết, ghi cái nào hữu dụng thôi. Mộc tu nhất định phải để ý kỹ, khi cần thiết còn có người mà gọi. Kiếm tu, đạo tu tuy rằng rất mạnh, nhưng phần lớn đều là những kẻ không màng thế sự, cũng chẳng thiếu linh sa, thích ghi thì ghi không thì thôi. Hỏa tu rất lợi hại, nhất định phải ghi. Kim tu có thể mở lá chắn, muốn ghi cũng tốt. Năng lực của thủy tu đại loại là đóng băng hay gì đó, còn có thể ác hóa nhân tâm, cũng ghi lại đi. Thổ tu là thuộc tính duy nhất có thể tự mình sinh ra linh lực, nếu chủ nhân của con muốn chiến đấu lâu dài nhất định phải tìm thổ tu. Có hiểu không?”
Vấn Thủy dạ một tiếng. Hỗn Độn thay nàng thu thập tất cả các thẻ hảo hữu lại, bỏ vào trong ba lô: “Đừng có đần độn nữa, muốn gì thì bảo Linh Cương mua cho đi. Sư phụ nói cho con hay, từ xưa đến nay tọa kỵ vốn luôn là sắt là thép, còn chủ nhân thì chỉ là nước chảy bèo trôi mà thôi. Ngày nào đó hắn đi tong, chẳng nhẽ con còn được kế thừa di sản hay sao? Đó chính là lấy giỏ tre múc nước, công dã tràng.”
Vấn Thủy thành thật nghiêm túc nói: “Con sẽ chăm chỉ học công pháp, bảo hộ bọn họ!”
Hỗn Độn rút ra một điếu thuốc, thở dài trong bi ai: “Tọa kỵ nào khi bắt đầu cũng đều nghĩ như thế cả.”
Vấn Thủy tò mò hỏi: “Sư phụ đã từng ở cùng rất nhiều chủ nhân sao?”
Hỗn Độn nói: “Chỉ một thôi. Con nhớ kỹ, bất kể lúc nào chủ nhân đương nhiệm hỏi con đã từng ở cùng bao nhiêu chủ nhân, con chỉ có thể nói… chỉ một thôi!”
“?” Vấn Thủy vẫn còn mơ hồ, Hỗn Độn lại nói: “Con không hiểu đâu, loài người luôn thích nghe câu trả lời này. Không được nhiều lời, biết chưa?”
“Vâng,” Vấn Thủy gật đầu. Hỗn Độn lại gọi thêm mấy mâm hoa quả tới.
Cơm nước xong xuôi, một đám tọa kỵ đã lẫn lộn hết cả vào nhau. Hỗn Độn đứng lên nói: “Đi, đi dẩy đầm thôi.”
Thế là mọi người lại kề vai bá cổ nhau, lũ lượt kéo tới sàn nhảy. Một đám thượng cổ dã thú, đi tới đâu là núi non đất đai rung chuyển tới đó. Mới vừa nhảy được một lúc, Vấn Thủy đã chịu hết nổi: “A a a a – eo ta, chân ta, lưng ta……”
Hỗn Độn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, hạ thấp tầm mắt, tức thì nổi giận: “Nhìn trước ngó sau một tí đi! Đừng có giẫm lên đồ đệ của ta!!”
Mọi người cúi đầu xuống nhìn nhìn, hay lắm, Vấn Thủy đã bẹp dí thành tấm thảm rồi.
Chẳng còn cách nào khác, đoàn tọa kỵ đành dạt ra xung quanh, tạo thành một vòng tròn nhỏ cho Vấn Thủy nhảy nhót ở giữa. Vấn Thủy cởi đồ ra. Hỗn Độn tiến tới nâng người nàng lên, nắm lấy chân trước của nàng, chân phải quắp lấy eo nàng, dạy nàng một điệu nhảy mới…
Tuy rằng Hỗn Độn có hình thể khổng lồ, nhưng động tác lại mềm mại tao nhã vô cùng. Nó ra sức xoay tròn, bộ cánh màu đỏ sẫm vẽ nên những đường cong tuyệt đẹp trong không trung, thổi thành những làn gió mát đưa hương.
Vấn Thủy cảm thấy thú vị, cũng chậm rãi nhảy theo nó.
Mọi người xung quanh đều đang xôn xao ồn ào. Hỗn Độn nói: “Nhảy cùng ta xong, con cũng đi quẩy với những người khác đi. À đúng rồi, nhớ tránh xa Thao Thiết ra. Tên này gặp gì ăn nấy, cái cơ thể bé tẹo tẻo tèo teo này của con còn chả bõ cho nó dính răng!”
Vấn Thủy vâng một tiếng, Hỗn Độn búng búng cái “bánh bao” trên đỉnh đầu nàng: “Đi đi.”
Vấn Thủy cùng hội Đào Ngột xõa tung một trận hết mình. Chờ tới chiều tối, cuối cùng cũng thấy các chủ nhân quay lại.
Linh Cương cũng tới đón Vấn Thủy. Vấn Thủy nói: “Chủ nhân, ta muốn làm thẻ hảo hữu.”
Linh Cương gật đầu: “Được, để ta tìm Hàn Thủy Thạch, Chúc Dao, Ôn Đồ, chúng ta cùng nhau làm.”
Vấn Thủy quay đầu nhìn hắn, nói: “Vấn Thủy nhất định sẽ chăm chỉ học công pháp, bảo hộ các chủ nhân.”
Linh Cương cười, sờ sờ đầu nàng: “Ngoan lắm.”
Đưa nàng về ổ xong, Linh Cương lại bắt đầu bận rộn. Vấn Thủy lấy truy thanh cốt ra, đã thấy một lời nhắn. Là Hỗn Độn: “Đã về đến nhà chưa? Sư phụ phụ yêu con nè ư ư.”
Vấn Thủy muốn nhắn lại, nhưng loay hoay một hồi lâu cũng chẳng mò ra được làm thế nào, sốt ruột đến độ kêu ăng ẳng. Linh Cương đi lên, thấy thế liền dạy nàng: “Đầu tiên ấn vào chỗ này, sau đó lại ấn chỗ này, rồi nói chuyện, sau đó ấn chỗ này…”
Vấn Thủy học hai lần đã biết cách dùng, liền trả lời Hỗn Độn: “Về nhà rồi, sắp ăn cơm tối. Sư phụ ăn chưa? Đồ đệ cũng yêu người ư ư…”
Linh Cương nghe đến buồn nôn, suýt chút nữa phun hết cơm tối vừa ăn xong…
(1) Bạch nhãn lang: Danh từ chỉ những kẻ vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
(2) Cổ điêu: Một loài dị thú trong văn hóa Trung Quốc, có tiếng kêu giống như trẻ sơ sinh đang khóc. Có nơi còn gọi là soán điêu.
(3) Tam tai: Hạn của 3 năm liên tiếp đến với mỗi tuổi. Trong một đời người cứ sau 12 năm thì lại gặp hạn tam tai một lần.