Lục Áp Chân Quân đã nói là làm. Một đại thần như hắn, sao có thể để cho một con chó khinh miệt được?
Hắn lập tức tới hồ Thất Bảo, tìm thấy hoa sen nghìn cánh, sau đó ngắt lấy củ sen, thi triển bí thuật, bắt đầu luyện chế thân thể. Vấn Thủy nhờ Thiên Sương chân nhân chuẩn bị cho hắn một gian mật thất, tất cả dụng cụ cần thiết đều sẵn ở trong đó cả.
Lục Áp Chân Quân thực ra lại chẳng màng tới những dụng cụ kia. Hắn chỉ đơn giản nhắc: “Rượu rượu rượu.”
Vấn Thủy vỗ ngực: “Yên tâm, ngày nào ta cũng đi trộm cho ngài.”
Khóe miệng Thiên Sương chân nhân run lên: “Vấn Thủy… Ăn trộm là không đúng.”
Vấn Thủy ngập ngừng: “A… Thế à?”
Buổi trưa hôm đó, Tang Lạc đang ủ rượu ở Thiêu Tửu Lâm thì thấy Vấn Thủy nghênh ngang bước vào. Tang Lạc nhất thời cau mày quắc mắt: “Con chó thối tha, đừng để ta bắt được ngươi! Lại tới trộm rượu chứ gì?!”
Vấn Thủy lắc đầu nói: “Thiên Sương chân nhân đã bảo, ăn trộm rượu là không đúng. Ta đã suy nghĩ rất cẩn thận rồi, từ nay về sau ta không trộm nữa.”
Tang Lạc nhướng mày: “Ngươi nhớ cái mồm ngươi đấy, về sau còn dám trộm rượu, ta sẽ đánh gãy chân chó của ngươi.”
“Không trộm nữa,” Vấn Thủy nghiêm túc đáp, sau đó nhanh nhẹn tiến vào đúng nơi Tang Lạc chôn rượu, quát to một tiếng: “Mau mau mang hết toàn bộ rượu ngon ra đây cho ta!”
Tang Lạc bỗng dưng hóa đá: “Ngươi… Ngươi muốn làm gì?”
Vấn Thủy rút Đạp Nguyệt Hành ra, thản nhiên nói: “Ta cướp.”
“…” Tang Lạc đột nhiên nhớ ra, con chó đần độn này cũng là một kiếm tu, hắn đánh không lại…
***
Lục Áp Chân Quân thật ra cũng khá giữ lời. Trong căn phòng luyện khí Thiên Sương chân nhân chuẩn bị cho hắn, hắn kiên nhẫn ngồi canh chừng lò luyện ngày đêm, tập hợp linh lực cùng với tu vi để luyện chế thân thể mới.
Hàn Thủy Thạch cũng hết mực quan tâm tới quá trình này, nhưng hắn lại chẳng cách nào tiến đến tận nơi để dò xét được. Bản thân hắn chính là một con ma ốc sên không thể thoát ra khỏi vỏ, liệu rằng đi đâu được chứ?
Vậy nên Vấn Thủy đành phải thay hắn tới đó quan sát mỗi ngày.
Qua bảy bảy bốn chín ngày, rốt cuộc Lục Áp Chân Quân cũng đã thở phào nhẹ nhõm. Hắn kẹp cái thân thể kia dưới nách, đi thẳng một đường đến Cửu Thượng Cung, đắc ý hỏi: “Sao nào?”
Quả nhiên là một cơ thể hoàn thiện. Ánh mắt của Hàn Thủy Thạch có chút lay động: “Ta có thể nhập vào thử được không?”
Lục Áp Chân Quân nói: “Đương nhiên, ngươi cứ coi như đoạt xác bình thường là được. Nó không có linh thức, sẽ không phản kháng gì đâu.”
Hàn Thủy Thạch hóa thành một luồng sáng vàng, hoàn toàn đi vào bên trong cái thân thể ấy.
Chỉ thoáng chốc sau, thân thể kia đã mở to hai mắt, lại còn khẽ động chân tay một cách đoan trang nghiêm chính.
Lục Áp Chân Quân ở bên nhìn, háo hức hỏi: “Sao rồi sao rồi?”
Hàn Thủy Thạch cảm thấy khá được. Loại thân thể luyện chế từ linh khí này còn dẻo dai hơn máu thịt người thường rất nhiều, có thể tự do sử dụng các loại tiên pháp chú thuật thoải mái.
Nhưng mà dùng thử một lúc, bất chợt hắn lại cảm giác vẫn còn có điểm không ổn. Cái thân thể này… Hàn Thủy Thạch nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn hỏi: “Lục Áp Chân Quân, cái thân thể này rất hợp ý ta, chỉ là…”
Lục Áp còn đang dương dương tự đắc, nghe vậy thì lập tức hỏi: “Chỉ là làm sao?”
Hàn Thủy Thạch cũng chả thèm giữ kẽ gì nữa, trực tiếp hỏi: “Cái thân thể này, có thể dưỡng nam tạo nữ, sinh con nối dõi được không?”
Lục Áp bỗng như ngây dại, một hồi lâu sau mới mấp máy môi: “Cái gì cơ?” Hàn Thủy Thạch nhắc lại câu hỏi vừa rồi, Lục Áp ngẩn người: “Cho dù ngươi có là một con ma không có văn hóa bị chó nhặt nuôi thì tâm trí cũng không thể tầm thường vậy chứ? Ngươi nằng nặc đòi thân thể bằng được, chính là vì chuyện hoan ái nam nữ thật sao?”
Hàn Thủy Thạch nhanh chóng hiểu ý hắn: “Thân thể này không thể, phải không?”
Lục Áp Chân Quân tức đến phát điên: “Ngươi… Thảo nào ngươi chỉ có thể bị nhốt trong cái chốn thâm đình này, ngươi có khác gì cái đám đàn bà phụ nữ sống ở trong sân viện hả?! Uổng cho một thân tu vi của ngươi, chả có một chút chí lớn gì cả!” Ai da, quả nhiên là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng. Một con ma được chó nuôi, thực sự chẳng có tiền đồ gì sất!
Hắn đã nói vậy mà Hàn Thủy Thạch đến đầu cũng chả buồn quay, Lục Áp Chân Quân cả giận: “Rượu của ta đâu rồi, thật là tức chết mất thôi!”
Vấn Thủy nhanh chân chạy đến rót rượu cho hắn, sau đó gặng hỏi: “Lục Áp Chân Quân, ngài thực sự không thể tạo ra được một cái thân thể giống với người bình thường sao?”
Lục Áp Chân Quân tức tối nói: “Bổn tọa đã bảo rồi, thân thể chính là trời sinh đất dưỡng, đúc ra từ máu thịt của mẹ cha. Đây là quy tắc cơ bản Đạo Trời dùng để hạn chế con người, không ai có thể dễ dàng phá bỏ được cả. Ngươi dùng một thứ đồ khác luyện ra một cái thân thể, lại còn muốn sinh con nối dõi nữa? Hoang đường!”
Vấn Thủy nghe hắn nói vậy thì cũng không khỏi có chút thất vọng: “Thế là phải đi luân hồi đầu thai thật à? Nhưng mà đầu thai thì phải chết đi, tới lúc đó chưa biết chừng chàng còn chẳng nhớ ta nữa.”
Lục Áp Chân Quân chép chép miệng. Chuyện này quả thực có điểm khó khăn, cho dù có là thượng thần thì cũng chả giải quyết được. Hắn ngẫm một hồi rồi nói: “Thôi thì như thế này đi, dù sao nơi đây cũng gần với Yêu Ma Đạo, ngươi cứ dẫn hắn tới chỗ Kẽ Nứt Yêu Ma, nếu hắn có thể hút được chút khí hỗn độn ở đó thì biết đâu lại hình thành được thân thể đấy.”
Đôi mắt Vấn Thủy tức thì sáng rực: “Giống hệt thân thể của con người sao?”
“Đương nhiên,” Lục Áp Chân Quân nói. “Nhưng mà Yêu Ma Đạo cũng chẳng phải là nơi dễ ở gì cho cam, không chỉ hoàn cảnh sống cực tệ hại, còn có không biết bao nhiêu yêu ma ngày ngày tới đó quấy rầy. Ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt vào mới được.”
Vấn Thủy ngoe nguẩy cái đuôi xù xù: “Thế để ta cùng chàng qua thử xem.”
Lục Áp Chân Quân xua tay như đang đuổi ruồi đuổi bọ: “Cút đi, chúc ngươi mã đáo thành công.”
***
Vấn Thủy ba chân bốn cẳng phóng tới tìm Hàn Thủy Thạch, thuật lại một lượt những gì Lục Áp Chân Quân vừa nói. Lòng Hàn Thủy Thạch tức khắc xao động. Ngay đêm hôm ấy, hai người dẫn nhau tới ngoài Kẽ Nứt Yêu Ma.
Những yêu ma thường ngày trào ra trước kia đã bị Hàn Thủy Thạch hấp thụ khá nhiều, hiện tại nơi đây hoàn toàn tĩnh lặng.
Vấn Thủy quay đầu nhìn Hàn Thủy Thạch. Hắn đứng trên bậc thềm bằng ngọc ở trước cổng Cửu Thượng Cung, cũng đang nhìn nàng. Thật lâu sau, hắn mới lên tiếng: “Nghe nói tình cảnh ở Yêu Ma Đạo cực kỳ tàn khốc, nàng cứ ở yên đây nhé, để ta vào xem thế nào.”
Yêu Ma Đạo, là thế giới riêng mà Đạo Trời sáng tạo ra cho những yêu ma không có thực thể. Cho dù là một con ma kết từ oán khí chăng nữa, đi vào bên trong cũng sẽ có được thân thể của mình. Nhưng mà một khi rời đi, cái thân thể ấy cũng sẽ theo đó mà tan biến mất.
Cho nên những con yêu ma nhăm nhe chui ra từ Kẽ Nứt Yêu Ma này, đều sẽ suy yếu vô cùng.
“Ừm,” Vấn Thủy đáp, sau đó lập tức quay đầu, lao thẳng xuống kẽ nứt kia.
Hàn Thủy Thạch giật mình gầm lên một tiếng, cuống quít nhào xuống theo nàng. Kẽ Nứt Yêu Ma là một khe hở cực hẹp vừa cháy xém vừa đen nhẻm. Hàn Thủy Thạch thu cả Cửu Thượng Cung lại đến mức mỏng như tờ giấy, chỉ nháy mắt đã lọt qua.
Lục Áp Chân Quân đứng ở bên ngoài kẽ nứt, đắc ý viết một lá bùa tấu biểu: “Đã dụ được con ma này tiến vào trong Yêu Ma Đạo. Ngọc Hoàng Đại Đế.”
Sau khi viết xong, hắn thiêu tờ tấu biểu vàng thành tro rồi ném vào giữa khe nứt. Bùa vừa ném ra thì chân cũng trượt, Lục Áp chỉ kịp “oái” lên một tiếng rồi lộn cổ luôn xuống dưới.
Hàn Thủy Thạch nắm tay Vấn Thủy, kéo nàng vào bên trong Vạn Ma Trận của Cửu Thượng Cung, sau đó khởi động pháp trận. Dưới Yêu Ma Đạo, một tầng sương mù đỏ sậm phủ kín không gian, nơi nơi quả nhiên đều là xương trắng máu tanh tràn quanh bốn phía.
Cây cối tại đây không hề có hoa lá gì, tất cả đều là đầu lâu treo kín. Vấn Thủy và Hàn Thủy Thạch đứng trên thềm ngọc của Cửu Thượng Cung, dõi mắt ra ngoài quan sát. Chỉ thoáng chốc sau, đã có một con ma với cái hai sừng dài ngoằng trên đầu xuất hiện trước mắt bọn họ.
Vấn Thủy hoảng sợ oẳng lên một tiếng. Trên cặp sừng dài y hệt sừng trâu của con ma này có treo một chuỗi xương người. Tóc hắn đỏ rực màu lửa, phần mái dài thượt che khuất cả hai con mắt. Đã thế khuôn mặt của hắn lại còn tô trát lòe loẹt, hai bên gò má bôi đầy phấn mắt, quả thực nhìn mà chỉ muốn mù quách cho xong!!
Trên người hắn mặc một chiếc áo có ống tay siêu rộng làm bằng lụa bóng phản quang màu xanh, còn phía bên dưới là một chiếc quần màu đỏ, ống quần phồng to y như quả bí ngô vậy.
Chân hắn cũng đi một đôi giày màu đỏ thẫm, trên mỗi chiếc giày đều có đính thêm một đóa hoa đỏ cùng màu.
Cả Vấn Thủy lẫn Hàn Thủy Thạch đều phải ngẩn hết cả người. Sau đó, Hàn Thủy Thạch nghi hoặc hỏi: “Ngươi… ngươi chính là ma?”
Con ma áo xanh quần đỏ đưa mắt dò xét hai người một lượt từ trên xuống dưới, đanh giọng hỏi: “Kẻ nào dám cả gan tự tiện xông vào trong Yêu Ma Đạo? Tại sao thấy bổn Ma Quân mà không mau quỳ xuống hả?”
Ma… Ma Quân?
Ma Quân kia vừa mở miệng, đã có một đống những tiểu yêu ma không biết xuất hiện từ đâu tràn ra bốn phương tám hướng. Đám yêu ma này, có con mặc quần da bó phối với áo ren chấm bi, có con lại diện áo đính kim sa cùng với váy ngắn họa tiết da báo. Thân hình đứa nào đứa nấy đều chỉ lùn tịt một mẩu, nhưng mà trên đầu lại mọc một chiếc mào gà siêu dài.
Đông đảo, đông vô số kể.
Chúng nó cẩn thận đánh giá Hàn Thủy Thạch, Hàn Thủy Thạch cũng nhìn bọn chúng. Một hồi lâu sau, không biết con nào cất lời: “Ma Quân, hình như đây là ma mới tới ạ.”
Tên Ma Quân áo xanh quần đỏ kia dường như cũng đã phát hiện điều này, dù sao trên người của Hàn Thủy Thạch cũng là một thân ma khí. Hắn gật gật đầu, lại ngắm nghía Hàn Thủy Thạch thật kĩ thêm một lần nữa, nói: “Nơi này chính là Yêu Ma Đạo. Nếu ngươi đã tới đây rồi, về sau đều là người một nhà cả.”
Hàn Thủy Thạch quay đầu, lập tức kéo Vấn Thủy đi. Vấn Thủy ngẩng đầu, tròn mắt hỏi hắn: “Sao vậy?” Hàn Thủy Thạch nghiêm trang nói: “Ta nghĩ kỹ rồi, ta muốn tu tiên.”
Cửu Thượng Cung vừa chuẩn bị tách khỏi mặt đất, Ma Quân áo xanh quần đỏ đã đột ngột vọt thẳng lên chặn đứng Hàn Thủy Thạch lại: “Làm càn, Yêu Ma Đạo của ta há có phải là nơi ngươi nói đến là đến, nói đi là đi?”
Hàn Thủy Thạch vẫn không buồn quay đầu nhìn hắn, chỉ dửng dưng hỏi: “Ngươi muốn thế nào?”
Ma Quân vừa há miệng ra định nói, đột nghiên trên đầu lại có tiếng hét “ááááá…” thảm thiết, theo sau là một tiếng “bịch” đinh tai – Lục Áp Chân Quân đáp đất, ngay phía trước Vạn Ma Trận của Hàn Thủy Thạch.
Hắn nhả đất trong miệng ra, mắng to một tiếng rồi lại lục tục bò dậy. Vừa liếc mắt thấy Hàn Thủy Thạch, hắn đã mau mồm nói: “Ngươi xem, bổn tọa không nói dối nhá, ngươi có thân thể rồi này!”
Hàn Thủy Thạch ngẩn ra, cúi đầu xuống nhìn, quả nhiên đã thấy cơ thể của mình!
Cái thân thể này đương nhiên vẫn là dáng vẻ cũ của Thiên Ấn, từ vóc người đến hình thể, không có điểm nào là không sống động như thật. Một loại cảm giác quen thuộc ùa về. Hắn nắm chặt tay Vấn Thủy, bỗng nhiên lại không nỡ rời đi nữa.
Ma Quân kia vẫn còn đang phẫn nộ: “Khốn kiếp, hai ngươi không nghe thấy bổn Ma Quân nói gì hay sao?!”
Lục Áp Chân Quân ngoảnh đầu lại, vừa thấy một đoàn chư ma sau lưng thì lập tức đưa tay che kín mắt, tay phải vèo vèo vẽ bùa – “Ta rớt xuống Yêu Ma Đạo, cứu mạng!! Ngọc Hoàng Đại Đế Thế Tôn Như Lai Thái Thượng Lão Quân dễ thương…”
Hàn Thủy Thạch còn chưa nói gì, Vấn Thủy đã nhào lên, đẩy thẳng Lục Áp Chân Quân đang múa may quay cuồng tới phía trước: “Đám yêu ma các ngươi nghe đây, vị này chính là Lục Áp Chân Quân trên trời! Nhìn thấy ngài rồi, các ngươi còn dám làm càn nữa không?!”
Lục Áp Chân Quân run run rẩy rẩy vẽ bùa: “Mắt… Mắt của bổn tọa…”
Ma Quân của Yêu Ma Đạo dường như cũng từng nghe nói đến tên tuổi của Lục Áp Chân Quân, dù sao thì hắn cũng là thần tiên thượng cổ. Ma Quân hồ nghi hỏi: “Lục Áp Chân Quân?” Sau đó lại cả giận nói: “Ngươi tự mình đến Yêu Ma Đạo là có ý đồ xấu xa gì hả? Chẳng nhẽ chư ma tại Yêu Ma Đạo của ta lại phải sợ ngươi hay sao? Cứ việc phóng ngựa tới đây!”
Vấn Thủy nghiêng đầu, nói: “Ngươi có phải bị ngốc không, đừng nói là chúng ta không có ngựa, cho dù có có thì cũng nhất định chả thèm phóng đâu.”
Ma Quân nổi trận lôi đình, toàn bộ yêu ma tức thì rút ra một đống binh khí pháp bảo, bầu không khí nhanh chóng trở nên căng thẳng nặng nề. Mồ hôi trên đầu Lục Áp Chân Quân túa ra như suối: “Con chó thối này, đây chính là Yêu Ma Đạo, nơi này tất cả đều là ma hết. Bổn tiên quân tuy rằng pháp lực vô biên, bối phận cao thượng, nhưng mà hiện giờ vẫn đang lịch kiếp, thân này vẫn còn chưa thành chính quả, một mình đấu lại chư ma của Yêu Ma Đạo chưa chắc đã giành phần thắng!”
Ma Quân cao giọng nói: “Đến đây đi, Yêu Ma Đạo chúng ta nhất định sẽ không cúi đầu trước đám thần tiên thối các ngươi đâu!”
Vấn Thủy nghe vậy thì tức khắc bước đến đứng trước mặt Ma Quân, xong rồi bất chợt giơ tay, thả một túi linh đan xuống chân mình – Yêu Ma Đạo cũng giống hệt với cái thế giới trên kia, linh khí khan hiếm đến mức cùng cực.
Ma Quân chằm chằm nhìn vào mắt nàng, rồi lại nhìn xuống túi linh đan dưới mặt đất, sau đó đột ngột khom lưng, phi như sét đánh tới nhặt cái túi đó lên!
Vấn Thủy đắc thắng nói: “Ha! Ngươi cúi đầu rồi!”
Ma Quân hoảng loạn cực độ: “Cái gì cơ?”
Vấn Thủy cao giọng: “Các ngươi đã thấy chưa? Ma Quân của các ngươi đã cúi đầu trước mặt ta rồi đấy!”
Chư ma xấu hổ ngượng ngùng, miệng thì xì xà xì xầm, chân thì quay gót bỏ đi. Ma Quân hoang mang rối bời cất bước đuổi theo: “Đứng lại hết cho bổn tọa…”
Chẳng có con nào thèm nghe lời hắn. Xem ra là Yêu Ma Đạo chuẩn bị đổi Ma Quân tới nơi rồi.
Vấn Thủy phấn khởi vỗ tay: “Hàn Thủy Thạch, để ta nhìn thân thể chàng xem nào!”
Hàn Thủy Thạch bế ngang nàng lên, nói: “Đi, chúng ta vào trong phòng xem.”
Vấn Thủy mừng rỡ hò reo: “Được nha được nha!”
Hai người ôm ôm ấp ấp bước vào trong Cửu Thượng Cung. Lục Áp Chân Quân vừa định vào theo, cổng lớn của Cửu Thượng Cung đã đột ngột đóng sầm lại, suýt chút nữa thì kẹp phải chóp mũi của hắn. Lục Áp đành phải ôm tay đứng đợi bên ngoài. Phù chú của hắn vẫn chưa có ai đáp lại, chết tiệt thật!
***
Không gian của Yêu Ma Đạo luôn luôn đỏ rực màu máu, xưa nay không thần tiên nào lại chịu ghé xuống nơi đây. Loại ma khí này giống hệt như ôn dịch vậy, bị dính lên người cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì cả.
Lục Áp Chân Quân đợi chờ bên ngoài ước chừng hơn một canh giờ, cổng lớn của Cửu Thượng Cung mới một lần nữa mở ra. Gân xanh trên trán hắn rung bần bật: “Hai kẻ các ngươi vẫn còn chưa thấy đủ à! Nơi này chính là Yêu Ma Đạo đấy! Ngươi!” Hắn chỉ tay vào Vấn Thủy. “Nếu như bị dính ma khí, ngươi cũng chỉ có khả năng vĩnh viễn cuốn theo ma đạo, không thể tu thành chính quả được nữa, hiểu không!”
Vấn Thủy vẫn đang nũng nịu trong lồng ngực Hàn Thủy Thạch, vẻ mặt như thể chỉ hận không thể tan chảy trong vòng tay hắn: “Ta muốn theo Hàn Thủy Thạch, ta ứ thành chính quả đâu.”
Lục Áp Chân Quân giận tới tái mặt – hai cái kẻ điên khùng này, không đứa nào có chí hướng gì sất!
Đương lúc hắn đang giận dữ, bên ngoài bỗng lại có một con ma đầu cừu đeo túi tua rua màu tím bước tới, cao giọng nói: “Con ma bên trong nghe đây, Ma Quân chúng ta gửi thiệp, mời ngươi sang đó uống rượu!”
Nó vừa dứt lời, một tấm thiệp màu đỏ thẫm đã phóng tới mặt hai người. Vấn Thủy tấm tắc: “Cuối cùng cũng được một cái thiệp là bình thường…” Nàng còn chưa nói xong, đã phải nghi hoặc hỏi Ma Mặt Cừu: “Nhưng mà tại sao Ma Quân đại nhân của các ngươi lại vẽ một con đà điểu trên thiệp?”
Ma Mặt Cừu cả giận: “Khốn nạn, đà điểu cái gì, đó là tranh thánh của Ma Quân chúng ta đấy!”
Hàn Thủy Thạch cúi đầu. Chỉ thấy trên tấm thiệp, Ma Quân trong bức “tranh thánh” đang đội chiếc mũ đầu chim trông chẳng khác nào chổi xể, xích sắt chăng kín quanh người. Phía dưới thân hắn là một cái quần bó sát màu cam, bên trên lại là áo khoác bằng lông chim to tổ chảng vừa trắng trắng vừa xám xám.
Hàn Thủy Thạch quay đầu hỏi Lục Áp Chân Quân: “Sau khi thành ma, phẩm vị của ta cũng biến thành thế này à?”
Lục Áp Chân Quân đè nén kinh ngạc, nói: “Ờm… cũng có thể lắm. Dù sao đây cũng là thẩm mỹ truyền thống của Ma Tộc các ngươi mà…”
Hắn còn chưa dứt lời, sau lưng đã vang lên một tiếng “bùm” thật to. Lục Áp Chân Quân quay đầu, liền thấy Hàn Thủy Thạch đã thả người lao thẳng vào hồ máu rồi.
Hắn không muốn sống nữa!!
……
****
Hàn Thủy Thạch vẫn ở nguyên trong Cửu Thượng Cung. Ma Quân mở tiệc chiêu đãi, đương nhiên hắn không thèm đến. Cái Yêu Ma Đạo này, hắn thậm chí còn chả buồn liếc nhìn một cái.
Mấy ngày gần đây, cứ thỉnh thoảng là hắn lại thấy giật nảy mình. Chẳng hạn như là hôm nay, hắn đột ngột nhảy dựng lên, nói với Vấn Thủy: “Vấn Thủy, bỗng nhiên ta lại cảm thấy cái bồn hoa kia rất đẹp!” Trời ạ, mắt hắn có phải mù rồi hay chăng? Có phải hắn đã trở nên giống với tên Ma Quân kia rồi chăng!!
Vấn Thủy chỉ đành an ủi: “Không sao không sao, bồn hoa ấy vốn dĩ đã đẹp sẵn rồi. Phẩm vị của chàng không xuống cấp đâu, thật đó!”
Hàn Thủy Thạch vẫn còn kinh hồn bạt vía: “Nàng chắc chứ?”
Vấn Thủy cam đoan: “Chắc như đinh đóng cột!”
Hàn Thủy Thạch nói: “Vấn Thủy, dạo này ta cứ cảm thấy móng tay mà sơn màu đỏ cũng sẽ trông khá là đẹp.”
“À…” Vấn Thủy nghĩ ngợi, sau đó nhảy nhót chạy vào trong vườn, hái vài bông hồng rồi nghiền cánh hoa với nước. Xong xuôi nàng lấy nước đó bôi từng chút một lên trên móng tay của mình, rồi lại dùng sơn móng tay mà Mỹ Nhân Ngư cho nàng phủ lên bên ngoài giữ màu. Cuối cùng, nàng chìa những ngón tay ngọc thon dài ra trước mặt Hàn Thủy Thạch: “Chàng xem, thật sự rất đẹp, đúng không?”
Hàn Thủy Thạch lúc này mới thấy an tâm đôi chút. Vấn Thủy nhào tới ôm lấy cổ hắn, nói: “Hàn Thủy Thạch, chàng nghe kỹ đây. Chỉ cần chàng vẫn còn thấy ta đẹp, phẩm vị của chàng nhất định là không hề đi xuống đâu, thật đó!”
Hàn Thủy Thạch hơi giật mình, nói: “Thực ra… Cho dù có là sông cạn đá mòn, đất trời hủy diệt, nàng vẫn mãi luôn đẹp nhất.”
Vấn Thủy hoàn toàn hài lòng, gật đầu nói: “Vậy thì chàng thấy rồi đấy, thẩm mỹ của chàng nhất định không thoái hóa đâu!”
Hai người chầm chậm ôm nhau, nhìn sâu vào mắt đối phương, sau đó áp môi vào nhau, môi răng quấn quít.
Lục Áp Chân Quân đang đứng ngoài sân, chỉ nhìn thoáng qua cũng đã thấy uất nghẹn rồi. Hai cái kẻ kia, hừ, thực sự mọi lúc mọi nơi cũng đều không quên bày trò ân ái! Cũng chả thèm suy nghĩ xem hiện giờ phải ra khỏi Yêu Ma Đạo thế nào!
Không biết bên hội Ngọc Đế rốt cuộc là bận cái gì mà lại chẳng trả lời ta! Hắn lại tiếp tục vẽ bùa, lại ỉ ôi lên Ngọc Đế, Thái Thượng Lão Quân một hồi. Nhưng mà vẫn cứ chẳng nhận được hồi đáp gì.
Kỳ quái thật đấy. Lục Áp Chân Quân thử lại lần nữa. Một thoáng chốc sau, hắn bỗng la hét thất thanh – thế quái nào mà lại gửi đi không được vậy! Pháp chú của hắn bị thứ gì chặn đứng vậy!!
Trong phòng, Vấn Thủy đang hôn lên cằm của Hàn Thủy Thạch. Hàn Thủy Thạch ôm lấy đôi vai mịn màng của nàng, nhẹ nhàng mơn trớn. Lục Áp Chân Quân cô đơn lạc lõng đứng ở ngoài sân. Một cơn gió màu đỏ máu thổi qua, cuốn lấy những chiếc lá vàng rụng rơi ở trên thềm đất, xếp thành ba chữ cái lớn mờ mờ.
Ba chữ cái kia ánh vào đôi mắt bi thương của Lục Áp, vô tình khiến hắn hiện rõ nguyên hình – chó độc thân…
***
Từ lúc tới Yêu Ma Đạo, Hàn Thủy Thạch luôn ngủ không yên giấc. Hiện tại hắn đã có thân thể rồi, nhưng hình như lại càng khó đi vào giấc ngủ.
Thật ra Vấn Thủy rất hiểu. Hắn ở trong cơ thể Thiên Ấn nhiều năm như vậy, kỳ thật ngay từ lúc mới hình thành ý thức, hắn căn bản là đã không hề coi mình là ma rồi. Thậm chí những lúc nhắc tới yêu ma, ánh mắt của hắn cũng u ám hệt như những nhân sĩ chính đạo khác khi nhắc tới thế lực tà ám vậy.
Thế mà đột nhiên một ngày, hắn lại bị tố cáo là yêu ma. Cuối cùng lại còn tách ly bản thể, hoàn toàn mất đi hình dáng con người. Hắn chưa từng đề cập tới cảm nhận của bản thân mình, nhưng nỗi đau kia, không nhắc đến, không có nghĩa là không tồn tại.
Giờ đây hắn lại tới Yêu Ma Đạo – Ma Giới ở trong truyền thuyết. Nơi này tất cả đều là yêu ma. Lúc hắn tiến vào giữa chúng, muốn làm bạn cùng bọn chúng, hắn mới thực sự phát hiện ra bản thân mình muốn được dung nhập vào một quần thể như thế nào.
Tựa như là một con gà đã được phượng hoàng nuôi lớn. Hiện tại bị ném lại về chuồng gà, liệu còn có thể mổ giun, gáy sáng, sống như mọi con gà bình thường khác?
Vấn Thủy cùng hắn ngây người ở Yêu Ma Đạo vài ngày, sau đó đi tìm Lục Áp Chân Quân: “Yêu Ma Đạo và nơi chúng ta từng ở lúc trước, có thể qua lại lẫn nhau được chứ?”
Lục Áp Chân Quân đã sớm mong chờ nàng tới hỏi hắn chuyện này – hắn cũng muốn ra ngoài mà. Vậy là hắn vội vàng nói: “Có thể có thể! Nhưng mà chúng ta cần phải đồng tâm hiệp lực, phá tan cấm chế Kẽ Nứt Yêu Ma mới được.”
Vấn Thủy gật gật đầu, Lục Áp Chân Quân lại hỏi: “Ngươi muốn dẫn hắn trở về?”
Vấn Thủy nói: “Chàng không thích thì liền trở về thôi.”
Lục Áp Chân Quân nói: “Con chó thối, ngươi có nghĩ rằng hắn vốn dĩ chính là một con ma hay không? Nơi này mới là nơi mà hắn nên ở lại.”
“Ta có nghĩ chứ,” Vấn Thủy đáp. Lục Áp ngơ ngẩn, nàng lại tiếp tục nói: “Nếu chàng thích nơi đây, ta sẽ cùng chàng ở lại nơi đây. Nếu chàng không thích, chúng ta lại tiếp tục tìm chỗ khác, đến tận khi nào chàng thích mới thôi.”
Lục Áp nhướng mày: “Thế còn ngươi thì sao? Ở đâu mới là nơi mà ngươi thích?”
Vấn Thủy nói: “Chỉ cần có thể mãi ở bên chàng, nơi nào cũng là nơi ta thích nhất.”