Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên

Chương 91: Tranh cãi




"Ca, huynh cảm thấy Vô Song thế nào?" Úy Tuệ chớp đôi mắt to đen lúng liếng, vẻ mặt hưng phấn, nếu Lục Vô Song trở thành tẩu tử của nàng, ha ha, khuê mật thêm tẩu tử, thân càng thêm thân.
Úy Vân Kiệt híp mắt, nhìn chằm chằm đôi mắt phát sáng của nàng, đột nhiên có một loại cảm giác muốn tát một cái đập chết sự kích thích của nàng.
"Muội chắc chắn muốn ta cưới Vô Song?" Hắn nhàn nhạt nhếch môi, vẻ mặt tà khí.
Lòng Úy Tuệ chợt chìm xuống, gần như có loại cảm giác giật mình tỉnh lại từ trong cơn ác mộng.
Ôi, thiếu chút nữa bị sắc đẹp của hắn mê hoặc rồi, lại quên mất bản tính phong lưu của hắn, nếu Vô Song gả cho hắn, chẳng phải mỗi ngày đều bị đội nón xanh (bị cắm sừng) sao? Số mạng cũng quá bi thảm mà, dù thế nào thì nàng cũng không thể vì ca ca ruột mà đẩy khuê mật vào trong hố lửa được.
"Ơ." Nhìn nụ cười tà khí của hắn, Úy Tuệ thấy hắn thật sự muốn đưa móng vuốt sói về phía Lục Vô Song, vội vàng sửa miệng: "Ta thuận miệng nói thôi, hay là bỏ đi. Lục Vô Song nàng quá đơn thuần." Tiểu bạch thỏ đơn thuần, nếu rơi vào dưới móng vuốt của đại sói xám, hậu quả có thể tưởng tượng ra.
"Có ý gì?" Úy Vân Kiệt cảm thấy lời này của nàng có ý mỉa mai mình.
Úy Tuệ cười khan: "Không có ý gì khác, chỉ là đột nhiên cảm thấy các người không quá hợp nhau thôi, dù sao nàng quen thuộc với ta như vậy, các ngươi muốn ở cùng một chỗ, khẳng định sẽ cảm thấy kỳ quái đúng không?"
"A, có sao đâu chứ? Các con vốn thân thiết, nếu nàng làm tẩu tử của con, về sau quan hệ không phải càng thêm tốt hơn sao?" Tiêu Minh Ca cười nói, nàng lại cảm thấy đây là một ý kiến hay, hài tử Vô Song kia nàng cũng biết gốc biết ngọn, xinh đẹp hoạt bát, tâm tư đơn giản lại lương thiện, là một cô nương rất tốt.
Mồ hôi rơi tí tách, mình chỉ nhắc tới như vậy thôi mà nương còn giống như thật sự động tâm suy nghĩ? Úy Tuệ âm thầm buồn bực mình nhanh miệng, vội nói: "Từ xưa tới nay, quan hệ cô tẩu (em chồng chị dâu) khó sống chung, hiện giờ nàng là bằng hữu của con, dĩ nhiên chúng con rất tốt, nhưng nếu nàng làm tẩu tử của con, vậy thì quan hệ sẽ khác, lập trường cũng khác, nói không chừng về sau sẽ xuất hiện mâu thuẫn. Vẫn nên bỏ qua thôi."
Vẻ mặt căng thẳng của Úy Vân Kiệt rốt cuộc trở lại bình thường, Tiêu Minh Ca còn muốn nói tiếp cái gì, lúc này, bên ngoài nha hoàn truyền Đại lão gia tới.
Giọng nói vừa dứt, Úy Thiên Phong cũng đã vào đến, cũng không biết vì chuyện gì mà sắc mặt không được tốt lắm, nhưng chắc là không đoán được trong phòng còn có những người này, vẻ mặt kinh ngạc một chút.
"Đều ở đây à?" Ánh mắt Úy Thiên Phong từ trên người Úy Vân Kiệt lại liếc qua Úy Tuệ, cuối cùng rơi trên người Úy Vân Nhạc, ánh mắt kia lại càng không đúng, giống như gặp quỷ: "Vân Nhạc hắn?"
"Hắn là nhi tử ta." Tiêu Minh Ca cực kỳ không thích ánh mắt kia của Úy Thiên Phong, giống như tuyên thệ chủ quyền kéo Úy Vân Nhạc vào trong ngực mình.
Ngay trước mặt hai hài tử khác, vẻ mặt Úy Thiên Phong có chút không vui, giọng điệu của Tiêu Minh Ca quá lớn, rõ ràng không nể mặt hắn: "Vân Kiệt, ngươi dẫn đệ đệ muội muội ngươi ra ngoài trước, ta có chuyện muốn nói với nương ngươi."
"Có gì để nói chứ? Ta giữ bọn nó ở lại ăn cơm." Tiêu Minh Ca trầm mặt, cũng không cho rằng giữa bọn họ còn gì để nói cả.
Úy Thiên Phong nhíu chặt mày: "Tiêu Minh Ca, nương trở về từ trong chùa mấy ngày nay, tại sao ngươi chưa qua thăm bà lần nào vậy chứ?"
"Ta bệnh." Tiêu Minh Ca nói.
Úy Thiên Phong ‘ha’ một tiếng cười lạnh: "Chừng nào thì ngươi mới tốt lên?"
Tiêu Minh Ca khép miệng không nói, sắc mặt tái nhợt.
Úy Thiên Phong liếc nàng, hình như bắt nàng như vậy cũng không có biện pháp: "Được, trước mặt mấy hài tử, ta giữ lại mặt mũi cho ngươi. Chỉ là nếu như ngươi còn ở lại cái nhà này, thì đừng ra vẻ."
"Lời này của Đại lão gia quá nghiêm trọng rồi." Úy Vân Kiệt chậm rãi mở miệng, những năm này, hắn vẫn khách sáo gọi Úy Thiên Phong là Đại lão gia, gọi Tiêu Minh Ca là nương, đây cũng là nguyên nhân Úy Thiên Phong không thích hắn, cho rằng tiểu tử này chính là một bạch nhãn lang (kẻ vong ơn bội nghĩa).
Mà Úy Tuệ vừa nghe lời của hắn, càng thêm kinh ngạc muốn rớt tròng mắt, nhưng trong mắt lại có vẻ sùng bái.
Ôi, cổ đại nặng nhất là hiếu đạo, nếu một người bị nhận định là bất hiếu mà nói, nhẹ thì bị người khác xem thường, nặng thì sẽ bị kiện.
Nhưng không ngờ Úy Vân Kiệt vì trút giận cho mẫu thân, thậm chí ngay cả phụ thân Úy Thiên Phong này cũng không nhận nữa.
Hắc hắc, một tiếng Đại lão gia, gọi thật hả giận, quả nhiên, Úy Thiên Phong tức đến tái mặt rồi.
"Vân Kiệt, ngươi không thường ở nhà, việc này ngươi cũng đừng xen vào." Hình như Úy Thiên Phong có chút sợ đứa dưỡng tử có hình dáng diện mạo tuyệt mỹ nhưng tính tình cổ quái này, cho nên hắn (UVK) vừa mở miệng, khiến cho giọng điệu nói chuyện của hắn (UTP) tốt hơn nhiều.
Nhưng vẻ mặt Úy Vân Kiệt lười nhát, giọng điệu cũng cực kỳ đả thương người.
"Thân thể của nương không tốt, ông cũng không phải không biết, mỗi lần gặp qua lão phu nhân về thì bệnh sẽ lại nặng hơn một tầng. Hơn nữa, không phải đều truyền ra nương là khắc tinh sao chứ? Tuổi của lão phu nhân lớn như vậy, nếu có gì không may xảy ra, lại oan uổng là nương khắc. Theo ta thấy, nương không đi cũng là tốt, cũng thay Đại lão gia phòng tránh chút hiềm nghi."
"Khụ khụ." Úy Tuệ đang làm bộ uống nước, sau khi nghe xong lời hắn nói, toàn bộ nước trà đều chảy xuống cổ họng, nàng bị sặc ho một trận.
"Nha đầu ngốc, uống nước mà cũng bị sặc." Úy Vân Kiệt ngồi vào bên cạnh nàng, thấy nàng ho đỏ mặt, tức giận lấy tay vỗ lưng nàng, giúp nàng thuận khí.
Úy Tuệ ném cho hắn một cái liếc xem thường, không phải nàng ngốc, mà hắn quá ngưu (trâu bò) có được hay không?
Không kêu Úy Thiên Phong là phụ thân, không kêu lão yêu bà là tổ mẫu, vừa rồi thậm chí còn rủa bà ta có chuyện không may xảy ra, người này mặn nhạt đều không kiêng kỵ, không bị Úy Thiên Phong lấy tội bất hiểu đuổi ra khỏi nhà, thật là tiện nghi cho hắn.
Nhưng Úy Thiên Phong vẫn tức giận không nhẹ vì lời nói của hắn, nhưng lời đồn khắc người năm đó của Tiêu Minh Ca, hắn đã âm thầm điều tra qua, đích thật là từ bên phía lão thái thái truyền ra.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận, lão thái thái lo lắng tôn nhi, những hành động này cũng không thể nói là cố ý công kích hãm hại Tiêu Minh Ca được. (Thấy tên này ngu nhất trong truyện)
"Thôi, mẫu tử các ngươi một lòng, người làm cha như ta đây thật đúng là dư thừa, ta đi." Mắt thấy ba hài tử không có một đứa bênh vực mình, Úy Thiên Phong tức giận, đứng dậy đi ra ngoài.
Mấy người cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhì hắn rời đi.
Úy Thiên Phong tức giận đi ra cửa, nhưng mới đi ra, lại cảm thấy không đúng, hắn còn chưa nói ra chính sự, sao lại đi rồi? Hơn nữa, Tiêu Minh Ca còn ở Úy gia một ngày thì vẫn là nữ nhân của hắn, dựa vào cái gì hắn bị nàng đuổi ra ngoài chứ?
Nghĩ tới, Úy Thiên Phong xoay người lại vào phòng, lần này ngay cả Úy Vân Nhạc cũng mở to mắt, dường như kinh ngạc người này da mặt dầy như thế.
Đối với ánh mắt của Úy Vân Nhạc, Úy Thiên Phong rất không thích: "Tiểu tử thúi, ngươi nhìn cái gì?"
Tiêu Minh Ca nghe nói, nụ cười trầm xuống, tức giận nói.
"Úy Thiên Phong, hắn không phải tiểu tử thúi, hắn là nhi tử của ta. Tiêu Vân Nhạc."
Wow, hôm nay thật muốn đâm mù mắt nàng sao? Ngay cả Tiêu Minh Ca cũng nổi bão, cơn bão này cũng quá không bình thường, thế nhưng trực tiếp sửa lại họ của nhi tử.
Quả nhiên, Úy Thiên Phong tức giận nổi gân xanh, tay nắm thành quyền, tức giận nhìn nàng chằm chằm: "Tiêu Minh Ca, mẹ nó không biết xấu hổ? Ngươi có tin lão tử vạch trần chuyện xấu của ngươi năm đó ra trước mặt mấy hài tử không hả?"
Hô, còn có nội tình? Úy Tuệ chỉ cảm thấy lỗ tai không đủ dùng, sao chứng kiến cha mẹ cãi nhau thì nàng lại có cảm giác hưng phấn vậy? Chẳng lẽ cảm thấy hai người này không có tình yêu thật sự? Cho nên trực tiếp một đao lưỡng đoạn thì tốt hơn.
"Úy Thiên Phong." Tiêu Minh Ca trừng một đôi mắt to trong suốt, môi giận đến phát run, nhưng không nói ra câu kế tiếp.
"Đại lão gia, có chuyện gì thì từ từ nói, không nói, oanh oanh yến yến của ngươi cũng không ít, có rảnh đến đây nổi giận, không bằng chừa chút tinh lực bồi các nàng đi. Nói không chừng còn có thể sinh cho ngươi nhất nam bán nữ đấy." Úy Vân Kiệt nói.
Câu này chứa tin tức rất lớn, Úy Tuệ nhạy bén phát hiện, đúng rồi, về sau Úy Thiên Phong có không ít nữ nhân, nhưng lại không có hài tử, điều này không phải rất kỳ quái sao chứ?
Chẳng lẽ Công chúa mẫu thân tự mình hạ độc thủ? Bởi vì nàng từ yêu thành hận nên muốn ầm ĩ với Úy Thiên Phong thành ra như vậy?
Bốp --, đột nhiên cái ót bị đánh một cái, Úy Tuệ hôn mê, quay đầu hung hăng trừng mắt Úy Vân Kiệt: "Sao huynh lại đánh ta?"
"Ngốc ngồi nghĩ lung tung, mau rót ly trà cho Đại lão gia." Úy Vân Kiệt nhìn nàng, phân phó.
"À." Trong phòng không có hạ nhân, đương nhiên trong không khí như vậy, không nên có hạ nhân vây xem là tốt nhất.
Cho nên, trái lại Úy Tuệ nghe lời muốn đi châm trà.
Nhưng Úy Thiên Phong khoát tay, hít sâu một hơi, như muốn đè xuống lửa giận, lúc này mới chậm rãi nói: "Ta tới là muốn nói cho ngươi, trong cung mới hạ chỉ, hôn kỳ của Đại tiểu thư và Thái tử đã được định, trong phủ chúng ta nên chuẩn bị một chút. Ngươi là chủ mẫu Úy phủ, việc này ngươi phải chuẩn bị."
"Biết." Tiêu Minh Ca cũng nhịn xuống cảm xúc, trầm giọng nói.
Úy Thiên Phong vốn còn muốn thương lượng với nàng một chút chuyện của Úy Tuệ, nhưng thấy nàng như vậy hoàn toàn không có tâm tư, hài tử cũng không phải của một mình hắn, huống chi cũng không thân cận với hắn, hắn hao nhiều tâm tư như vậy để làm gì? Kệ bọn họ thôi.
Cũng không muốn nói gì nữa, hắn đứng dậy rời đi.
Lần này là đi thật.
Chờ một lúc không còn ai tiến vào, Úy Tuệ mới ngạc nhiên hỏi Tiêu Minh Ca: "Nương, Đại tỷ tỷ muốn gả cho Thái tử sao?"
"Ừ." Không biết nàng hỏi cái này là có ý gì, ánh mắt Tiêu Minh Ca có chút cảnh giác: "Hôn sự là do năm đó Tiên hoàng định ra, không thể làm trái."
"Hả? Vậy nha đầu chết tiệt kia thảm rồi." Nhớ lại đêm đó, Úy Như Tuyết nói nàng sẽ không gả cho Thái tử, Úy Tuệ cũng hơi lo lắng cho nàng, hơn nữa tính tình nàng thanh lãnh lại bá đạo, sao có thể sống ở trong cung được chứ?
Tiêu Minh Ca hoảng sợ: "Tuệ Nhi, con muốn làm gì? Con đừng làm loạn. Cho dù Thái tử điện hạ không vừa ý Đại tỷ tỷ của con, cũng nhất định không vừa ý con, nếu con thông minh thì không nên dây dưa vào chuyện này nữa, huống chi nương cảm thấy không tiến vào Hoàng gia là phúc khí của con, chờ qua một hai năm nữa, con lớn một chút, nương thề nhất định sẽ tìm cho con một người trong sạch, có được hay không?"
"Ơ." Úy Tuệ buồn cười: "Nương, mẹ nói gì vậy? Con đã sớm nói với mẹ là con không thích Thái tử, cũng không muốn gả cho hắn, đương nhiên cũng không muốn gả cho Hoàng tử khác, con chỉ lo lắng cho Đại tỷ tỷ, nàng là người như vậy, nếu vào phủ Thái tử sợ sẽ bị chịu thiệt."
Tiêu Minh Ca nhẹ nhàng thở ra: "Lời này cũng đúng. Hài tử Như Tuyết kia, ài, chỉ là lúc đó Tiên hoàng định ra chuyện hôn sự này thì ai dám chê trách chứ? Nhưng mẹ thấy hài tử kia yên lặng, cũng không thích tranh đoạt, tương lai cũng chưa chắc…"
Lời phía sau Tiêu Minh Ca cũng không nói ra miệng, không tranh không đoạt? A, như vậy có thể bình yên qua ngày sao chứ?
Đáp án hiển nhiên là phủ định, bởi vì, kinh nghiệm của nàng nói cho nàng biết, mặc dù ngươi muốn sống tĩnh lặng, lại có người không vừa mắt ngươi, không thể nhịn được, thỉnh thoảng muốn quăng một tảng đá vào cuộc sống tĩnh lặng của ngươi, quấy rầy ngươi không thể sống yên ổn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.