Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên

Chương 82: Tính kế




Quân Thi Âm thấy muội muội Quân Tiên nhi, vẻ mặt lạnh lẽo cuối cùng cũng có một chút ấm áp, cưng chìu nhìn nàng, sẳng giọng: "Còn không mau gặp qua Hoàng thượng."
Quân Tiên Nhi dí dỏm lè lưỡi, khẽ phúc thân: "Tiên Nhi gặp qua Hoàng thượng tỷ phu."
Một tiếng tỷ phu tức thì khiến cho mặt mày Hoàng thượng hớn hở: "Miệng Tiên Nhi thật là ngọt, mau đứng lên."
"Tạ Hoàng thượng tỷ phu." Quân Tiên Nhi đứng dậy, vui mừng rúc vào bên cạnh tỷ tỷ, ánh mắt đắc ý đảo qua một đám nữ hài trang điểm xinh đẹp bên dưới.
Lúc này có ai được nở mày nở mặt như nàng chứ.
"Nô tì gặp qua Hoàng thượng." Hoàng hậu nương nương dưới sự nâng đỡ của hai cung nữ, nhẹ nhàng cúi đầu với Hoàng thượng, mắt đẹp xoay vòng: "Thế nào mà hôn may Hoàng thượng lại rãnh rỗi tới Ngự hoa viên vậy? Sớm biết Hoàng thượng muốn tới, nô tì phải chuẩn bị trước mới phải."
Nàng xinh đẹp khéo léo nói chuyện khiến Hoàng thượng chấn động, ánh mắt vẫn đục không khỏi nhìn nàng vài lần: "Hoàng hậu?"
"Hử?" Hoàng hậu Thư Dao giương mắt, ánh mắt tinh khiết mà tò mò.
"Nô tì gặp qua Hoàng hậu nương nương." Lúc này, Quân Thi Âm đúng lúc hành lễ với Hoàng hậu, vừa kéo Quân Tiên Nhi.
"Tiên Nhi gặp qua Hoàng hậu nương nương." Quân Tiên Nhi âm thầm lè lưỡi, đối với Hoàng hậu, trong lòng nàng dù sao cũng ít nhiều có chút không thích và khinh thường, chỉ vì sự tồn tại của nàng ta mà tỷ tỷ của mình mới có thể được cưng chiều đứng đầu lục cung nhưng vẫn không có cách nào ngồi lên vị trí cao nhất này.
Mà địa vị của Quân gia ở Đại Chu cuối cùng cũng kém Thư gia một bậc.
"Mau mau bình thân." Hoàng hậu khách khí nói.
Quân Thi Âm bình thân, con ngươi xinh đẹp đánh một vòng trên người nàng, khóe môi khẽ nhếch: "Mấy tháng không gặp, khí sắc của Hoàng hậu nương nương càng ngày càng tốt."
"Vậy sao?" Thư Dao nâng cằm xinh đẹp, lộ ra nụ cười sáng lạn: "Có thể là người gặp việc vui tinh thần thoải mái, gần đây tâm tình Bổn cung không tệ, vì vậy khí sắc cũng tốt lên theo."
Nói xong, đột nhiên đôi mắt to sáng ngời của nàng dò xét khuôn mặt của Quân Thi Âm, kinh ngạc nói: "Trái lại Quý phi muội muội xảy ra chuyện gì? Bổn cung thấy so với lần gặp lúc trước gầy đi mấy phần, sắc mặt cũng vàng không ít đấy."
Quân Thi Âm nghe vậy, sắc mặt không thay đổi, chỉ là đáy mắt xẹt qua sự nghi ngờ.
Xác thực, Hoàng hậu nương nương trừ trở nên xinh đẹp ra thì tính tình cũng khác xa trước kia.
Trước kia Thư Dao khô khan nhàm chán, mặc dù có địa vị Hoàng hậu cao quý nhưng ngày trôi qua cũng không khác ni cô là mấy, cả ngày trốn trong cung dốc lòng niệm Phật, không hỏi thế sự.
Thỉnh thoảng tham dự một số trường hợp quan trọng, nàng cũng câm điếc không hé răng, coi như trường hợp nói chuyện cũng đều ấp a ấp úng.
Cho nên, vì sợ bị người khác chê cười, Hoàng thượng rất ít mang theo vị Hoàng hậu này ra ngoài.
Ở hậu cung, gần như không ai còn nhớ rõ vị Hoàng hậu này.
Mà Quân Thi Âm nàng dù chưa trèo lên tôn vị (vị trí tôn quý), nhưng vẫn là nữ chủ nhân chân chính của hậu cung.
Nhưng ba ngày trước, đột nhiên nàng nghe nói, Hoàng hậu nương nương muốn mở tiệc mời một số danh môn khuê tú, khiến nàng luôn luôn lười quan tâm mọi chuyện cũng sinh ra lòng hiếu kỳ.
Cho nên, hôm nay mới xúi giục Hoàng thượng cùng qua đây nhìn một chút.
Không ngờ, quả nhiên để cho mình lau mắt mà nhìn.
Đối mặt với Thư Dao nửa thật nửa giả khiêu khích, Quân Thi Âm cười nhạt, dịu dàng nói: "Hoàng hậu nương nương cũng nhìn ra? Ai, nô tì thường soi gương, cũng cảm thấy khí sắc không bằng ngày trước, muốn có thêm thời gian nghỉ ngơi, nhưng Hoàng thượng người…"
Nói xong, đôi mắt xinh đẹp của nàng khẽ liếc Hoàng thượng, giọng điệu hơi hờn dỗi nói: "Hoàng thượng, ngay cả Hoàng hậu tỷ tỷ cũng nói khí sắc của nô tỳ kém. Không được, bắt đầu từ hôm nay phải nghỉ ngơi thật tốt, không thể bồi Hoàng thượng… như vậy nữa."
Nói xong lời cuối cùng, khuôn mặt nàng đỏ lên, hờn dỗi trách móc, thật giống như rót vào thuốc kích thích, lập tức khiến cho toàn thân Hoàng thượng khoan khoái, tâm tình thật tốt.
"Được được được, đều là Trẫm không đúng, Trẫm sai rồi."
Trên mặt Quân Thi Âm chứa nụ cười mỉa mai, nhìn về phía Thư Dao: "Hôm nay Hoàng hậu tỷ tỷ thiết yến, muội muội muốn đến tham gia náo nhiệt, không ngại chứ?"
"Dĩ nhiên không ngại."
Thư Dao trong miệng cười nói, đáy lòng lại bĩu môi, để ý thế nào? Nàng muốn mượn cái cớ thật tốt để cho mình vui vẻ, nàng ta là một Quý phi dẫn theo Hoàng thượng tới đây tham gia cái gì?
Hoàng thượng vừa tới, Hoàng hậu nàng phải đứng sang một bên, lại có tình huống náo nhiệt nào thì nàng cũng chỉ có thể ngồi không.
Nhàm chán.
"Hoàng thượng, xin ngồi bên này." Thư Dao chủ động nhường ra chủ vị của mình.
"Ừ." Hoàng thượng chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái, ngược lại, ôm Quân Thi Âm đi qua ngồi.
Phía sau, Thư Dao bản năng trừng mắt, âm thầm lại mang đám lão khốn kiếp của Thư gia ra mắng mấy lần.
Hoàng thượng mang theo Quân Thi Âm ngồi xong, Hoàng hậu nhìn lên không có vị trí của mình, vị trí bên cạnh cũng không, đành phải kêu cung nhân mang cái ghế lần nữa, ngồi ở bên cạnh Hoàng thượng.
Thật ra thì, cũng không phải Thư Dao nàng thích ngồi bên cạnh Hoàng thượng, mà là thân phận Hoàng hậu bày ra đó, không ngồi thế sẽ bị người khác chê trách.
Mặc dù Hoàng thượng không thèm để ý đến nàng nhưng nàng phải để ý chính mình.
Vừa ngồi xuống, Thư Dao tiếp xúc với nụ cười vui sướng khi người gặp họa của Úy Như Tuyết, không khỏi híp mắt, ném cho nàng một cái liếc mắt xem thường.
Nha đầu chết tiệt kia, thấy nàng xấu mặt thì rất vui vẻ sao?
Hừ, vậy nàng sẽ xuất tuyệt chiêu, để cho nàng ta và Thái tử sớm ngày thành hôn, hắc, đến lúc đó nàng ta còn phải ngoan ngoãn gọi mình một tiếng Mẫu hậu, xem nàng ta còn vui được không.
"Tỷ." Nhìn Úy Như Tuyết và Hoàng hậu nương nương phía trên trao đổi ánh mắt, Úy Tuệ không hiểu ra sao, nhỏ giọng hỏi: "Tỷ và Hoàng hậu kia quen biết sao?"
"Không tính." Úy Như Tuyết cười khẽ, nên nói là vô cùng quen thuộc mới đúng.
Nhiệm vụ đầu tiên của nàng, bởi vì nha đầu này mà thiếu chút nữa đã chết trong tay đối thủ.
Chỉ là, không đánh thì không quen, về sau hai người lại trở thành tỷ muội kết bái.
Giống như lời thề lúc kết bái năm đó, có phúc cùng hưởng.
Ai ngờ, ngày thứ hai nàng xuyên qua đây, nha đầu này cũng xuyên tới.
Nếu không phải đêm đó nàng vào cung trả sách, vận số xui xẻo lại va chạm ôn thần kia, dưới tình thế cấp bách tiến vào thâm cung của nàng ta, tranh đấu chửi rủa với nàng ta một trận, lúc này mới để lộ ra thân phận của nhau.
Cũng có chút dở khóc dở cười!
Nhìn khóe môi nàng nâng lên nụ cười, Úy Tuệ nhìn nàng chằm chằm: "Hắc, không quen mới là lạ. Đúng rồi, Hoàng hậu còn trẻ như vậy, chẳng lẽ, nàng không phải mẫu thân của Thái tử?"
Nàng vẫn cho rằng, Thái tử là nhi tử của Hoàng hậu, như vậy mới thuận lý thành chương kế thừa Đế vị.
"Suỵt." Úy Như Tuyết nói nhỏ một câu vào bên tai của nàng: "Những thứ này về sau lại nói với muội, tỷ có chuyện ra ngoài một chút, muội giúp ta che giấu."
"Hả? Có ý gì." Úy Tuệ không hiểu nàng nói che giấu là có ý gì, nhưng Úy Như Tuyết đã đứng dậy, giống như con mèo nhanh chóng biến mất vào trong biển hoa.
Trừ nàng và Thư Dao, những người khác hoàn toàn không chú ý đến.
Lúc này, tiếng nhạc vang lên, ca múa chưa hoàn thành ở trên đài được tiếp tục.
Mà bên cạnh thiếu mất Úy Như Tuyết, Úy Tuệ xem cảm thấy tẻ nhạc vô vị.
Nha đầu này, có thể có chuyện gì chứ? Nàng thật sự tò mò mà.
"Hoàng thượng, nương nương, hôm nay ngày tốt cảnh đẹp, Trường Nhạc xin hiến một vũ khúc góp vui."
Vũ cơ trên đài vừa mới lui xuống, Đế Trường Nhạc lại vội vàng đứng dậy hiến nghệ.
Phía dưới, cả đám nữ tử vô cùng khinh bỉ hành vi này của nàng ta, nhưng đáy lòng ít nhiều cũng có chút kích động, có Đế Trường Nhạc mở đầu, sau đó các nàng có cơ hội xuất đầu lộ diện cũng không có vẻ đường đột.
Hơn nữa Vân Phượng Kiều, bởi vì liên quan đến Quân Tiên Nhi, vị trí nàng và Thủy Linh Nhi ngồi cách rất gần chỗ của Hoàng thượng Hoàng hậu, thậm chí nàng cảm thấy được, chỉ cần Hoàng thượng Hoàng hậu hơi liếc qua là có thể nhìn thấy nàng, vì thế toàn thân nàng vẫn căng thẳng, ngay cả hô hấp cũng đều giữ vững, chỉ sợ thở mạnh cũng ảnh hưởng đến hình tượng đoan trang tao nhã của nàng.
Đối với sự mạnh dạn của Đế Trường Nhạc, Hoàng thượng tán thưởng nở nụ cười, cũng bởi vì vui vẻ nên hắn cực kỳ hào phóng đồng ý, cũng bày tỏ nếu nàng nhảy tốt sẽ có trọng thưởng.
Đế Trường Nhạc vô cùng vui vẻ, kéo váy lên, vui vẻ nhảy lên đài, mở rộng hai cánh tay, vặn vẹo vòng eo, nhiệt tình nhảy múa.
Nhưng nữ hài có khuôn mặt tiểu la lỵ tràn đầy vui vẻ, mà vũ kỹ lại không ra gì, dù sao dưới con mắt Úy Tuệ còn không bằng nhìn vũ cơ nhảy, ít nhất, lúc người ta khiêu vũ sẽ không bị trượt chân vì làn váy của mình.
Nhưng, Đế Trường Nhạc bị làn váy làm trượt chân cũng không hề nhục chí, ngược lại đứng dậy nhày càng sôi nổi, đôi mắt đẹp nhìn xunh quanh, hình như là dốc hết sức để được mọi người tán thưởng.
Úy Tuệ im lặng, cô nương này hoàn toàn là bị chiều hư, đại khái là trước kia ở Đại Hạ, vì trêu chọc Phụ hoàng và Mẫu hậu của nàng vui vẻ mà nàng cũng nhảy như thế.
Chỉ là, thân nhân hoặc bọn hạ nhân sẽ bày tỏ khoan dung với bất cứ cái xấu gì của ngươi, thậm chí khuyết điểm cũng có thể coi là ưu điểm.
Nhưng người nơi này không có nửa xu quan hệ gì với nàng ta, người nào sẽ vô duyên vô cớ tâng bốc chứ? Không quát tháo là không tệ rồi.
Hoàng thượng xem cũng líu lưỡi, chỉ là, nhìn Quân Thi Âm bên cạnh, khóe môi nhếch lên ý cười, hắn biết rõ, có lẽ Đế Trường Nhạc khiêu vũ không hay nhưng nàng có loại vụng về đáng yêu, lại lấy lòng Quý phi nương nương, như vậy đã đủ rồi.
Một vũ kết thúc, Đế Trường Nhạc ưu nhã hành lễ với Hoàng thượng.
Hoàng thượng vui vẻ cười to, thưởng cho nàng rất nhiều thứ quý giá, các cô nương khác nghe vậy, tim tất cả đập thình thịch.
Loại vũ kỹ như vậy đều lọt vào mắt Hoàng thượng, vậy chẳng phải các nàng…
Mọi người còn đang YY, tâm tư Thủy Linh Nhi lung lay, kích động muốn đứng lên: "Hoàng thượng, nương nương, dân nữ Thủy Linh Nhi, muốn hiến một vũ khúc, chúc Hoàng thượng, nương nương vạn phúc kim an."
Lại vũ? Phía dưới vang lên một trận âm thanh thổn thức.
Nhưng Thủy Linh Nhi không sợ, nàng muốn khiêu vũ, chính là muốn hạ thấp Đế Trường Nhạc.
Có tương đối, mới có thể phân ra ai tốt ai xấu.
Hôm nay vui vẻ, Hoàng thượng tự nhiên đồng ý.
Ai có thể liệu, Đế Trường Nhạc không đồng ý, nàng thu phần thưởng, còn không bỏ qua, ngược lại đứng dậy, vẻ mặt tính kế nhìn Úy Tuệ không thèm để ý ngồi ở một bên.
"Hoàng thượng, nương nương, chỉ xem múa thì không có cái gì thú vị, trước kia lúc Trường Nhạc ở Đại Hạ, có nghe đệ nhất mỹ nhân Úy gia Nhị tiểu thư Úy Tuệ của Đại Chu quốc, tài nghệ song tuyệt, tài nghệ hơn người, nhất là cầm kỹ, ở Đại Chu không ai vượt qua được. Không bằng, hôm nay, để Nhị tiểu thư đàn một khúc cho mọi người, cũng thõa mãn nhĩ phúc của chúng ta."
Nàng vừa dứt lời, Úy Tuệ đang trong trạng thái lơ lửng hoàn toàn không biết đang nói  mình, vừa rồi Đế Trường Nhạc múa quá khó coi, cả tâm tư của nàng đều nghĩ đến chuyện của Úy Như Tuyết, thỉnh thoảng còn liếc về phía Hoàng hậu nương nương, cảm thấy có cảm giác quỷ dị.
Mà Lâm Y Y và Lục Vô Song bên người nàng nghe Đế Trường Nhạc nói xong, mặt hai người đều tái đi, rối rít kéo kéo Úy Tuệ.
Nhỏ giọng nhắc nhở: "Tuệ, kêu muội đánh đàn kìa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.