Đệ Nhất Kiếm Vương

Chương 95: Việc Của Nhà Bà Đấy Ah





Bầu trời đêm những ngày tiết trời đầu thu, dưới ánh trăng mờ ảo, thỉnh thoảng lại có những áng mây đen lững thững trôi qua, làm che mờ đi những ánh sao đêm thỉnh thoảng chỉ lấp lóe qua màn trời tinh sâu.
Một góc hồ nhỏ trong thành phố, là một chiếc hồ nhân tạo, được con người xây dựng và tạo hình dạng quanh co uốn lượn giống như một con rồng đang uốn lượn, trên bờ hồ là con đường mòn nhỏ, dẫn lỗi cho những du khách có thể đi quanh có để thưởng ngoạn cảnh đẹp về đêm của hồ nước.
Trên con đường ấy, một cặp đôi trai gái nhẹ nhàng cất bước, những tiếng cười khúc khích, những tiếng trêu đùa nhau ríu rít như những chú chim chích chòe cất tiếng hót để mời chào một cô chíc chòe nào đó.
Rồi một tiếng nói có vẻ nghiêm túc cất lên.
- Chuyện chiều nay ấy, cậu có thấy đám người đó không, có vẻ họ là những người không hề đơn giản, tớ sợ họ sẽ không để yên mọi chuyện như vậy đâu, cậu phải cẩn thận mới được.
Lúc này một giọng nữ nhẹ nhàng êm ái vang lên, giọng như tiếng oanh vàng vang lên làm cho ngưới ta như cảm thấy thư thái nhiều hơn.
- Cậu cứ yên tâm, không có việc gì, mọi chuyện tớ sẽ tự tính toán, và sẽ giải quyết.
- Cậu giải quyết như thế nào, tớ thấy đám người đó mặc dù bên ngoài nhã nhặn, nhưng đó chỉ là bề ngoài, qua ánh mắt tớ thấy bọn chúng là đám hung hãn, tó rất lo lắng.
- Chà chà dạo này cậu lại nghiên cứu về nhân tướng học ah? cậu làm tớ bất ngờ đó nha.
Người con trai cất giọng trêu chọc người nữ một cái, rồi cất giọng cười rồi đưa ánh mắt âu yếm nhìn sang bên người con gái.

nhưng cô gái lại cất giọng tỏ vẻ như hờn như trách.
- Cậu còn đùa được à, tớ lo cho cậu thế mà cậu còn đùa được, đúng là người ta uổng công lo cho cậu.
hừm...!không thèm nói chuyện với cậu nữa.
Nói rồi nàng tỏ vẻ giận hờn quay mặt qua bên khác, lúc này chàng trai im bặt, sợ cô nàng giận dỗi hắn nhanh chân chạy theo để có thể làm cho nàng vui.
- Thôi thôi tớ xin lỗi, mình chỉ đùa một chút mà thôi, tớ có cách giải quyết rồi, mà lại chắc gì bọn họ sẽ tìm chúng ta phiền phức chứ.
nếu có chuyện gì tớ sẽ nói với cậu, để nhờ bố cậu giúp con rể tương lai nhé.
Nói tới con rể tương lai khuôn mặt chàng trai hơi ửng hồng một chút, còn cô gái thì dùng hai tay đánh nhẹ vào lưng chàng trai rồi cất giọng nũng nịu, nhưng trong lòng thì cảm giác lâng lâng thích thú.
- Ai là con rể tương lai của bố tớ hả?
- tớ không biết, ai mà lấy cậu thì sẽ làm con rể của bố cậu chứ ai, thế cậu nghĩ cậu sẽ lấy ai...
Hai người trêu đùa nhau một lúc rồi cùng nhau cất bước tiếp tục trên con đường vắng rồi họ cũng kết thúc một buổi tổi êm ả và tràn đầy niềm vui.
Khi mà hai người bước chân đến trước cánh cổng dẫn vào hồ thì chàng thanh niên cất tiếng nói ngọt ngào trìu mến.
Cậu chịu khó đứng đây chờ tớ một lát để tớ đi lấy xe nhé, sẽ không lâu lắm đâu, chờ tớ nhé.
Vừa nói chàng trai vừa đưa ánh mắt nhìn âu yếm mà không muốn rời xa cô gái xinh đẹp.
Nói xong hắn quay người đi đến bãi đỗ xe ở phía bên phải của cánh cổng cách đó không xa, còn cô gái đưa đôi mắt huyền nhìn theo, với đôi môi hơi hé mỉm cười ánh mắt tràn đầy niềm vui.
Khi mà đôi mắt ấy đang đắm chìm nhìn theo một hình bóng đi về phía xa thì bông nhiên, một tiếng bốp vang lên, cô gái giật mình quay đầu nhìn lại, rồi khuôn mặt cô gái ửng hồng nhăn nhó tỏ ra đau đớn và tỏ ra xấu hổ.
Một nhóm thanh niên ngổ ngáo cất những tiếng cười vừa khả ố vừa buồn nôn, chúng tiến đến gần cô gái rồi một tên mặc áo hoa sặc sỡ trong bọn dùng bàn tay bẩn thỉu của mình đánh một cái vào mông cô gái, rồi chúng tiến đến với nắm sáu tên vậy quanh cô.
Lúc này cô gái vừa tức vừa xấu hổ cô phẫn nộ hét vào mặt của bọn chúng.
Các người làm gì vậy, giữa chốn thanh thiên bạch nhật mà các người dám dở trò đồi bại, các người còn coi vương pháp ra gì nữa không vậy?
Sau khi cô gái gái xả cợn giận trong lòng xong thì đám người kia cười ồ lên tỏ vẻ trêu tức cô, nghe thấy tiếng ồn ào một vài người xung quanh bắt đầu tụ tập lại chỉ trở và bàn tán.
- Có chuyện gì thế các ông bà.
Một người phụ nữ trung niên cất tiếng hỏi.
sau đó có một người khác cất giọng trả lời.
- Hình như mấy thắng này giở trò đồi bại, sàm sỡ cô bé kia hay sao ấy.
những tiếng xì xào bàn tán ngày càng nhiều thêm, làm cho mấy tên kia bắt đầu tỏ ra khó chịu, chúng lại vây quanh cô gái tội nghiệp chặt hơn.
và tên áo hoa sặc sỡ cất giọng châm chọc cô gái.
- Vương pháp à, vương pháp là cái gì vậy, chúng tao chính là vương pháp.
sau đó một tên khác đồng bọn tên áo hoa cũng cất tiếng.
- Đại ca, em gái này thật xinh đep, nếu như...!hehe..
nếu như hôm nay đại ca có thể...
Vừa nói hắn vừa liếc mắt tên áo hoa đầy ẩn ý.

- Bậy nào, chúng mày biết gì cứ nói linh tinh, chúng mày không thấy người đẹp đang sợ ah?
Sau đó hắn quay sang cô gái cất giọng nịnh nọt, nhưng bên trong hàm chứa đầy vẻ *** tà.
- Này em gái xinh đẹp muốn về đâu để anh đưa về, còn nếu không có chỗ nào để về thì về chỗ anh đi, nhà anh rộng rãi thoải mái lắm.
- Phải đấy, phải đấy nhà anh Bình rộng rãi thoáng mát lắm, về đó em tha hồ hưởng thụ.
- không phải nói ngoa, nhà anh ấy rộng nhất khu này, giường ngủ còn êm ái nữa..
cả đám bắt đầu trêu chọc cười ha hả tỏ ra vô cùng phấn khích,
- Các người thật quá đáng, cút hết để tôi đi, nếu không...
cô gái đang định nói tiếp thì một tên trong bọn cất lời.
- Nếu không thì sao chứ, em xinh đẹp thế này mà không về nhà anh Bình thì hơi phí.
Lúc này cô gái đã tức đến xì khói, đôi gò má ửng đỏ hai hàng nước mắt đã bắt đầu rớm nóng, thấy vậy một bác gái già thấy thương cảm không chịu được nên đành đứng ra nói đỡ cho cô gái.
- Này các cậu, các cậu là những thanh niên to khỏe lực lưỡng, vậy mà đi ăn hiếp một cô gái yêu đuối như vậy, các cậu không thấy xấu hổ hay sao?
- Việc của nhà bà đấy ah? mà bà xen vào, bà có muốn bị vạ lây không?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.