Đệ Nhất Kiếm Vương

Chương 77: Nguy Hiểm Cận Kề





Lúc này Trần Tuấn ngon ngọt giỗ dành Thanh Thanh, nhưng thật ra bản chất trăng hoa của hắn cũng chỉ là cả thèm chóng chán mà thôi, khi chưa đạt được mục đích thì cố gắng để chiếm cho bằng được, vui vầy trên thân xác của người con gái chán chê rồi hắn lại vứt bỏ.
Hắn muốn chinh phục Thanh Thanh là bởi nàng vừa xinh đẹp nhưng lại quá cứng đầu, bởi vậy càng kích thích cho sở thích bệnh hoạn của hắn là chinh phục các cô gái.
Theo đuổi nàng đã lâu mà chẳng được đoái hoài, khác hẳn với các cô gái mà hắn từng chinh phục, cho dù khó tới thế nào thì cũng chỉ trong thời gian ngắn là đã phải ngả vào vòng tay của hắn.
Nhưng Thanh Thanh thì lại khác, càng tiếp xúc nhiều từng nào thì cô lại càng ghét cay ghét đắngTrần Tuấn, điều này làm Trần Tuấn tức nghẹ cả cổ, bởi vậy mà hắn quyết tâm chiếm hữu cô cho bằng được, hắn đã nghĩ đủ mọi chiêu trò, và cuối cùng hắn đã nghĩ ra cách đưa bố cô vào tù, chỉ có cách này mới có thể bẻ gãy ý chí và tính cách quật cường của cô.
Tôi nói rồi, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời tôi, thì nhà cô sẽ một bước lên mây, còn không thì cô biết đấy, một bên là vực thẳm, một bên là trời cao tất cả là do cô chọn.
Thanh Thanh lúc này không nói được gì, sự uất ức trong cô càng dâng cao, cô càng khóc to hơn, nhưng đáng tiếc lúc này chẳng có ai có thể giúp đỡ được cô cả, một mình cô phải đưa ra lựa chọn, phải hi sinh thân mình, hay là không.
Giờ đây bên tình bên hiếu bên nào nặng hơn, mặc dù chưa nói ra lời, nhưng trong trái tim cô vẫn luôn có một người mà cô hằng yêu mến, nếu như phải hi sinh bản thân, hi sinh tình yêu để cứu gia tộc điều này làm cho cô vô cùng khó khăn để lựa chọn, trong lòng ai cũng có một dục vọng, dục vọng nghĩ cho bản thân là sự ích kỷ của bản thân, giờ đây trong tâm vô cùng hỗn loạn giằng xé tâm can, bởi sự cô độc vô cùng ủy khuất bởi thế mà cô mới khóc, khóc cho số phận mình, khóc một lần để cho mình mạnh mẽ lên, khóc để đối mặt với hết thảy khó khăn phía trước, sau một lúc khóc chán chê rồi cô mạnh mẹ đứng lên nhìn thẳng vào đôi mắt Trần Tuấn rồi cô run rẩy từng chữ.
- Thôi được, tôi...tôi..

chấp...chấp..
chấp nhận!!!
Nói rồi cô tỏ ra chắc chắn, giờ không còn đường lùi nữa nên cô cũng chẳng biết phải làm sao.
Còn Trần Tuấn nhếch mép cười một cái vô cùng bí hiểm.
- Nếu thế giờ cô hãy thể hiện một chút thành ý đi.
Nói rồi hắn vỗ tay một tiếng sau đó một đoàn thanh niên nam nữ cùng nhau tuồn vào, rồi tiếp tục là những nhân viên phục vụ nhốn nháo mang đồ ăn thức uống bày la liệt trong phòng, bọn họ bắt đầu ăn uống nhảy múa linh đình.
Một cô gái để tóc vàng hoe đến trước mặt Thanh Thanh cô ta lườm Thanh Thanh một cái sau đó ghắt lên.
- Cô không sang ngồi cạnh anh Tuấn ah, sang bên đó rót rượu đi.
Thanh Thanh lườm cô gái tóc vàng một cái sau đó cũng đi sang ngồi cạnh Trần Tuấn, nhưng cô không hề rót rượu hay có bất kỳ động tác nào khác, lúc này cô gái tóc vàng lại hét lên.
- Bảo cô sang rót rượu, chứ không bảo cô sang chơi, cô là cái thá gì hả.
Lúc này một tên đàn em của Trần Tuấn cất giọng nhắc nhở.
- Thương Vân không được vô lễ với chị dâu.
Nhưng cô gái tóc vàng dường như không hiểu ý tứ của tên đàn em này, nên hỏi vặn ngược lại.
- Trần Mạnh, Tại sao lại phải khách khi với cô ta chứ, cô ta là cái thá gì ở đây, chỉ bảo sang rót rượu cho anh Tuấn cũng không làm được.
mỗi việc nhỏ như thế không làm thì sao thể hiện được thành ý của cô ta chứ.
Lúc này tên Trần Mạnh quay qua nói với Thương Vân.

- Em không biết thì đừng nói gì, đưng làm hỏng chuyện của anh Tuấn, anh ấy chưa đạt được mục đích đâu, trước mắt vẫn phải nhún nhường hiểu chưa?
Sau đó Trần Mạnh quay qua bên Trần Tuấn cầm một cai rượu vàng óng, sau đó rót hai chén đặt ở trên bàn, rượu vàng sóng sánh, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra, sau khi rót xong chén rượu hắn khẽ cười rồi nói.
- A Tuấn, chị Dâu mời hai người uống thử, đây là rượu thượng hạng của khách sạn đấy, không phải ai cũng có thể thưởng thức được, chỉ còn hai chai nên em mang vào đây một chai, còn một chai nữa bên ngoài chỗ bác trai rồi.
Sau khi Trần Mạnh nói xong, Trần Tuấn gật đầu nhìn Trần Mạnh tỏ vẻ hài lòng.
- Tốt, làm khá lắm.
Rồi hắn quay qua Thanh Thanh với giọng mềm mỏng dễ nghe.
- Em có muốn uống thử một li không, không phải ai cũng có diễm phúc để thử loại rượi này đâu, ngoài kia biết bao nhiêu ông chủ lớn cũng chưa từng được thưởng thức đâu.
vì vậy em nên thử một chút nhé,
Nghe những lời như thế của Trần Tuấn thì Thanh Thanh cảm thấy vô cùng buồn nôn, nhưng cô vẫn miễn cưỡng cầm chén rượi lên rồi ực một hơi cô uống cạn chén rượu.
rượu vừa vào đến cổ thì một hơi nóng nồng xộc thẳng lên mồm, lên mũi của cô, vô cùng khó chịu.
cô làm gì biết uống rượi nên chỉ một vài chén rượu loại bình thường cũng có thể hạ gục cô chứ nói gì đến loại rượu mạnh này.

sau khi uống xong ly đầu tiên, Trần Mạnh hướng sang đám đàn em, và cất giọng.
- Mọi người sang mời chị dâu một chén đi nào.
Sau đó đám người quay qua mời rượu Thanh Thanh, cô từ chối, nhưng dưới sức ép của đám người cô đã phải uống mấy chén, cơ thể bắt đầu nóng bừng, đầu óc choáng váng không còn đứng vững, rồi cô ngã khụy xuống ghế sô pha.
Thấy thế Trần Mạnh ra hiệu cho đám đàn em ra khỏi phòng, cuối cùng hắn nháy mắt nhìn về phía Trần Tuấn.
- Làm tốt lắm, sau này mày sẽ được trọng thưởng.
sau đó trần Mạnh đi ra ngoài rồi khép cửa lại, nhưng hắn không quên đứng trước để canh phòng.
Trần Tuấn cũng có một chút men trong người, vậy nên không kịp chờ đợi hắn đi qua xoa xoa vào hai bàn tay tỏ vè thèm thuồng, rồi bàn tay run run tiến đến cổ áo của Thanh Thanh.....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.