Đệ Nhất Kiếm Vương

Chương 54: Tôi Sẽ Đưa Ông Về Thành Phố Đô Thành





Cảnh tượng trong hang sâu làm Thanh Sơn sững sờ, và hắn cũng khó có thể tưpngr tượng ra là làm sao một người lại có thể đủ sức để chịu đựng sự dày vò mạnh mẽ như vậy.
bên khe đá một người đàn ông máu thịt be bét, bị kẹp vào giữa tảng đá không thể nhúc nhích.
hơi thở nặng nhọc và càng lúc càng yếu ớt.
còn bên cạnh là Hắc mao đang nhảy nhót như muốn kêu gọi Thanh Sơn hãy nhanh đến cứu người.
Đứng sững sờ một lúc rồi lấy lại tinh thần, Thanh Sơn chạy đến bên cạnh cố gắng để tách người đàn ông khỏi tẳng đá.
hắn dùng hết lực dồn vào đôi tay vận dụng cửu dương hỗn nguyên thần công vỗ một chưởng lên tảng đá.
Chỉ nghe rắc một tiếng tảng đá nứt vỡ chằng chịt, thấy vậy Thanh Sơn lại vỗ thêm ột chưởng nữa, chỉ nghe ầm một tiếng tảng đá chia năm xẻ bảy, người đàn ông cũng được thoát ra khỏi đó.
- Trong này không khí quá loãng, nếu ở đây quá lâu người này sẽ chết.
Thanh Sơn lẩm bẩm, sau đó hắn nhanh chóng đỡ người đó lên lưng rồi lại mò mẫm tìm đường ra ngoài hang đông.

Một vầng dương quang chiếu rọi, ánh nắng lóa mắt Thanh Sơn bèn nhắm hai mắt lại rồi lại từ từ mở ra để làm dịu và quen dần với màn sáng.
sau đó hắn nhẹ nhàng thả người sau lưng xuống.
hắn chỉ dừng cách cửa động một khoảng cách mà không vội vàng bước ra khỏi đám cây dây leo,, dù sao ngụy trang cũng tốt nếu như kẻ thù của người này tìm đến còn tránh đc sự rắc rối không cần thiết.
Thả người đàn ông xuống Thanh Sơn quan sát thấy một người đàn ổng khoảng hơn bốn mươi tuổi, trán cao mặt vuông vắn, mũi cao miệng rộng khuôn mặt trông khá phúc hậu.
trên thân thể ông ta khá nhiều vết thương được gây ra bởi đao kiếm.
trong đó có một vết đâm sâu vào bên ngực sát vai bên phải, vết thương vẫn còn đang rỉ ra những giọt máu đỏ thẫm.
Trông dáng vẻ người đàn ông khá yếu ớt.
Thanh sơn vội vàng xử lý các vết thương, rồi băng bó cẩn thận, sau đó hắn lấy mấy quả huyết quả giã nát rồi nhét vào miệng của người đàn ông.
rồi cứ ngồi yên chờ đợi không biết qua bao lâu bỗng một tiếng
- ườm....
Người đàn ông cựa mình một cái, có lẽ do cái cựa mình làm những vết thương trên cơ thể ông ta co giãn làm đau thân thể, sau một lúc người đàn ông he hé đôi mắt của mình, ôn ta muốn đưa tay lên để dụi mắt mình nhưng dường như quá đau, và không còn sức lực nên ôn ta cũng chỉ có thể nằm yên.
sau đó đưa ánh mắt tò mò nhìn sang Thanh Sơn mà điều ngạc nhiên không phải nhìn thấy thanh sơn mà dường như ông ta ngạc nhiên hơn là con vật đang ngồi trên vai của Thanh Sơn.
Ánh mắt ông ta trừng to nhìn trân trân vào Hắc mao, sau đó cảm thấy mình hơi vô duyên nên ông ta cười trừ cất giọng yếu ớt hỏi Thanh Sơn.
Cậu là ai, sao cậu lại ở đây, nơi đây rừng hoang núi thẳm không một bóng người.
cậu có ý đồ gì?
Thanh Sơn cũng không biết trả lời ra sao, dở khóc dở cười vì một câu hỏi mà hắn trả lời thế nào cũng cảm thấy không ổn.

sau đó thanh sơn bèn lấy đại một lý do.
Tôi đi ngang qua đây mà thôi, nhưng nếu không có con vật này thì khả năng giờ này ông đã là một cái xác không hồn.
mà thể lực của ông cũng không hề tầm thường, nếu như là người bình thường thì khả năng không đi đến được nơi đây.
Vừa nói Thanh Sơn vừa đưa cánh tay âu yếm vuốt ve cái đầu của hắc mao vừa đưa ánh mắt thâm thúy dò xét người đàn ông.
Lúc này bên ngoài cửa hang bắt đầu vang lên tiếng huyên náo, có vẻ khá nhiều người đang tìm kiếm gì đó.
Nhưng người đàn ông nghe những tiếng tìm kiếm ngoài kia thò khuôn mặt ông ta tái lại, tỏ vẻ sợ hãi và trên khuôn mặt cũng hiện lên nét bi thương và thất vọng.
dường như ông ta sợ mình sẽ không qua khỏi hôm nay, ngoài kia là những người tìm kiếm ông ta, cũng là kẻ thù đã truy sát khiến ông ta bị thương nặng như vậy.
Giờ bọn chúng tìm tới đây còn mang theo cả chó săn đánh mùi điều này làm ông ta không nhìn thấy một hi vọng nào.
Bởi theo ông ta thấy mình giờ đã bị thương quá nặng mất hoàn toàn sức chiến đấu, còn bên cạnh là một thiếu niên gầy gò ốm yếu không có khả năng giúp đỡ được gì.
bởi vậy ông ta cất tiếng nói với thanh Sơn.
- Chàng trai trẻ, cảm ơn cậu đã cứu giúp tôi.
nhưng kẻ thù của tôi đã tới và chúng đều là những kẻ không tầm thường, vì an toàn cậu hãy vào sâu bên trong động đi, nếu chúng tìm thấy tôi chúng sẽ không đi vào trong đó nữa.

Nói rồi ánh mắt ông ta trông có vẻ huyết hồng dường như muốn khóc, nhưng những giọt nước mắt vẫn không thể rơi xuống được, rồi ông ta lại tiếp tục.
Tôi là Nguyễn Cảnh Thạc vốn là người ở thành phố Đô Thành, ở đó tôi có gia đình có bố mẹ vợ con.
sau hôm nay nếu tôi có mệnh hệ nào nhờ cậu hãy mang những di vật này đến gia tộc họ Nguyễn Cảnh báo tin cho gia đình giúp tôi.
tôi không muốn liên lụy đến cậu bây giờ cậu hãy vào trong kia đi.
Nói rồi ông ta đưa cho Thanh Sơn mộ túi đồ trong đó đựng thứ gì thì thanh Sơn cũng không biết.
Thấy người đàn ông biểu hiện chân thành và cũng không phảo là người xấu nên Thanh Sơn nắm lấy tay ông ta rồi động viên.
- Đừng lo lắng thái quá, chưa chắc bọn chúng đã phát hiện ra chúng ta.
giả sử chúng có phát hiện ra thì ông cũng yên tâm.
Tôi sẽ đưa ông về Thành phố Đô Thành..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.