Đệ Nhất Kiếm Vương

Chương 3: Tưởng Là Chiêm Bao Nhưng Không Là Mộng





Một tia sáng lóe lên, căn phòng tràn ngập một màn sáng màu trắng một đôi mắt chậm rãi mở ra, nhìn xa xa ánh sáng trắng mờ mờ huyền ảo giống như là huyễn cảnh
- Sao người mình lại nhẹ như vậy nhỉ, tại sao mình lại nằm trên giường…
Hắn ngồi suy nghĩ và nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra, và chăm chú nhìn vào các bác sỹ cũng như y tá đang cứu chữa cho hắn và tự hỏi bản thân mình
- Chẳng lẽ mình chết rồi hay sao, mình chưa muốn chết mình vẫn còn rất nhiều việc chưa hoàn thành, vẫn còn những điều giang dở đang chờ đợi mình ở phía trước, mình không thể gục ngã được.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Hợp Đồng Định Mệnh: Ngược Chiều Yêu Thương
2.
Bác Sĩ Dư Bị Bệnh Hơi Nhẹ

3.
Bad Boy Yêu Nhầm Bad Girl - Khi Tình Yêu Là Một Trò Cá Cược
4.
Yêu Hận Tình Thù Của Di Động Thành Tinh
=====================================
Lúc này hắn gào lên trong nước mắt, hắn nghĩ mình đã chết rồi, và hắn còn nhiều điều còn chưa hoàn thành được, hắn hứa với cha mẹ hắn sẽ cố gắng học thật giỏi để đền đáp công ơn nuôi dưỡng của hai người, hắn còn những người bạn với bao dự định và mơ ước của tương lai, hắn còn một cô nàng mà hắn vô cùng yêu mến nhưng vẫn chưa dám ngỏ lời… còn rất nhiều, rất nhiều điều mà hắn còn đang dang dở, hắn khóc, hắn khóc thật nhiều và ở ngoài thân xác của hắn một giợt nước trong suốt đang lăn trên gò má.
Lúc này ý chí sống của hắn cũng vô cùng mạnh liệt, hắn đang cố gắng đấu tranh với sinh tử, hắn gồng mình dùng ý chí sắt đá để giành giật giữa sự sống và cái chết, ý chí kiên cường của hắn cũng đã được đền đáp khi cơ thể của hắn đang dần ổn định hơn, những vết máu đã không còn chảy nhiều nữa, nhịp tim và mạch đập cũng đã bắt đầu dần dần ổn định hơn.
Ý chí sống của hắn lúc này mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Đây cũng là một lần luyện rèn cho ý chí, cho nỗ lực không từ bỏ của hắn, khi mà thân thể của hắn thụ đủ loại tổn thương và không có dấu hiệu của sự tỉnh lại thì ngay lúc này.
Dưới chân núi, một thiếu niên khoảng mười bảy tuổi thân cao mét tám, mặc một bộ đồng phục học sinh đang đứng dưới một chân núi, trước mặt hắn là một lối đi nhỏ, còn phía sau là một vách đá dựng đứng, không còn đường để đi hắn lưỡng lự rồi cất bước đi vào con đường nhỏ.
Hai bên con đường là những dải dây leo vô cùng cổ kính, những gốc cây ở đây vô cùng lâu đời, những vết sần sùi trên vỏ cây thể hiện in hằn của thời gian.
Không biết đi bao lâu lúc này một tia sáng chiếu vào con đường nhỏ, dường như gần đến lỗi ra của khu rừng, tiến thêm một đoạn thì ánh sáng càng ngày càng tỏ rõ hơn, lúc đi ra khỏi tiểu lộ thì thật bất ngờ bởi phía trước là một rừng trúc xanh mát, khu rừng nhỏ với những thân trúc thẳng cao vút lên bầu trời, thân cây cao thẳng thể hiện sự rắn rỏi để
chống chọi với gió bão của thời gian.
Bên cạnh một dòng suối nhỏ uốn lượn, làn nước trong xanh xuôi theo dòng chảy xuống vách núi nơi xa.

Làn gió mát hiu hiu thổi, tiếng chim hót líu lo cảnh đẹp nên thơ, làm đắm say lòng người.
Bên cạnh dòng suối một căn nhà nhỏ được dựng lên, căn nhà được làm bằng trúc, những cây trúc cứng cáp được dựng xung quanh tạo nên một bức tường rắn rỏi bằng trúc, bên trên là mái phủ xanh rêu in hằn vết dấu thời gian.
Một tiếng két nhẹ vang lên, cửa của căn nhà mở ra, trong nhà bước ra là một ông lão, nhìn thấy ông lão này thiếu niên há hốc mồm, tỏ ra hết sức ngạc nhiên, không nghĩ tới lần đầu tiên hắn nhìn thấy người như vậy.
Thì ra ông lão râu tóc bạc trắng, bộ râu trắng như cước dài tới tận rồn, mái tóc trắng dài phất phơ theo gió, ông lão mặc một bộ trường bào màu trắng, nhìn từ trên xuống dưới chỉ có một màu trắng tinh, ông lão có khuôn mặt hiền từ, làn da hồng hào, đôi mắt to, ánh mắt sáng như sao, mỗi một cử chỉ của ông lão cũng thế hiện thanh tao thoát tục mang phong phạm của một bậc thần tiên giữa chốn nhân gian, nhìn thấy biểu hiện của thiếu niên, ông lão mỉm cười cất tiếng hỏi.
- Sao ngươi tỏ vẻ ngạc nhiên như vậy
Thiếu niên mang vẻ mặt hơi ngượng ngù vì hắn lỡ nhìn chằm chằm vào ông lão, với ánh mắt như muốn nhìn thấu hết thảy tâm can của ông lão, sau một lúc ngạc nhiên thì hắn cất lời đáp lại câu hỏi của ông lão.
- Nhìn ông giống như là thần tiên vậy, lần đầu tiên trong đời cháu được nhìn thấy một người như ông, ông có phải là thần tiên không ah?
Ông lão mỉm cười hiền từ cất giọng trả lời thiếu niên.
- Ta không phải là thần tiên gì cả, ta cũng là người như cháu mà thôi, chỉ có điều tuổi thọ của ta hơi lớn, nên nhìn vẻ bề ngoài của ta khác với người khác thôi.
Ta đã chời nơi đây rất lâu rồi, và cháu là người đầu tiên đặt chân tới đây, đã cháu tới được nơi này thì chứng tỏ cũng là hữu duyên.
Nói rồi ông lão đưa ánh mắt nhìn và đánh giá về thiếu niên tỏ vẻ hài lòng, sau đó ông ta dùng tay nắm vào cổ tay của thiếu niên và cảm nhận.

- Tuổi tác có hơi lớn một chút, nhưng căn cơ cùng tố chất không hề tồi chút nào, cũng là mầm mống tốt có thể đào tạo..có thể dạy hưm..,
- Đã cháu là người có duyên ta cũng sẽ truyền thụ cho cháu một thân tuyệt nghệ của ta, thời gian đã không nhiều để cho ta đợi thêm nữa, từ giờ cho đến ba tháng tiếp theo, ta sẽ truyền thụ tất cả
những tinh hoa về võ học, y học và những kiến thức khác mà ta biết, hi vọng sau này cháu có thể lĩnh hội được hết và phát dương quang đại và những tinh túy của võ học.
- Ta từng là chưởng môn của một phái, sau vì một số việc nên ta đã rời khỏi môn phái đó và đến nơi đây ẩn cư mấy chục năm, hôm nay gặp được con nơi đây cũng là kẻ hữu duyên ta sẽ thu nhận và truyền thụ cho con những gì ta biết, sau này con hãy dùng chúng vào những mục đích tốt giúp đỡ cho đời.
Lúc này thiếu niên bước tới trước mặt ông lão, hắn quỳ xuống lạy ba lạy, sau đó cất chân thành.
- Đa tạ sự phụ, đệ tử Dương Thanh Sơn xin hứa, sau này học nghệ thành tài, sẽ đem hết sức lực cống hiến làm những việc tốt, để không cô phụ lòng mong đợi của sư phụ.
Đúng vậy thiếu niên chính là dương thanh sơn, sau khi hôn mê hắn như chìm vào một giấc mộng, mà dường như mộng mà không phải là mộng.
Lại nói sau khi quỳ xong, ông lão đưa thiếu niên đến bên cạnh con suối, trên một tảng đá rộng rãi bằng phẳng, sau đó lão xuất ra một tệp những quyển sách đưa cho Thiếu niên.
- Sau bao nhiêu năm, ta đã nghiên cứu tinh chỉnh, và bổ sung những khiếm khuyết mà những bản cổ tịch này còn thiếu sót, bây giờ nó đã trở nên hoàn hảo, ta hi vọng trong thời gian ba tháng ngắn ngủi này con có thể ghi nhớ hết tất cả những tinh túy trong đó, ta biết cũng hơi khó cho con, nhưng ta rất hi vọng con có thể làm được, đầu tiên con hãy nghiên cứu quyển đầu tiên này, đây cũng là căn cơ, là cái gốc để sau này còn có thể dễ dàng nghiên cứu các quyển khác,
Nói rồi đạo nhân đưa cho Thiếu niên một quyển sách mỏng, bên ngoài có đề bốn chữ “Di cung hoãn huyệt” sau đó giảng giải….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.