Đệ Nhất Kiếm Vương

Chương 150: Khánh Đông Xuất Thủ





Bạch My lão quái thần thái ung dung điềm đạm, không một tia nóng vội không một tia sợ hãi, đối với ông ta dường như những người này không đủ cân lượng đối với ông ta.
- Bạch My Sư Thúc uy phong thật to à.
Lúc này một giọng nói như chuông đồng vang lên, tiếp theo đó là một đám người từ trong đại điện ra tới, đi giữa chính là môn chủ Đào Bá Duy, đi bên cạnh là cháu ông ta Đào Xuân Huy, còn đi hai bên và tụt lại phía sau một tý là hai lão già, bên phải là một lão mặt đỏ như máu, da dẻ sần sùi, đầu tóc bối cao, ti hí mắt lươn, còn lão già bên trái thì ngược lại mắt to miệng rộng, râu tóc bạc phơ trông có vẻ tiên phong đạo cốt, nhưng điểm chung của hai lão già này chính là, huyệt thái dương nhô cao, chứng tỏ nội công vô cùng thâm hậu.
Đi theo sau là một đám người, mà nhìn những người này trông không phải là những người tầm thường.
Khi đám người đứng đối diện nhau, Bạch My nhìn Đào Bá Duy bằng ánh mắt thâm thúy.
- Uy phong thật to ư, làm sao bằng được Đào môn môn chứ, tôi đến đây không phải là vừa ý của Đào môn chủ ư? không nghĩ tới sau bao nhiêu năm trở lại tông môn, lại có thể luân lạc đến mức này.
Nghe như vậy, những người đi cùng Đào Bá Duy quát tháo.
- Nói cái gì hả?
- Ông là cái thá gì chứ, làm sao dám chất vấn môn chủ?
- Ông đã rời đi bao nhiêu năm nay, lấy tư cách gì để chất vấn môn chủ chứ? tông môn có lên hay xuống dốc thì cũng có liên quan gì đến ông?
Nghe những lời này Bạch My cũng bất đắc dĩ thở dài, Không nghĩ tới sau bao nhiêu năm như vậy, tông phái đã không phát triển thì chớ, giờ lại luân hãm vào tràng cảnh như vậy, nếu cứ đà này chắc hẳn ngày diệt vong sẽ không còn xa, vậy nên trong lòng Bạch My thầm nghĩ phải làm chút gì đó để vực lại tông môn, cho dù không thể huy hoàng được như các bậc tiền nhân, nhưng cũng không thể bỏ mặc cho môn phái biến mất được.
- Đã vậy, hôm nay chắc hẳn giữa chúng ta sẽ không thể thoát khỏi đấu một trận.

hi vọng rằng sau mấy chục năm công phu quyền cước của Đào Bang chủ sẽ không mai một à.
Dù thân phận là sư thúc của Đào Bá Duy, nhưng mà Bạch My lão quái cung không dùng thân phận là trưởng bối để nói chuyện với Đào Bá Duy.
- Hai học trò của tôi đâu, tôi đến nơi như ý các người ròi, thì có thể thả bọn chúng được rồi.
Nghe vậy Đào Bá Duy nói.
- Không việc gì, anh em họ vẫn rất mạnh khỏe, sư thúc cứ yên tâm đi, ba thầy trò các người sẽ sớm được đoàn tụ với nhau.
Đào Bá Duy nhếch miệng một cái, và khi nói đến chữ đoàn tụ thì ông ta hơi kéo dài một chút dường như ẩn ý, còn những người xung quanh cũng nhếch miệng cười theo, bởi bọn họ biết rằng ý đoàn tụ ở đây không phải là đoàn tụ thật sự, mà là đoàn tụ nơi cửu tuyền.
Rất rõ ràng là hôm nay ba thầy trò bọn họ khó mà thoát khỏi cái chết.
Còn Bạch My lão quái nghe thấy giọng điệu như vậy của Đào Bá Duy thì cũng không tỏ thái độ gì, ông ta biết ẩn ý trong từng câu nói của Đào Bá Duy, nhưng đó không phải vấn đề, hôm nay dù sao trận chiến là không thể nào thoát khỏi, đừng nhìn bây giờ có thể là ăn nói đàng hoàng như vậy, nhưng mà đến lúc kia thì không biết nó sẽ kịch liệt đến như thế nào.
Bỗng dưng lúc này, Bạch My lão quái cất giọng bi thương.
- Haizzzz.....!Năm xưa lão tông chủ mất tích, đến nay cũng chưa rõ tông tích, nhưng thật không nghĩ rằng khi mà lão nhân gia ông ta không có ở đây thì con cháu của ông ta đã phá tan tành cái tông phái này.
Lão phu mặc dù đã nhiều năm không tham gia vào những việc trong môn phái, nhưng cũng không đành lòng nhìn thấy Môn phái mà các bậc tiền nhân đã gầy công xây dựng lại phải sụp đổ trong tay các người.
- Đã các người gọi tả trở về đây thế thì cũng đến lúc giải quyết.
Nghe thế đám người cười ồ lên một cách chế diễu.
- Cái tâm của ông cũng không hề nhỏ nhỉ? Chỉ sợ hôm nay ông lại không xuống khỏi được ngọn núi này.
- Hôm nay chúng tôi sẽ cho ông một cái thống khoái.
Thầy trò các ông sẽ được đoàn tụ với nhau.

những kẻ chống lại chúng tôi sẽ không có được cái kết cục tốt đẹp.
Mặt trời đang dần lên cao, ánh nắng cũng đang dần lan tràn, và đang dần gay gắt hơn, làm cho lòng người cũng có thêm chút nóng nảy.
Lúc này Bá Duy cất giọng.
- Đên lúc rồi, bày trận.
Nghe vậy một đám cao thủ bên phía Đào Bá Duy bay ra vây quanh Bạch My thành năm vòng tròn, thấy thế Bạch My nhìn sang cô gái bên cạnh.
- Tránh sang một lát đi, kẻo ảnh hưởng đến cháu.
Bên Kia Khi Đào Bá Duy thấy cô gái bèn nói với đám người bên cạnh.
- Có cơ hội thì bắt lấy con bé kia, nó chính là một bước mà ta còn thiếu.
thể chất đặc thù của nó sẽ giúp cho ta là người đầu tiên có thể đột phá tầng cuối cùng của bộ Hyết Ma Công, các người nhớ để ý kỹ cho ta.
Nói xong thì bên kia đám người cũng bắt đầu bước vào trận chiến, lúc này Bạch My lão quái dù tuổi tác đã cao, nhưng mà sự mạnh mẽ là không hề thiếu, một mình ông ta đứng giữa vòng vây theo trận ngũ hành, tư thái vẫn rất thong dong, thư thái đối phó đám người mà không tỏ ra tốn sức chút nào.
Khuôn mặt của Đào Bá Duy có chút khó coi, nhưng mà ông ta cũng không vì thế mà sốt ruột, dù thân tủ của Bạch My lão quái có cao thâm đ ến mức nào thì hôm nay cũng khó mà thoát được.
Hang động bên trong âm u và ẩm ướt, mới sáng sớm một thân ảnh đã lao vút vào bên trong, vo cùng nhanh, khác hẳn với những ngày bình thường mà hắn mang cơ nước vào đây, mặc dù vẫn bê lấy cái khay đựng cơm.
Đứng trước cửa phòng gõ gõ, bên trong cất giọng.

- Hôm nay mang cơm sớm vậy sao?
Bên ngoài Khánh Đồng cất giọng trả lời.
- Hai vị sư Thúc, hôm nay có việc nên tông chủ sai tiểu nhân đưa cơm sớm hơn mọi ngày.
còn việc gì thì tông chủ không nói.
- Có việc gì bất thường hay sao?
- Tiểu nhân cũng không rõ, tiểu nhân cũng không dám nhiều chuyện, nên không biết được.
- Thôi được mang vào đi.
Giọng nói bên trong vừa kết thúc thì cánh cửa đang từ từ mở ra, lúc này hai lão già như vừa mới thức dậy đang ngáp ngắn ngáp dài, lợi dụng thời cơ bất ngờ, Khánh Đồng dùng toàn lực một chưởng vỗ mạnh vào ngực của người đứng cạnh, vì không có phòng bị nào, nên người này bị đánh bay ra ngoài, thân hình nặng nề đập ầm ầm vào vách đá.
- Ngươi, ngươi là kẻ nào?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.