Đệ Nhất Kiếm Vương

Chương 12: Cố Sự Vợ Chồng Dương Thanh Hào Hoàng Tuyết Mai





Sau khi Lê Thanh Thanh ra khỏi phòng bệnh, Thanh Sơn mới nhìn sang vợ chồng Dương Thanh Hào với ánh mắt tò mò khó hiểu, nhận thấy biểu hiện của con trai hai vợ chồng nhìn nhau rồi nhếch mép cười một tiếng tỏ vẻ hết sức nhẹ nhõm.
Sau đó Hoàng Tuyết Mai nói nhẹ nhàng một vài câu an ủi Dương Thanh Sơn.
- Con không cần phải lo lắng đâu Sơn, dù cho trời có sập xuống thì cũng đã có bố mẹ ghánh, đằng này chỉ có một vài tên tiểu lâu la của nhà họ Trần mà thôi, vậy nên con không cần lo lắng, con cứ sống như con mong muốn thôi, còn không cần phải để ý đến những việc khác, mặc dù nhà chúng ta không giàu có như họ, nhưng mà chúng ta cũng không phải ngồi không, nếu họ dám đụng đến con trai của chúng ta thì họ sẽ phải hối hận mà thôi đúng không ông xã.

- Đúng vậy con ah, mặc dù bố mẹ vo dụng, không cho con được cuộc sống giàu có xa hoa, nhưng để bảo vệ con ở cái thành phố bé nhỏ này thì chúng ta vẫn thừa sức làm việc đó, nên con không cần phải lo lắng điều gì nhé.
Lúc này Dương Thanh Hào cũng an ủi Thanh sơn không cần phải lo lắng về anh em nhà Trần Thiên Hải và Trần Tuấn, trong mắt của cặp vợ chồng này thì chỉ một nhà họ Trần nhỏ bé không thể nào uy hiếp nổi sự an toàn của con trai họ được, bởi xuất thân của họ cũng không tâm thường, Dương Thanh Hào đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt đăm đăm dường như đang nhìn về trong quá khứ đầy niềm kiêu hãnh mà cũng rất bi thảm của bản thân mình, sau đó lấy lại tinh thần nhìn thẳng vào mắt của Thanh Sơn và bắt đầu cất giọng nhẹ nhàng chậm rãi kể lại về cuộc đời của mình.
- Sơn con, bây giờ con đã lớn, con cũng đủ trưởng thành để tiếp nhận những thông tin mà con nên biết, cuộc đời ngoài kia đầy rẫy những cạm bẫy, con cũng nên biết, nên lớn lên để có thể tự bản thân đứng vững trong cuộc đời đầy sóng gió này.
- Thật ra thân phận của bố và mẹ con không như con thấy, chúng ta sinh ra không phải trên mảnh đất này, mà xuất thân của chúng ta ở một nơi bí ẩn hơn rất nhiều, thế giới mà con đang sống đang hiện hữu chỉ là một nơi sinh sống khác của con người mà thôi, có rất nhiều nơi bí ẩn mà những người ở đây không biết đến mà thôi.
Chúng ta cũng vậy, chúng ta cũng xuất thân ở một nơi như thế, một nơi cực kỳ bí ẩn và cổ xưa, lúc chúng ta chạy trốn khỏi nơi đó đã có muôn vàn khó khăn và khổ ải bố sẽ kể con nghe về lai lịch của bố mẹ lúc đó.

Nói rồi Dương Thanh Hào trầm ngâm một lúc dường như ông ta đang muốn nên bắt đầu kể lại cuộc đời mình từ đâu hắn liếc nhìn vợ rồi bắt đầu lí nhí từng câu.
- Chúng ta sinh ra tại một bí cảnh, nơi này hoàn toàn cách biệt với thế giới này, thế giới nơi đó hoàn toàn cách biệt và được ngăn cách bởi những đại trận do các cao nhân dựng lên, muốn đến được nơi đó không hề đơn giản, phải am hiểu trận pháp hoặc phải có địa đồ may ra mới đến được nơi đó, nói chung để đến được đó sẽ rất khó khăn.
- Năm đó khi bố khoảng hai mươi tuổi, trong một lần ra ngoài rong chơi, một hôm khi tới một ngôi làng hẻo lánh bố nghe thấy có tiếng la hét và tiếng đánh nhau, lúc đấy bố cũng khá sợ hãi nên không dám tiến vào ngay, bố đã rất cẩn thận tiến vào ngôi làng, lúc đến cảnh tượng khiến bố sững sờ tại chỗ, trong ngôi làng đó la liệt thi thể, khắp nơi đều là máu, người chết thảm thương, lúc bố tiến sâu vào trong làng thì bố thấy một thiếu nữ đang đánh nhau với ba người đàn ông to cao lực lưỡng, bố thấy ba người đàn ông đi ức hiếp một người con gái yếu đuối nên bố đã ra tay nghĩa hiệp lao vào đánh nhau với cả ba tên, trong một lúc hai chúng ta đã hiệp lực đánh giết được hai tên, còn một tên đã chạy thoát được, lúc chúng ta tìm kiếm thì khắp ngôi làng thì đã không còn người sống sót.
- Người con gái thấy cả làng chết thảm như vậy thì vô cùng đau xót cô ấy khóc thương trước thi thể cha mẹ và em cô ấy, bố thấy cảnh tượng vô cùng đau lòng mà không kìm nén được đau thương, lúc đó bố và cô gái ấy đã cùng nhau chôn cất thi thể của mọi người, hỏi ra mới biết cô ấy là con gái của trưởng làng và cũng là mẹ của con bây giờ đó.

Sau khi chôn cất mọi người thấy mẹ con không còn chỗ nào đi, vì muốn tránh khỏi nơi mang lại đau thương này mà mẹ con đã quyết định đi cùng với bố để rời xa nơi đây, con biết đấy lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, sau những ngày đi lại rong ruổi cùng nhau chúng ta đã phải lòng nhau và yêu thương nhau từ lúc nào không hay, sau một thời gian lang bạt khắp chốn phương trời thì bố và mẹ đã quyết định về nhà để đưa mẹ con ra mắt với ông bà và gia đình của bố, sau khi chúng ta trở về nhà một thời gian thì tai họa ập đến, kẻ năm xưa trốn thoát đã quay lại để báo thù, năm đó sát hại cả ngôi làng của mẹ con là một tổ chức vô cùng bí ẩn, dường như bọn chúng đang tìm một vật gì đó, mà ra tay sát hại tất cả dân làng để diệt khẩu, vì ta cứu được mẹ con nên chúng đã quay lại để trả thù quyết diệt cỏ tận gốc, trong một đêm mưa to gió lớn, có khoảng năm mươi tên cao thủ đã tập kích vào sơn trang của nhà chúng ta, vì bất ngờ mà chúng ta trở tay không kịp, những người trong sơn trang vì bảo vệ bố mẹ nên đã gồng mình chiến đấu cho đến hơi thở cuối cùng, lúc cảm thấy không còn có thể đánh lại được bọn chúng, mọi người đã hiệp lực lại ngăn cản bọn chúng để cho bố và mẹ con có thể chạy thoát thân, mặc dù không muốn nhưng chúng ta đã phải cố nén đau thương trốn chạy để hi vọng một ngày nào đó có thể trở về để báo mối thù này.
Chúng ta lao ra khỏi sơn trang và chạy thục mạng mà chẳng có phương hướng nào nhất định, lúc chúng ta tiến vào một khu rừng rậm vì không biết đường nên chúng ta cứ mò mẫm mà chạy, khu rừng hết sức u tối, cây cối chằng chịt rậm rạp không có đường đi hay lối mòn nào, chúng ta tiến vào sâu trong khu rừng âm u đó thì lúc đó trời đổ mưa càng lớn hơn, đêm tối như mực đường lại càng trơn trượt hơn khi đi đến một vách núi dựng đứng thì đường đi đã không còn, một bên vách núi một bên là vực sâu thăm thẳm bên sau lại có người truy sát không còn lựa chọn nào khác chúng ta nhắm mắt lại nắm chặt tay nhau, và chúng ta đưa ra quyết định……..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.