Vốn Nhâm Tiểu Túc cho rằng nhân số tư quân cũng không có bao nhiêu.
Thế nhưng hắn sai rồi, mắt thấy gần tới thời gian tập kết, binh sĩ ngày càng nhiều.
Lý Thanh Chính đi hỏi thăm liền biết đây là nơi tập kết của tư quân từ rất nhiều hàng rào.Tư quân của các hàng rào có chung một người quản lý, tên là Lý An Quân, là người của Lý thị.
Hiện giờ kiêm nhiệm là người quản lý của hàng rào 107.Người phụ trách tư quân của hàng rào 108 là Lưu Thái Vũ.Lúc này, tư quân đã tập kết xong.
Lưu Thái Vũ nhìn đám Nhâm Tiểu Túc đứng lẻ loi trơ trọi thì mặt mũi tràn ngập muộn phiền.Binh sĩ của hắn đều không tới…Lưu Thái Vũ nhìn Lý Thanh Chính:- Trên đường đi, có chuyện gì xảy ra?Lý Thanh Chính đứng thẳng người:- Báo cáo trưởng quan, không có gì ngoài ý muốn cả.
Tổ đội tác chiến số tám của Thiết Nhị Doanh tập kết đúng hạn.
Mời trưởng quan ra lệnh, ta…- Được rồi được rồi.Lưu Thái Vũ tâm phiền ý loạn vẫy vẫy tay:- Sợ không đủ loạn sao.
Ngoan ngoãn đứng ở đây đi, không cần lên tiếng!Nói xong, Lưu Thái Vũ rời đi, có điều không biết hắn đi đâu.Trong đội có người nhỏ giọng nói:- Không phải những tổ đội khác đều đánh nhau rồi hả?- Hình như là thế, hẳn là để cướp người a.Lý Thanh Chính đau răng nói.Nhâm Tiểu Túc vui vẻ:- Như thế cũng tốt.
Có câu như “pháp không trách chúng”, tất cả trạm gác đều đánh nhau, bọn họ cũng không sợ bị trách phạt.Kỳ thật, sở dĩ người trạm gác khác dám làm thế cũng vì hiểu rõ đạo lý này.
Hiện giờ Lý thị cần nhiều người nhập ngũ.
Nào có rảnh mà truy cứu trách nhiệm của họ?Có người hỏi Nhâm Tiểu Túc:- Lớp trưởng, ngươi đã tính trước mấy chuyện này rồi hả? Nguyên lai ngươi gây ra hỗn loạn vì biết “pháp không trách chúng” a.Nhâm Tiểu Túc hắng giọng:- Khục khục, cũng có thể xem là thế.
Hết thảy đều nằm trong trạm gác của ta…Kết quá, lúc này Trần Vô Địch lại nói:- Đầu óc sư phụ ta không tốt như thế đâu.Nhâm Tiểu Túc im lặng nhìn Trần Vô Địch:- ???Trên thực tế, việc quản lý tư quân vẫn luôn hỗn loạn.
Bây giờ mở rộng nên càng hỗn loạn hơn.Đám Nhâm Tiểu Túc không đi qua các trạm gác khác.
Nếu họ tới đó sẽ biết, rất nhiều trạm gác không đủ người.
Tổ trưởng tổ đội tác chiến còn cố ý báo sai nhân số để lấy thêm vật tư.
Kết quả bây giờ tập kết vội vàng khiến họ không kịp chuẩn bị.Nếu để phía trên biết họ báo khống thì không chỉ nhận trách phạt bình thường thôi đâu.
Nói không chừng còn bị lôi ra xử bắn để răn đe nữa.Cho nên, trong sự quản lý hỗn loạn này, có không ít người cố tình quấy cho nước đục thêm.Khi Lưu Thái Vũ tập hợp đủ tư quân thì những đội khác đã xuất phát, chỉ còn lại tổ đội của hàng rào 108 mà thôi.Thể theo yêu cầu là tập hợp lúc 7 giờ sáng, mà bây giờ đã là hoàng hôn rồi…Trong khoảng thời gian này cũng chẳng ai quản đám Nhâm Tiểu Túc cả.
Tổ đội tác chiến chẳng khác nào dê bị chăn.
Nhâm Tiểu Túc còn dẫn mỗi người vào thị trấn mua bánh với trứng gà ăn.
Lý Thanh Chính mời khác.Tới chạng vạng tối, Lưu Thái Vũ dẫn theo binh sĩ tới nơi tập kết.
Mặt mũi đám tư binh kia đều bầm dập.
Càng khiến người ta chấn kinh là, đội hình nghiêm chỉnh vốn có nay không còn nữa.Rất nhiều người y phục rách nát, giày cũng quăng mất.
Chỉ có đám Nhâm Tiểu Túc là còn ra bộ dáng binh sĩ.Đám Nhâm Tiểu Túc là tổ đội tác chiến số tám của Thiết Nhị Doang.
Nguyên bản phía trước có 7 tổ đội khác.
Kết quả tổ đội thứ 6 đã biến mất vì bị cướp người.
Ngay cả tổ trưởng cũng bị đoạt đi luôn.Thời điểm này Lưu Thái Vũ cũng không nhắc về việc trách phạt.
Ngày thường hắn nghĩ hết cách cắt xén quân lương của mọi người, không quản quân vụ.
Bây giờ cũng coi như tự gây nghiệt, không thể sống.Nhâm Tiểu Túc thầm đếm một chút.
Hiện tại tư quân còn thừa lại ba mươi ba tổ đội tác chiến.
Nói như vậy doanh số chừng 1000 người.Lưu Thái Vũ đứng trước mặt mọi người nói:- Ngày bình thường các người ăn của tập đoàn, uống của tập đoàn là vì câu nuôi binh nghìn ngày chỉ dùng một giờ.
Hiện tại là lúc các người nên đền đáp công ơn của tập đoàn đi.
Chúng ta sẽ tới phòng tuyến đầu tiên là núi Bãi Cát, núi Phượng Nghi, núi Song Long để chiếm giữ cao điểm, phòng ngừa Khánh thị xâm lấn.Nhâm Tiểu Túc không khỏi sửng sốt, để tư binh đi chiếm giữ cao điểm? Này có khác gì chịu chết đâu?Hiện giờ tuy ưu thế địa hình của Lý thị khá lớn nhưng tầm bắn của đạn pháo có độ chính xác rất cao.
Ngươi có thể chiếm giữ được cao điểm nhưng người ta chỉ cần dùng đạn pháo là “thanh tẩy” được rồi.Lúc này, thủ trên cao điểm chỉ có đường chết thôi.Nhìn chung, ở tình huống này, muốn chiếm đóng cao điểm phải có kiến trúc phòng ngự kiên cố.
Thế nhưng dám Nhâm Tiểu Túc đâu có thời gian mà xây dựng kiến trúc phòng ngự chứ?Một đám tư quân đều nháo nhào cả lên, chẳng ai muốn đi vào chỗ chết cả.Nháo nhào là thế nhưng lại chẳng ai chạy.Bên người Lưu Thái Vũ có một đội binh sĩ tăng cường.
Tổng cộng có 180 người, những người này được trang bị vũ khí tốt hơn đám người như Nhâm Tiểu Túc nhiều.Mà những binh sĩ này không cần vào chiến trường, họ chỉ cần đảm bảo an toàn cho Lưu Thái Vũ thôi.
Một mặt là phụ trách giám sát tư quân của các tổ đội tác chiến chấp hành mệnh lệnh.Lưu Thái Vũ cười nói:- Bất quá, trách nhiệm lớn quyền lợi lớn.
Sau khi chiến tranh kết thúc, người có tài năng sẽ được gia nhập vào quân đội chính quy của Lý thị.
Không chỉ có vậy, họ còn nhận được thù lao phong phú, có khả năng trở thành cư dân chính thức trong hàng rào.Một vài binh sĩ kích động:- Có thể trở thành cư dân trong hàng rào?- Thật không vậy?Lưu Thái Vũ cười nói:- Ta đường đường là trưởng doanh của Thiết Nhị Doang, có thể trêu đùa các người mấy chuyện này chắc? Cao tầng tập đoàn đã gửi công văn xuống rồi, các người cứ yên tâm đi.Lúc này, có không ít người động tâm.
Nhóm lưu dân không có kiến thức, luôn bị lừa chỉ vì vài câu nói của Lý thị.
Hơn nữa, một đám người tụ lại một chỗ càng thuận tiện hơn cho việc lừa gạt.Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc hiểu rõ.
Lưu Thái Vũ chỉ là nói quá thôi, chỉ sợ hắn cảm thấy cả ngàn binh sĩ này không còn đường sống mà về!Trong đội vẫn có không ít người còn tỉnh táo.
Có điều chẳng ai dám nói gì, chỉ có thể mặc kệ chiến hữu của mình đứng một bên thảo luận.Đột nhiên, Lưu Thái Vũ vươn tay ra hiệu cho mọi người im lặng:- Lên xe, xuất phát!Lưu Thái Vũ và đám binh sĩ tăng cường cũng không lên xe mà chỉ đứng đằng sau giám sát, nhìn xem có ai chạy trốn không.Nhâm Tiểu Túc nhìn qua kính chiếu hậu, hắn nói với Lý Thanh Chính.- Tên Lưu Thái Vũ này thật nhát gan.
Tới lúc đó hắn sẽ không tự mình ra chiến trường, như thế cũng giúp chúng ta có cơ hội phát huy hơn.Lý Thanh Chính sững sờ:- Ngươi muốn phát huy cái gì..
Tiểu Túc, ngươi đừng làm xằng làm bậy a….