Đế Hoàng Tôn

Chương 174: Âm dương




Thanh kiếm gãy vừa rời khỏi nhẫn không gian, lập tức bạo phát, dù đã có sự chuẩn bị nhưng Việt thiếu chút nữa thì tuột tay buông ra, tuy nhiên hắn biết đây là hy vọng cuối cùng, mặc cho hổ khẩu bị chấn nát toét nhưng vẫn cố sống cố chết nắm chặt lấy.
Thanh kiếm gãy cổ xưa không ngừng phát ra rung động, Việt lẳng lặng chờ đợi, trời không phụ lòng người tốt, rất nhanh hắn có được câu trả lời hết sức hài lòng: Áp lực xung quanh chậm rãi giảm bớt, tuy không quá nhiều nhưng cũng đủ để hắn đi tới nơi sâu xa bên trong sơn cốc.
Việt thực sự có chút không hài lòng, biết trước như này thì hắn đã không ném thanh kiếm gãy vào tỏng nhẫn, như vậy có phải đỡ tốn bao nhiêu thời gian không. Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, nếu hắn không làm vậy thì Ma Kết Ấn cũng không có cơ hội lột xác rồi.
Nắm chặt thanh kiếm gãy, huyết sắc ma văn lại một lần nữa phát sáng, Việt từ tốn cất bước tiến vào nơi tận cùng của sơn cốc.
Sâu bên trong cốc cũng chẳng có gì đặc biệt, hoa cỏ đâm chồi mây trôi hờ hững, cảnh sắc tường hòa, nhưng hắn biết đây chỉ là bề ngoài mà thôi, nếu không có thanh kiếm gãy trong tay thì hắn đã bị cắt thành muôn mảnh rồi, Thiên Ma Thể cũng không thể chống lại.
Nơi tận cùng của sơn cốc dần hiện ra trong tầm mắt, chỉ là một bãi đất trống nằm bên dưới một vách núi cao vô tận, xuyên qua cả tầng mây, dường như nối liền với một thực thể thần bí nào đó ngự trị trên chín tầng trời.
Việt đi tới bên dưới vách núi đá, tại đây áp lực hoàn toàn biến mất, hắn có cảm giác thoải mái hơn rất nhiều. Tuy không muốn qua cầu rút ván nhưng hai tay hắn vẫn bị thanh đoạn kiếm chấn cho tê rần, không còn cách nào khác đành phải ném nó trở lại bên trong nhẫn chứa đồ.
Mọi việc xong xuôi, Việt bắt đầu quan sát khu vực này. Ánh mắt hắn đảo một vòng, rồi nhanh chóng bắt vào vách núi nhẵn nhụi kia, bởi hắn phát hiện ra có chữ trên đó.
Hai cột chữ, nằm riêng biệt ở hai khu, điều đáng tiếc là chúng không phải Hán tự, mà đều là Khoa Đẩu tự, như vậy thì không thể xác định được hai người này có đúng là cổ nhân Đại Việt hay không.
Thuận Nghịch kinh!
Âm Dương Kinh!
Đọc những chữ đầu tiên, đã có thể đoán được nội dung tiếp theo, hai cột chữ này là phần Đệ nhị Bộ của hai bộ kinh văn, tuy không rõ phẩm cấp ra sao, nhưng một chữ "kinh", đủ thấy được sự cao siêu của nó.
- Ồ, bên dưới còn chữ sao?
Việt nhíu mày, bởi vì ở góc bên dưới nội dung của Âm Dương kinh, vẫn còn một hàng chữ nhỏ nữa, khiến hắn kinh hỷ ở chỗ, những chữ nhỏ này lại chính là Hán tự, một loại chữ có thể coi là biểu tượng của nền phong kiến Đông Á.
"Nơi đất khách tình cờ gặp đồng hương, chiến một trận thật sảng khoái, không ngờ lại phá hủy một phần truyền thừa nơi đây,vì vậy để lại hai bộ kinh này coi như thay thế!"
Việt khẽ nhắm mắt, thân thể cũng từ từ thả lỏng, đến giờ phút này hắn có thể khẳng định hai vị siêu cấp cường giả Như Nguyệt Vương và Thuận Thiên Kiếm Vương này chính là cổ nhân Đại Việt. Hắn không hiểu tại sao Như Nguyệt Vương lại dùng Hán tự để lại lời nhắn, nhưng những dòng chữ này, hoàn toàn khớp với nét chữ hắn thấy ở Lạc Long thủy phủ.
"Vậy là những người tưởng chừng đã biến mất trong dòng lịch sử, đều đã đi tới thế giới này. Họ dừng lại ở đây, đã chết, hay lại tiếp tục đi đến một nơi nào khác? Còn nơi được gọi là Bách Việt quốc kia, có liên quan gì đến dân tộc Bách Việt ở thế giới xa xôi kia hay không?"
Khẽ lắc đầu ném những nghi vấn sang một bên, mục tiêu lần này đã hoàn thành, đã xác nhận thân phân của hai vị vương giả trong truyền thuyết kia, hành trình lần này cũng không còn gì để hối tiếc.
Hắn chuyển ánh mắt tới phần đạo pháp được khắc lên vách núi, thử xem có tác dụng gì với bản thân hay không. Dù là pháp quyết cao cấp đến mấy thì hắn cũng không thể trực tiếp tu luyện, chỉ có thể tham ngộ mà thôi.
"Âm Dương kinh, Đệ nhị thiên.
Vạn vật, vốn dĩ luôn luôn vận động. Sinh ra, chết đi, một chủng loài biến mất, lại có chủng loài khác xuất hiện, nếu không thể tiến hóa để thích nghi, ắt sẽ bị đảo thải, bởi vì thiên địa này, cũng không ngừng vận động.
Thiên địa không đứng yên, ngay từ khi được sinh ra, nó đã bắt đầu vận động, và động lực cho sự vận động này, chính là Âm và Dương!"
Chỉ đọc mấy dòng, nhưng Việt đã hoàn toàn bị thu hút. Hắn muốn bước vào Đệ nhị Bộ, thế giới thể cần sinh ra loại quy tắc thứ hai - "Khí", nhưng "Khí" được sinh ra như nào, đó chính là vấn đề. Âm Dương Kinh này, có lẽ sẽ giải đáp được nan đề của hắn.
"Hỗn độn sinh ra Thái Hòa, từ Thái Hòa lại phân ra Âm Dương nhị khí, được tôn xưng là vạn vật mẫu khí. Tại sao vậy? Bởi vì sự đấu tranh của hai loại mẫu khí này thúc đẩy vũ trụ phát triển không ngừng, vạn vật được sinh ra.
Âm Dương không vận hành, mọi vật sẽ giữu nguyên trạng thái ban đầu, không có cái mới được sinh ra, đồng nghĩa với sự phủ định cái cũ, thế giới không vận động, đồng nghĩa với một thế giới chết. Không có Âm Dương, đồng nghĩa thế giới đã chết ngay từ khi hình thành.”
Từng chữ từng chữ như khắc vào đầu Việt, không hề thâm sâu khó hiểu mà vô cùng đơn giản, sự đơn giản đến từ nguyên lý phát triển tất yếu của thế giới, đó chính là mâu thuẫn và đấu tranh.
Không cần nói đâu xa, như cố hương của hắn, sự phát triển của nhân loại, từ thay triều đổi đại, thay thế chế độ, chẳng phải đến từ những mâu thuẫn tất yếu giữa con người với con người hay sao? Từ mâu thuẫn cơ bản là mẫu thuẫn công sức, tài sản, đến những mâu thuẫn phức tạp nhất như quyền lực, giai cấp, chế độ, tất cả thúc đẩy một xã hội không ngừng vận động.
Đương nhiên, những mâu thuẫn đó đều chỉ là phần rất nhỏ nằm trong sự bao hàm của sự đối nghịch Âm - Dương.
"Vạn vật vận động và biến đổi không ngừng do sự đối nghịch của Âm và Dương, Song âm dương không phải là hai mặt tách rời nhau và chỉ có đấu tranh với nhau mà còn thống nhất với nhau, nương tựa vào nhau để tồn tại.
Âm là cái dương vẫn tìm, mềm là cái dương vẫn lấn.
Trong vũ trụ, cái gì cũng thế, "cô dương thì bất sinh, cô âm thì bất trường", nếu chỉ một mình dương hay một mình âm thì không thể sinh thành, biến hóa được. Nếu một mặt mất đi thì mặt kia cũng mất theo, “dương cô thì âm tuyệt”, âm dương phải lấy nhau để làm tiền đề tồn tại cho mình. 
Ngay cả cái gọi là âm dương cũng chỉ có ý nghĩa tương đối, vì trong dương bao giờ cũng có âm, trong âm bao giờ cũng có dương.”
Đến đây Việt đã bắt đầu có chút hoa mắt chóng mặt, vế trước thì đơn giản nhưng vế này quá mức phức tạp, nhất thời hắn chưa thể nào hấp thụ được tinh túy bên trong. Tuy nhiên giờ chưa hấp thu được thì chốc nữa, trước mắt cứ đọc hết một lượt cái đã, hắn căn bản không thể nào rời mắt đi.
“Đối lập và thống nhất tạo ra động lực phát triển, nhưng yếu tố tạo nên diễn biến vô cùng của thế giới lại là sự chuyển hóa. Dương cực sinh Âm, Âm cực lại sinh Dương, sự chuyển hóa lẫn nhau giữa hai mặt âm dương để duy trì tình trạng thăng bằng tương đối của sự vật, lại tạo ra sự biến hóa vô cùng vô tận của trời đất.
Âm và Dương, chính là căn nguyên phát triển của thế giới!”
Đệ nhị thiên của Âm Dương kinh này quả thật rất đơn giản nhưng vô cùng thâm sâu. Chỉ mới mấy dòng giới thiệu, nhưng đã hoàn toàn khái quát được khởi nguyên của ‘Khí’ chi quy tắc, của quá trình vận hành và phát triển dài dằng dặc của thiên địa này.
Việt nhanh chóng chuyển ánh mắt xuống nội dung tu luyện của Đệ nhị thiên, sau khi hoàn toàn khắc sâu vào trong đầu, lập tức khoanh chân xếp bằng, hắn muốn đột phá Bước thứ hai ngay bây giờ.
Bước thứ hai của tu giả, Hoành Độ Hư Không, là quá trình cảm ngộ những quy tắc vận động và phát triển của thiên địa, Bao gồm ba trình tự lần lượt là Hỗ Căn, Tiêu Trưởng và Bình Hoành.
Trình tự đầu tiên, Hỗ Căn, có thể hiểu là bắt rễ, bám víu lấy nhau.
Thiên địa vận động, phát triển muôn hình vạn trạng, thiên biến vạn hóa, nhưng chung quy luôn có sự ràng buộc, có sự liên kết chặn chẽ, chỉ cầm nắm được những ràng buộc căn bản này, là có thể khuấy động thiên địa, đảo điên trời đất.
Theo Đệ nhị thiên của Âm Dương kinh, gốc rễ của vạn vật vận động, chính là vạn vật mẫu khí - Âm Dương nhị nguyên. Âm Dương nhị khí tồn tại xung quanh chúng ta, tản mác vô hình, nhưng lại tác động đến những vận động hữu hình, cảm nhận được Âm Dương, là cảm nhận được các luồng "Khí" chi quy tắc.
Nhưng Âm Dương hỗ căn, luôn luôn gắn liền với nhau, chỉ cần tìm được Dương, ắt sẽ ra Âm, và ngược lại, nắm được Âm hiển nhiên sẽ có Dương; cảm ngộ Âm Dương, từ đó thấu hiểu được quy tắc thứ hai, chính thức bước chân vào Đệ nhị Bộ.
Việt chìm đắm vào thế giới thể của mình, có sự dẫn dắt của Âm Dương kinh, hắn muốn tìm ra căn nguyên Âm Dương nhị khí bên trong cơ thể. Chỉ cần vạn vật mẫu khí được sinh ra, thế giới tự nhiên sẽ vận động và phát triển.
Đứng trên Huyết hải mênh mông, hắn nhìn lên bầu trời kia, gọi là bầu trời có lẽ không đúng, ngoài đó là hắc ám vô tận, là hỗn độn chưa được khai phá, ẩn giấu ở đâu đó chính là căn nguyên mẫu khí.
Âm Dương diễn sinh thế giới, rốt cuộc ở nơi nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.