Đế Hoàng Tôn

Chương 163: Thảnh thơi




Khán giả không ai có thể hiểu được chuyện gì xảy ra, đương nhiên là không hiểu rồi, vì mới đây thôi Băng Tâm còn động dụng tuyệt học tối hậu của mình, biến cả chiến đài thành một vùng băng địa, bạo tuyết nổ đầy trời, khung cảnh hùng vĩ tráng lệ. Thế nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, mọi thứ biến mất, nhân vật chính ngơ ngác đứng chết lặng trên khán đài.
- Ngươi...làm sao ngươi...Phụt!
Băng Tâm sắc mặt tái nhợt, đang muốn lên tiếng hỏi thì đột nhiên há miệng phun ra một ngụm huyết, mạnh đến nỗi thân hình mảnh mai của nàng phải lùi về sau, nhưng chưa kịp ổn định thì lại tiếp tục thổ huyết, cứ như vậy mỗi bước lại thổ huyết một lần, liên tục lùi đến tận biên giới của chiến đài mới dừng lại.
Tình trạng lúc này của nàng rất tệ, linh lực tán loạn không lối thoát, đừng nói là đối phương, cho dù một gã Linh Phách cảnh tầm thường cũng có thể dễ dàng đánh bại nàng.
- Tiểu Minh, chuyện gì xảy ra vậy?
Phi Mã thiếu chủ nhíu mày, quay sang gã thanh niên chột một bên mắt đang đứng bên cạnh, chính là thiên tài mới nổi Thiên Lý Minh.
- Đại ca, ta không chắc nhưng có lẽ hắn đọc được công kích của Băng Tâm!
Trong đám đông đang theo dõi dù là những thiên tài hàng đầu cũng chỉ lờ mờ nhìn ra chút mánh khóe, chỉ có cường giả Bước thứ hai mới hiểu chuyện gì xảy ra, người hiểu rõ nhất hiển nhiên chính là sự phự của Băng Tâm, Lục phẩm thế lực Băng Linh cung cung chủ.
Thực lực của đệ tử mình nàng nắm rõ, nhưng thực lực của tiểu tử kia dù là nàng cũng không thấu, chỉ bằng chút kỹ xảo chiến đấu cũng quay đệ tử nàng như quay chong chóng, đủ thấy chênh lệch thực lực giữa hai bên. Nhưng Băng Tâm đã luyện thành một thức tối hậu của Băng Cực quyền, một khi xuất ra dù là cường giả Bước thứ hai cũng phải tránh lui, chắc gì đã không thể chiến thắng tiểu tử kia.
Chỉ có điều nàng không ngờ đối thủ của đệ tử mình lại quá mức lợi hại, cũng không cần sử dụng đến hoa chiêu xảo thức gì, càng không phải tuyệt học tối hậu, chỉ đơn giản là thời điểm ra tay vô cùng hoàn hảo mà thôi.
- Tại sao ngươi phá được sát thức của ta?
Thân hình ổn định, bất chấp máu vẫn chảy ra từ miệng, Băng Tâm khó nhọc lên tiếng hỏi, nàng thực sự muốn biết tại sao mình thua.
- Cũng không có gì đặc biệt, ngươi nén không khí vào trong một quả bóng rồi chọc thủng một lỗ, vừa tránh bóng nổ vừa công kích đối thủ, nhưng nếu cái lỗ đó bị chặn lại thì...Bùng! Hắc hắc...
Việt đang định quay người nhảy xuống đài nhưng nhìn đối phương thành khẩn như vậy, cũng không nỡ tuyệt tình, nhún vai giải thích, dù sao cũng không phải bí mật bất truyền khủng khiếp gì cả.
Nghe đối phương giải thích, Băng Tâm hít một ngụm khí lạnh, thủ đoạn của đối phương thực sự quá mức thông thiên. Một thức tối hậu của nàng chính xác là dùng hàn khí dồn nén linh lực, cũng như nén khí vào quả bóng vậy, đến một thời điểm sẽ nổ tung tạo ra sức phá hoại cực lớn. Nhưng nếu nổ tung sức phá hoại sẽ lan ra tứ phía, dù mạnh đến mấy cũng không làm khó được đối phương.
Vì vậy đến khi quả bóng chuẩn bị phát nổ, tạo ra một lỗ hổng trên đó, không khí sẽ thoát ra cực kỳ khủng khiếp, và quan trọng hơn, đây là công kích theo một hướng. Nhưng lỗ hổng vừa được tạo ra, áp lực khổng lồ chuẩn bị phát động thì đối phương đã bị đối phương chặn đứng, toàn bộ công kích đẩy ngược trở lại, và Mệnh binh vô kiên bất tồi trở thành mồ chôn của chính nàng.
Một trận đấu quyết liệt nhưng kết thúc một cách nhạt nhẽo đến kỳ lạ, để lại những dư ba trong lòng người xem, những tiểu đầu sỏ, đã phải nhìn Việt một cách nghiêm túc hơn.
Trận tiếp theo, Việt đối thủ của Việt là nhân vật bài danh thứ 10 trên Nam Phong bảng, Thiên Nam đế quốc Tả gia, Tả Kim Thủ.
- Ta nhận thua!

Tả Kim Thủ cười khổ, hắn đứng thứ mười trên Nam Phong bảng, nhưng thực lực không đơn giản như vậy, hắn không chút e ngại nào nếu phải đấu với những kẻ bài danh cao hơn, thậm chí với Đệ lục danh Phi Mã thiếu chủ Thiên Lý Thanh, cũng không hẳn không có phần thắng. Nhưng đối mặt với kẻ có thể cạnh tranh Ngũ cường này, hắn không muốn lãng phí sức lực.
Trên tầng cao nhất của khán đài, Phi Vân lão nhân quay sang lão bằng hữu của mình, mỉm cười nói:
- Xem ra cháu ngươi đã từ bỏ cạnh tranh mười danh ngạch rồi!
Tả Kiếm hiển nhiên không đồng tình, hừ nhẹ:
- Đúng là đột nhiên có hai tên quái vật giết ra khiến tình hình trở nên khó khăn, nhưng những người khác chưa chắc đã thắng được Kim nhi!
Trận tiếp sau đó, đối thủ của Việt là bài danh thứ bảy trên Nam Phong bảng, Kinh Nhật đế quốc Viêm Linh cung, Viêm Linh.
- Ta nhận thua!
Hỏa mỹ nhân Viêm Linh nhận thua không khiến ai bất ngờ, bởi vì ai cũng biết nàng cùng với Băng Linh cung Băng Tâm mỹ nhân có thể coi là Nam Phong vực tuyệt đại song mỹ, bản thân hai nàng cũng là tử địch, thực lực về cơ bản không có chênh lệch, nhận thua là việc đương nhiên thôi.
- Khủng khiếp thật, có nằm mơ ta cũng không ngờ đột nhiên xuất hiện một tên tiểu tử giết vào mười danh ngạch, thậm chí Thập cường Nam Phong Bảng cũng phải nhận thua!
- Núi cao còn có núi cao hơn, không ai được phép tự kiêu ở vị trí của mình, nếu không sẽ bị kẻ khác đạp lên xương mình mà tiến tới!
- Tu luyện chi lộ chính là chèo thuyền ngược sông, không tiến ắt lùi, thậm chí tiến chậm cũng không khác gì lùi lại cả!
Trong đám khán giả có không ít kẻ cũng có một thời huy hoàng, thậm chí không ít người trong đám cường giả Bước thứ hai từng tham gia Thiên Nguyệt chi chiến, đều có những chiêm nghiệm của bản thân mình, không tự chủ được mà nói ra, khiến những thiên tài trẻ tuổi bị loại học hỏi được không ít.
Các trận đấu lần lượt trôi qua, cuối cùng lại đến lượt Việt lên chiến đài. Đối thủ của hắn, đương nhiên là một nhân vật danh tiếng lẫy lừng trên Nam Phong bảng, bài danh thứ 6 - Phi Mã thiếu chủ Thiên Lý Thanh.
Thứ hạng của đối thủ cứ tăng dần như vậy khiến hắn có cảm giác như đang chơi game vượt ải vậy, cuối mỗi ải lại có một con boss xuất hiện, ải càng cao thì boss càng mạnh.
- Cuối cùng cũng gặp phải Phi Mã thiếu chủ rồi!
- Phi Mã thiếu chủ thực lực không cần bàn, đủ sức giết vào Ngũ cường, thực lực so với Băng Tâm Viêm Linh thì mạnh hơn rất nhiều, không biết có thể chiến thắng hay không?
- Khó, nhưng với thực lực của Phi Mã thiếu chủ hoàn toàn có thể bức ra được toàn bộ thực lực của thớt hắc mã này!
- Các ngươi không nên hạ thấp Phi Mã Mục Trường bọn ta, thiếu chủ nhất định sẽ giành chiến thắng!
- Xem ra đây sẽ là một hồi long tranh hổ đấu đây!
Thiên Lý Thanh chậm rãi bước lên đài, hắn cảm giác được phần thắng của mình không cao, nhưng hắn sẽ không nhận thua, hắn muốn bức ra thực lực của kẻ này để nhị đệ có thể nắm bắt tình hình.
- Đại ca, nhận thua đi!
Đột nhiên một thanh âm truyền đến bên tai, Thiên Lý Thanh khẽ nhíu mày bởi hắn nhận ra đây là giọng của nhị đệ mình.
- Tiểu Minh, ta thực sự muốn đấu với hắn một trận!
- Đại ca, ta biết huynh đang nghĩ gì, nhưng hắn chỉ cần dùng đến kỹ xảo chiến đấu cũng đủ hạ huynh rồi, không thể bức được bao nhiêu phần thực lực của hắn đâu! Huynh nên giữ sức, giết vào vị trí cao nhất có thể!
Thiên Lý Thanh khẽ nhíu mày, lời của nhị đệ hắn đương nhiên vô cùng tin tưởng, nhưng nếu hy sinh bản thân mà có thể bại lộ một phần thực lực của đối phương, giúp cho nhị đệ của mình thì hắn rất sẵn sàng.
Nghĩ đến đây, khí thế trên người Thiên Lý Thanh bắt đầu tăng lên, không ít người bất ngờ, đặc biệt là những cường giả Bước thứ hai, còn khán giả thì đương nhiên vô cùng hào hứng.
- Nhìn khí thế của Phi Mã thiếu chủ kìa, quá khủng khiếp!
- Ta biết mà, thực lực của Phi Mã thiếu chủ thì không cần tranh cãi!
- Nhất định sẽ là một hồi long tranh hổ đấu, không biết hắc mã có thể quá quan trảm tướng hay không!
Theo khí thế càng lúc càng tăng của Thiên Lý Thanh, cả đấu trường cũng trở nên sôi sục, ai cũng mong chờ trận long tranh hổ đấu chuẩn bị xảy ra.
- Đại ca, không nên, sau huynh vẫn còn mấy tên kia, để bọn chúng bức ra thực lực của vị huynh đệ này đi! Huynh cần gì phí công!
Thanh âm quen thuộc lại vang lên bên tai, nhưng lần này đã khiến Thiên Lý Thanh động lòng, đúng vậy, nếu có người làm thay thì hắn không nên phí công. Hít sâu một hơi, trong ánh mắt chờ đợi nóng bỏng của khán giả, Thiên Lý Thanh đột nhiên thu hồi khí thế khủng bố của mình, nhạt giọng nói:
- Ta nhận thua!
Lời này vừa ra, lập tức khiến toàn trường trở nên yên tĩnh, mặt ai nấy cũng một biểu tình, “chuyện quái gì vậy?”
Nhân vật chính thì mặt không đỏ chân không run thản nhiên bước xuống đài, một bộ không liên quan gì đến ta.
Cầm được buông được, mặc sức tiêu dao, đó là Phi Mã Mục Trường!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.