Đế Hoàng Tôn

Chương 136: Chiến khởi




Trấn Mạc thành là tòa thành lớn nhất trong Phần Thiên Mạc, vì vậy khi Thú triều xảy ra lập tức trở thành nơi dung thân hàng đầu cho đám mạo hiểm giả đang lang bạt trong đại mạc, khiến số lượng tu giả trong thành đã tăng lên con số ba, bốn mươi vạn.
Có lẽ khi xây dựng thành đã tính đến điểm này, vì vậy mà tường thành dài đến hơn trăm dặm, bốn đoạn tường thành cộng lại cũng là hơn bốn trăm dặm, một con số không hề nhỏ chút nào. Mỗi đoạn tường thành đều có thể đứng được hai mươi vạn người, cho nên ba bốn mươi vạn võ giả đứng trên tường thành cũng rất không có cảm thấy chật chội
Lúc này, một số nhỏ tu giả đến phiên trực đứng trên tường thành quan sát về phía xa theo dõi tình huống xung quanh.
Việt cũng leo lên tường thành phía Đông, đưa ánh mắt nhìn ra xa, chỉ thấy vô số yêu khí cuồn cuộn bốc lên tận trời cao, như một trận đại hồng thủy đang chuẩn bị ập tới.
Quét ánh mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy tâm trạng mọi người đã có chút nặng nề và rệu rã, không còn nhiệt huyết như lúc hắn mới vào thành, rõ ràng ba ngày này đám yêu thú chờ đợi không uổng công chút nào.
- Ba ngày, còn phải đợi đến lúc rồi đây!
- Thú triều loại nhỏ mười năm khó gặp. Mỗi lần bộc phát đều có một nhóm người tăng tiến tu vi. Hi vọng lần này ta có thể tranh thủ được cơ hội!
- Muốn tiến bộ, điều kiện tiên quyết là phải sống sót! Chỉ cần sống sót sau đợt thú triều lần này, chưa nói đến việc tiến bộ, riêng tài phú cũng tăng lên mấy lần rồi!
Rống! Rống! Rống! Rống! Rống! Rống! Rống!
Không khí đang yên tĩnh thì bỗng nhiên từ phía xa truyền đến từng đợt tiếng yêu thú gầm rú. Tiếng gầm không ngớt, không dứt, phô thiên cái địa, không khí đều sôi trào, sinh ra một đường vân.
Phóng nhãn nhìn lại thì ở phía xa ngoài mười dặm, yêu thú đông nghịt đang chạy tới. Loại cảnh tượng này thật giống như ao nước bị mực nước nhuộm đen, mà Trấn Mạc Thành chính là địa phương duy nhất sạch sẽ.
- Thú triều đến!
Theo rất nhiều tiếng gọi của tu giả vang lên, những tu giả ở phụ cần cũng bị đánh thức. Cứ như vậy một truyền mười, mười truyền một trăm, chỉ trong chốc lát sau tất cả tu giả ở trong thành đều rời khỏi giường chạy lên tường thành. Cảm giác áp lực bao trùm toàn bộ Trấn Mạc Thành.
Kỳ thực cũng không cần các tu giả đang canh gác trên tường thành nhắc nhở thì mọi người cũng rất nhanh phát giác được yêu thú tiến đến. Bởi vì bầu trời vốn sáng sủa thì đột nhiên mây đen kéo đến. Yêu khí tràn ngập khắp mọi nơi hội tụ ra một mảng lớn mây đen. Từ trong mây đen hiện ra những tia điện quang, ẩn trong đó là những tiếng sét đánh rền vang.
Chạy lên tường thành xem xét, có không ít người hít một hơi lãnh khí.
-Thật nhiều yêu thú, tối thiểu cũng phải hơn trăm vạn a!
- Ta không rõ, nhưng chắc cũng phải gấp đôi con số đó. Căn bản là không nhìn thấy điểm cuối!
- Mẹ ơi, nếu không có Cường giả Bước thứ hai tọa trấn, nói thật, ta cảm thấy tim mình đạp loạn cả lên!

- Bản tọa đã không biết bao lần vào sinh ra tử, nhưng nhìn thấy cảnh này cũng phải cảm thấy tim đập chân run!
- Này, mấy bóng dáng to lớn kia...
Yêu thú vô cùng vô tận nhưng làm cho người ta chú ý nhất không thể nghi ngờ là sáu đầu yêu thú cực lớn, trong đó có năm đầu to chừng quả núi nhỏ.
Bên trái có hai đầu yêu thú là Việt rất quen thuộc, chính là Ngũ cấp đỉnh phong Hắc Viêm Mãng, cùng với Ngũ cấp sơ giai Xích Thiềm Thừ. Lúc này trên người chúng vết thương chồng chết, tựa như từng đại chiến một hồi khiến nó thụ thương không nhẹ.
Ngoài ra, còn có một đầu Thôn Viêm Tam Đầu Lang, Kết Diễm Tri Chu, và Liệt Hỏa Ưng, tất cả đều là Ngũ cấp linh thú, yêu khí trên người bay thẳng lên trời cao cùng với đám yêu khí giống như mây đen kia dung hợp cùng một chỗ.
Đứng giữ năm con ngũ cấp yêu thú là một đầu thằn lằn sa mạc khổng lồ. Con thằn lằn này cao tới chục mét, thể hình còn nhỏ hơn cả Kết Diễm Tri Chu, nhưng uy thế của nó hoàn toàn bao trùm phần đông yêu thú đứng phía trên. Khí tức hung ác của nó tựa như núi thở biển gầm.
Ngũ cấp linh thú bá chủ, Cuồng Sa Tích.
- Chúng ta lên trước, miễn cho khoảng cách quá gần là tổn hao Trấn Mạc Thành!
Phi Vân lão nhân lên tiếng đề xuất, những cường giả Bước thứ hai khẽ gật đầu đồng tình, vừa ra tay liền lao thẳng tới sáu đầu Ngũ cấp linh thú. Trong mắt bọn hắn thì chỉ có Ngũ cấp yêu thú là đáng giá để cho bọn hắn ra tay, còn đám sâu kiến còn lại, toàn bộ lưu cho đám tiểu bối giải quyết.
Phi Vân lão nhân cùng Bạch Y Kiếm, hai người liên thủ đối phó với Cuồng Sa Cự Tích, còn năm người còn lại, chia nhau cầm chần năm đầu Ngũ cấp linh thú còn lại.
Cường giả Bước thứ hai giao chiến, chỉ một lần va chạm thôi đã làm hơn một ngàn con yêu thú ở xung quanh bị sóng xung kích diệt sát, hài cốt cũng không còn.
Linh thú bước thứ hai trí tuệ siêu quần, trong lòng biết nếu còn tiếp tục đánh như vậy thì dù có ngàn vạn yêu thú cũng không chịu được sự giày vò như vậy, phải tìm địa phương cách xa đàn yêu thú để đánh nhau.
Cuồng Sa Cự Tích kêu lên một tiếng, quay người rời đi, năm đầu Ngũ cấp linh thú còn lại cũng theo đó mà ly khai. Cường giả Bước thứ hai bên phía nhân loại hiểu ý, lập tức đuổi theo. Đối phương không muốn tổn thương yêu thú cấp thấp, bọn hắn làm sao muốn ảnh hưởng đến nhân loại Đệ nhất Bộ đây?
Ngũ cấp linh thú và cường giả Bước thứ hai vừa rời đi, tu giả từ bốn tường thành lập tức nhảy xuống, tràn ra ngăn chặn Thú triều đang ập tới.
- Sát!
- Sát!
- Sát!
Tiếng hô giết vang ngập trời, vô số tu giả từ trên tường thành lao xuống, khí thế bên phía nhân loại trong phút chốc tăng vọt.
Tuy không có xuất thủ trước người khác nhưng tốc độ của Thiên Lý Minh cực nhanh. Song dực sau lưng xòe ra, thân ảnh như tia chớp, tốc độ vượt xa vận tốc âm thanh, dù là Linh Phách sơ kỳ thì ngay đến cả bóng dáng của hắn cũng không nhìn thấy đâu mà chỉ có thể nhìn thấy sóng khí màu đen hợp thành một đường.
- Thiên Mã Hoành Không!
Thân hình đột ngột chuyển từ cực động về cực tĩnh, song dực vỗ mạnh tạo ra một trận cuồng phong quét tới, lập tức khiến mấy chục đầu phi hành yêu thú hóa thành thịt vụn. Nhìn Thiên Lý Minh lúc này hệt như một đầu Thượng cổ Thiên mã đang ngự trị trên chín tầng trời, chưởng khống cuồng phong bạo vũ không ngừng tấn công những sinh linh bé nhỏ.
Những thiên tài khác đương nhiên không thể nhường hết đất diễn cho Thiên Lý Minh được, Liễu đao rời khỏi vỏ, Liễu Trảm Sơn thân hình hạ thấp xuống, luồn lách trong đám yêu thú đi cuồng, hệt như một cành liễu phất phơ trước gió, chỉ có điều cành liễu này sức sát thương quá lớn. Những yêu thú xung quanh hắn không ngừng kêu gào, bị liễu đao cắt ngang thân.
So sánh với Liễu Trảm Sơn thì phương thức của Thiết Hổ lại càng thô bạo. Chỉ thấy hắn giơ cánh tay gân guốc của mình lên, nửa người trên cúi xuống, một quyền đánh lên mặt đất.
Ầm ầm!
Một quyền của Thiết Hổ khiến cho đất đá ở phạm vi xung quanh bắn đi đánh đại lượng yêu thú vây xung quanh hắn. Thực lực của hắn lập tức hấp dẫn đám yêu thú mạnh hơn, trên bầu trời có ba đầu Tứ cấp linh thú cao giai bị hấp dẫn tới, kêu lên một tiếng rồi lao xuống công kích.
- Quỷ Hổ Phân Khai!
Ánh mắt Thiết Hổ sáng rực như linh miêu, cánh tay phải thoáng cái biến mất không thấy đâu. Ngay sau đó một trảo ảnh khổng lồ xuất hiện trong hư không, vồ tới ba đầu phi hành yêu thú đang công kích đến.
Dưới một trảo quá mạnh mẽ như vậy, dù là yêu khí hộ thể của Tứ cấp linh thú cao giai cũng trở nên yếu ớt như tờ giấy mỏng, ngay cả bản thân yêu thú đều bị đánh thành bùn nhão.
Cách đó không xa, một thiếu nữ tóc màu vàng kim so với Thiết Hổ còn cương mãnh hơn, song quyền khuấy đảo, sấm sét tràn ngập cả một khu vực, rất nhiều yêu thú đều bị nghiền nát, không có lấy một cơ hội.
- Lý Vẫn, xem bản sư huynh thể hiện!
- Lưu Tinh, ngươi tài đức gì mà đòi làm đại sư huynh?
Hai đồng môn huynh đệ Lưu Tinh và Lý Vẫn mỗi chưởng đánh ra, đều nặng nề như vẫn thạch rơi xuống, lại rực rỡ như sao băng trên bầu trời đêm, dù là Tứ cấp cao giai cũng không chống lại được, không ngừng rơi rụng.
Đây thực sự là sân khấu của đám thiên tài trẻ tuổi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.